Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng Có Lừa Ta!!!

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Thị nữ kia hơi sửng sốt một chút, thế nhưng nàng phản ứng cũng không chậm, rất nhanh đã hiểu được “Tiếp chén” có nghĩa là gì, chỉ thấy nàng hé miệng cười rồi ôm lấy cái bình rỗng đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng lại cầm một ấm linh trà đi vào, nhẹ nhàng buông xuống: "Mời khách nhân cứ từ từ thưởng thức. ”

Cho đến khi Lục Diệp uống cạn ba ấm trà, no đến ợ một hơi, mới có một nữ tử đi vào: "Xin thứ lỗi vì đã để đạo hữu chờ lâu, thiếp thân Liễu Như Nhân bái kiến đạo hữu. ”

Chóp mũi Lục Diệp lập tức quanh quẩn một mùi hương cơ thể nhàn nhạt, lại nhìn nữ tử kia, ăn mặc mát mẻ, mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cộng thêm âm thanh mềm mại của nàng khiến bầu không khí trong gian phòng nho nhỏ này lập tức trở nên ám muội.

"Không sao." Lục Diệp gật gật đầu.

Nữ tử tên là Liễu Như Nhân kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với Lục Diệp, lại bưng ấm trà tự mình rót cho Lục Diệp một chén, thân thể nghiêng về phía trước trên phạm vi lớn, toàn bộ đường nét phần lưng có vẻ câu hồn đoạt phách, cổ áo tuyết trắng mở ra, càng khiến Lục Diệp hoảng hốt đến váng đầu hoa mắt.

Hắn vội vàng uống một ngụm trà cho đỡ sợ.

Ngay từ khi nữ tử này tiến vào, Lục Diệp đã dùng linh quang dò xét nàng, và phỏng đoán hẳn là của nữ tử này đã đến cảnh giới Linh Khê tam tầng, chẳng qua linh quang không quá trong suốt, xem ra cũng là loại người thường xuyên phục dụng đan dược tu hành.

Liễu Như Nhân buông ấm trà xuống, nói: "Không biết đạo hữu muốn bán cái gì?”

Lục Diệp trực tiếp lấy khoáng thạch mình chuẩn bị bán từ trong túi trữ vật ra, đương nhiên hắn sẽ không lấy ra toàn bộ trong một lần. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Thiên Cơ Thương Minh, còn chưa rõ phẩm tính của bọn họ ra sao.

Thứ hắn lấy ra đều là những đồ vật được bày ở sạp hàng trước kia.

Từng khối khoáng thạch được đặt ở trước mặt Liễu Như Nhân, nàng tiện tay cầm lấy một khối trong đó, sau khi điều tra một lát, mới hơi gật đầu: "Khối Xích Tinh thiết này phẩm chất không tệ, đáng tiếc kích thước hơi nhỏ, nếu như lớn hơn một chút, có thể luyện thành một thanh trường kiếm. ”

Nàng lại cầm lấy một khối khác, đôi mắt đẹp sáng lên: "Khối Tinh Nguyệt thạch này cũng được, rất ít tạp chất."

Lại lấy khối thứ ba...

Lục Diệp đã kiến thức được cái gì gọi là tố chất chuyên nghiệp. Nữ tử tên Liễu Như Nhân này thuộc từng chi tiết về khoáng thạch của hắn như lòng bàn tay, một phen bình luận đều đánh trúng chỗ yếu hại, mặc dù Lục Diệp không nghe hiểu được.

Cuối cùng nàng lại cầm nguyên từ khoáng kia lên, khóe miệng mỉm cười: "Thứ này rất hiếm thấy ở vòng ngoài chiến trường, có thể bán được giá tốt."

Nàng buông Nguyên Từ Quáng xuống, nhìn Lục Diệp nói: "Thương Minh có thể ra giá năm mươi lăm khối linh thạch cho những thứ này, nếu đạo hữu cảm thấy giá trị thích hợp có thể giao dịch. ”

Nhờ kết quả quan sát được ở trong phường thị trước đó, Lục Diệp đã hiểu đại khái sức mua của năm mươi lăm khối linh thạch, hơn nữa cái giá này cũng nằm trong phạm vi mong muốn của hắn.

Lúc trước khi bày sạp, tuy cũng có rất nhiều người ôm tâm lý chiếm lợi báo ra giá cả không chuẩn, nhưng tổng thể lại, Lục Diệp cũng nương theo cơ hội này thăm dò được giá trị chung của những khoáng thạch ấy.

Có thể nói, con số tổng kia chênh lệch không lớn với giá cả của Liễu Như Nhân.

Hắn khẽ nhíu mày, nói: "Hơi rẻ một chút. ”

Liễu Như Nhân cười nói: "Đương nhiên sẽ rẻ hơn một chút so với đạo hữu mang đi bán, nhưng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian của đạo hữu, không phải sao? Thương Minh gia đại nghiệp lớn, nhưng cũng cần nuôi sống rất nhiều người, đạo hữu cũng nên cho chúng ta một chút không gian lợi ích."

"Thêm chút đi."

Liễu Như Nhân giơ tay xoa trán, lộ ra dáng vẻ đau đầu, thế nhưng dung mạo của bản thân nàng không tầm thường, khi bày ra dáng vẻ này chẳng những không khiến người ta phản cảm, ngược lại càng thêm phong tình.

"Được rồi, nếu đạo hữu đã thành tâm bán, vậy ta làm chủ chi thêm bốn khối linh thạch nữa, đạo hữu tuyệt đối không thể trả giá nữa, bằng không ta phải tự mình bỏ tiền ra hoàn thành giao dịch này đó." Nàng hướng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lục Diệp, giống như đang bị bắt chẹt chuyện gì đó.

Đương nhiên Lục Diệp sẽ không tin nàng, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng cũng biết không thể tiếp tục tăng giá nữa, liền mở miệng nói: "Được."

Nét mặt Liễu Như Nhân lập tức trở nên tươi như hoa: "Đạo hữu muốn giao hàng như thế nào, linh thạch hay là linh đan?"

"Các ngươi bán linh đan như thế nào?" Lục Diệp hỏi.

Hắn có chút ngoài ý muốn khi biết có thể dùng linh đan giao hàng. Hắn vốn còn tính toán sau khi cầm linh thạch lại đi mua linh đan, thế nhưng nghĩ lại, hẳn là rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều sẽ như vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa, phương thức giao hàng này của Thiên Cơ Thương Minh này đã bớt đi không ít thủ tục cho mọi người.

"Một bình Uẩn Linh đan chín hạt, giá mười khối linh thạch."

Lục Diệp nhíu mày nói: "Đừng lừa ta, bên ngoài chỉ bán một viên linh thạch một hạt, sao ở chỗ các ngươi còn đắt hơn một chút?”

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.