Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Thật Sự Không Phải Loại Người Đó!!!

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Liễu Như Nhân giải thích: "Tuy hai bên đều là Uẩn linh đan, nhưng đan tu khác nhau luyện chế tạo ra linh đan sẽ có phẩm chất không giống nhau, đan tu luyện chế Uẩn Linh đan trong Thương Minh đều là đại tu sĩ kỹ nghệ tinh xảo, không phải những đan tu bên ngoài kia có thể so sánh được. Nếu như đạo hữu không tin, có thể mua một phần so sánh xem sao, sẽ có thể cảm thụ được. Huống chi, nếu phẩm chất linh đan của Thương Minh thật sự có vấn đề, sẽ không có nhiều tu sĩ đến Thương Minh mua như vậy.”

Lục Diệp gật đầu: "Ngươi nói như vậy, đúng là có chút đạo lý, vậy thì mua năm bình linh đan, còn dư lại cho ta linh thạch. ”

"Được!" Liễu Như Nhân gật đầu, đứng dậy nói: "Xin đạo hữu chờ cho một chút.”

Nàng xoay người, vặn vẹo vòng eo rời khỏi gian phòng, rồi rất nhanh lại trở về, lấy ra năm cái bình và bốn khối linh thạch đặt ở trước mặt Lục Diệp: "Đây là đồ của đạo hữu.”

Hai người đã thỏa thuận xong tiền hàng, mỗi người đều cất đồ đạc vào túi trữ vật của mình.

Không đợi Lục Diệp đứng dậy, Liễu Như Nhân đã nói: "Sắc trời đã tối, đạo hữu tìm được chỗ nghỉ ngơi chưa? ”

Nàng hỏi như vậy khiến Lục Diệp chợt nhớ tới một chuyện, dường như trong phường thị này không có nơi ở như khách sạn, ít nhất là hắn không nhìn thấy.

Liễu Như Nhân vừa thấy nét mặt của Lục Diệp, trong lòng lập tức sáng tỏ, mở miệng nói: "Ba tầng trên của Thương Minh là khách sạn, chỉ cần một khối linh thạch là có thể ở lại một đêm, cam đoan đạo hữu nghỉ ngơi tu hành tuyệt đối sẽ không bị quấy rầy, mặt khác..."

Nàng tiến đến bên tai Lục Diệp, hà hơi như lan: "Nếu đạo hữu có nhu cầu gì khác cũng có thể thỏa mãn, chỉ cần nói với quản sự bên kia một tiếng là được. ”

"Ta không phải loại người đó!" Lục Diệp nghiêm mặt nói, đồng thời cũng âm thầm kinh ngạc, đúng là bất cứ việc gì có thể kiếm ra tiền là Thiên Cơ Thương Minh này làm tất!

Liễu Như Nhân đã gặp nhiều người như Lục Diệp, chỉ coi như không nghe thấy lời nói của hắn, lại dùng giọng điệu mềm mại uyển chuyển nói: "Giờ Tý thiếp thân được nghỉ, nếu đạo hữu muốn thiếp thân hầu hạ, tới lúc đó có thể gọi quản sự tìm ta.”

Đầu Lục Diệp to như cái đấu: "Ta thật sự không phải loại người đó. ”

Một lát sau, Liễu Như Nhân nhìn bóng lưng Lục Diệp rời đi, nụ cười trên mặt lập tức tan biến, tức giận nói: "Nam nhân nhỏ mọn! ”

Dưới tình huống bình thường, nếu tu sĩ làm một lượng lớn giao dịch ở chỗ này, sẽ thưởng cho nàng một hai khối linh thạch, nhất là sau khi Liễu Như Nhân còn tự mình tăng giá cho Lục Diệp.

Đây coi như là một quy củ bất thành văn.

Tiếc rằng đây vốn là lần đầu tiên Lục Diệp tới bên này giao dịch, hiển nhiên hắn không biết chuyện phần thưởng này.

Trong Thương Minh có rất nhiều người phụ trách giao dịch với tu sĩ như Liễu Như Nhân, mặc dù mỗi tháng đều có bổng lộc, nhưng bổng lộc cũng không cao, không thể thỏa mãn nhu cầu tu hành của bọn họ.

Khách thưởng cho là một trong những nguồn thu nhập vượt ngoài định mức của bọn họ, đương nhiên nếu Liễu Như Nhân nguyện ý buông bỏ thân thể đi hầu hạ khách nhân, cũng là một con đường kiếm tiền khác.

Người trong Thương Minh đều xuất thân từ tán tu, trước khi tiến vào Thương Minh, tất cả đều nghèo rớt mồng tơi, bọn họ biết rõ về sự tàn khốc và hoàn cảnh sinh tồn không dễ dàng của Tu Hành giới này hơn bất cứ tu sĩ nào khác, cho nên hầu hạ khách nhân cũng không phải là chuyện gì khó có thể tiếp nhận.

Chung quy lại, đều do cuộc sống bức bách mà thôi.

Lục Diệp rời khỏi Thiên Cơ Thương Minh, lại thở dài một tiếng.

Hắn vốn còn muốn hỏi xem có thể bán mấy cái túi trữ vật kia hay không, kết quả bị Liễu Như Nhân làm cho quên mất.

Bây giờ hắn không tiện quay đầu lại, chỉ có thể chờ tới lần sau.

Khi chuẩn bị rời khỏi Thanh Vân sơn, hắn vốn định khởi hành xuất phát đi tới trụ sở Bích Huyết tông, nhưng hiện giờ xem ra không cần quá gấp gáp.

Trong tay có chút thứ tốt, cần chuyển hóa hoàn toàn thành tu vi của mình mới là chính đạo. Nói nữa, khi tu vi của hắn cao hơn một chút, đi trên đường cũng có thể an toàn thêm một phần.

Về phần nghỉ lại ở trong Thiên Cơ Thương Minh, Lục Diệp không dự định làm như vậy. Trước mắt trong tay hắn đang nghèo túng, nhìn như giá một đêm một khối linh thạch không nhiều lắm, nhưng nếu như muốn ở nhiều ngày chính là một khoản chi tiêu cực lớn.

Trên tay Lục Diệp còn lại bốn khối linh thạch, hắn dựa theo trí nhớ ban ngày tìm được một cửa hàng đan dược, bỏ ra hai khối linh thạch mua hai hạt Uẩn Linh đan, rồi lần thứ hai đi tới con đường bày hàng lúc ban ngày.

Lục Diệp tùy tiện lấy mấy khối khoáng thạch từ trong túi trữ vật bày ra, khoanh chân ngồi xuống, lại lấy ra một khối linh thạch.

Đây là lần đầu tiên hắn có được vật gọi là linh thạch này. Món đồ chơi trên tay hắn có thể phụ trợ tu hành.

Lục Diệp đã thử cắn thuốc tu hành, hiện giờ hắn lại muốn mượn dùng linh thạch tu hành xem sao, rồi so sánh một chút coi hiệu suất như thế nào, nếu như hiệu suất tốt, về sau hắn cũng không cần tốn linh thạch mua linh đan nữa.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.