Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Sắp Vô Địch (3)

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

"Hoàng thúc, ngươi nói rốt cuộc quỷ dị hình thành như thế nào, có thể thật chính là người biến thành hay không?"

Lâm Phàm vẫn hoài nghi loại tình huống này.

Chẳng qua là dù cho hắn đọc qua rất nhiều điển tịch.

Đều không tìm được lai lịch của quỷ dị.

Ngược dòng tìm hiểu quỷ dị xuất hiện lần đầu tiên là hơn 800 năm trước.

Lúc trước thế giới thế nhưng không phải như vậy, mà là các đại tông môn rực rỡ hào quang, lúc cường giả như mây, theo quỷ dị xuất hiện, giống như xảy ra một trận chiến rất khủng bố, rất nhiều cường giả ngã xuống.

Cuối cùng vì chống lại quỷ dị, tông môn buông xuống khúc mắc với nhau, hình thành vương triều, vương triều thành lập Trấn Ma ti, tông môn bồi dưỡng cao thủ gia nhập Trấn Ma ti diệt trừ quỷ dị.

Một mực lan tràn đến nay.

Hoàng An lắc đầu nói: "Hẳn là sẽ không, rất có thể là lực lượng nào đó nhúng tay vào, chẳng qua là đến bây giờ vẫn không có điều tra được, lần này quỷ dị Oán cấp là vị nữ tử thân mặc đồ cưới màu đỏ, căn cứ điều tra, ít nhất chết hơn một trăm năm, lại chẳng biết tại sao khởi tử hoàn sinh, chắc là bị lực lượng nào đó ảnh hưởng."

Lúc bọn hắn tìm được đầu quỷ dị này, đối phương xuất hiện ở trong một căn phòng, sau khi diệt trừ nó, liền mang toàn bộ đồ vật ở trong phòng tiêm nhiễm khí tức quỷ dị trở về, chuẩn bị dùng thủ pháp đặc thù hủy đi.

Tuy nói quỷ dị đã chết, thế nhưng đồ vật lây dính khí tức không rõ, vẫn rất dễ dàng tạo thành ảnh hưởng với con người.

Lâm Phàm không rét mà run.

Hỷ phục màu đỏ!

Nữ tử!

Tử thi trăm năm!

Trong đầu hơi suy diễn một hồi, cũng cảm giác toàn thân phát run, tuyệt đối hết sức đáng sợ.

Hoàng An thấy Lâm Phàm ngây người lấy, đột nhiên vỗ xuống bờ vai của hắn.

"A. . ."

Toàn thân Lâm Phàm run lên, phát ra tiếng kêu sợ hãi.

"Ha ha ha." Hoàng An cười lớn, "Sợ rồi sao, ngày thường kêu ngươi cùng chúng ta tu luyện, ngươi chính là không hứng thú, sợ mệt mỏi, thật nếu gặp phải quỷ dị, một đầu quỷ dị yếu nhất đều có thể lấy cái mạng nhỏ của ngươi đó nha."

Hắn cũng không biết vì sao Lâm Phàm không có bất kỳ hứng thú gì đối với việc tu luyện.

Dù cho không muốn tiếp xúc với quỷ dị.

Nhưng sau khi tu luyện, có chút thực lực tự vệ cũng hầu như không có gì hại.

"Nào có."

Lâm Phàm không nguyện ý thừa nhận, thế nhưng dựa vào bên trên nét mặt của hắn là có thể nhìn ra, thật sự là hắn là bị hù dọa, nghe được mê mẩn, đột nhiên xuất hiện làm hết hồn, ai có thể ổn được.

Hoàng An bọn hắn chỉ cười không nói.

Lộ ra một mặt tất cả mọi người đều hiểu.

Rất nhanh.

Cơm nước no nê.

Hoàng An bọn hắn trực tiếp sung làm chưởng quỹ, xỉa răng, phủi mông một cái rồi đi, để lại một cục diện chồng chấ rối rắm cho Lâm Phàm thu thập.

Ban đêm.

Trăng sáng sao thưa.

Thu thập sau một hồi Lâm Phàm đầy người mệt mỏi nằm ở trên giường, lập tức đã đến một ngày mới, hắn cách thời gian vô địch chỉ còn lại hai mươi chín ngày mà thôi.

Đầy cõi lòng mong đợi nhắm mắt lại, vui vẻ tiến vào trong giấc mơ.

Phía ngoài đêm rất tối, nương theo lấy là trận trận tiếng gió thổi, rất dễ dàng cho người ta một loại cảm giác bên ngoài có vấn đề, giống như là có đồ vật đáng sợ đang hành động.

Lúc này Lâm Phàm đã sớm chìm vào giấc ngủ, phát ra tiếng hít thở rất có tiết tấu.

Chỗ bồn rửa mặt trong căn phòng hẻo lánh.

Cây lược gỗ đàn hương mà ban ngày nhặt được hơi hơi chấn động một cái, ngay sau đó, có một sợi khói đen chậm rãi xông ra.

Dần dần.

Lâm Phàm vốn dĩ bình tĩnh chìm vào giấc ngủ, giống như gặp ác mộng, thân thể xuất hiện rung động, trán dần dần tràn ra mồ hôi.

. . .

"Đây là đâu?"

Trong lúc ngủ mơ, Lâm Phàm phát hiện mình đã ở địa phương xa lạ, chung quanh một màu đen kịt, nhưng ý thức của hắn thanh tỉnh, có thể cảm giác được chính mình đang nằm mơ, muốn tỉnh lại thì thật giống như có loại sức mạnh áp chế ý chí của hắn.

Hình ảnh thay đổi.

Hắc ám tiêu tán.

Xuất hiện một tòa phủ đệ treo đèn lồng đỏ ăn mừng, rõ ràng là cảnh tượng hết sức vui, thê nhưng chẳng biết tại sao, cho người ta cảm giác hết sức âm u, rất khủng bố.

Lúc này Lâm Phàm thủy chung có thể cảm giác được ý thức của mình đã lấy lại được tầm kiểm soát, thấy, cảm giác được, đều chân thật như vậy.

Nhưng hắn giống như lâm vào một loại trạng thái rất kỳ quái.

Giống như không có bất kỳ trọng lượng gì.

Giống như phiêu phù ở trong mảnh không gian kỳ quái này.

Xoạt!

Cảnh tượng chuyển đổi, rõ ràng đứng nhìn từ xa tòa phủ đệ âm trầm này, có thể chẳng biết tại sao, vậy mà xuất hiện ở trong phủ đệ.

Bên tai truyền đến nhạc cưới làm người ta sợ hãi.

"Không muốn, không muốn."

Một vị nữ tử người mặc mũ phượng khăn quàng vai bị người đè ép tới đại sảnh, cùng một vị nam tử hoàn toàn đã chết từ sớm, con ngươi rơi xuống bái đường thành thân, nhìn đến đây yết hầu di chuyển, tự động nắm chặt nắm đấm, muốn từ loại trạng thái kỳ quái này tỉnh lại.

Chỉ là bất kể hắn giãy giụa như thế nào đều không có một chút tác dụng nào.

"Kết thúc buổi lễ, phong quan tài."

Một đạo âm thanh âm trầm truyền đến.

Ở trong mắt Lâm Phàm, lại có hai người tới trước mặt nữ tử, cầm lấy kim khâu, dưới sự giãy dụa của nàng, khâu môi của nàng lại, máu tươi cuồn cuộn, nhuộm đỏ hết thảy.

"Ta. . . Ta. . ."

Mắt thấy tất cả những thứ này Lâm Phàm muốn phát ra âm thanh, nhưng yết hầu giống như bị người bóp lấy, sửng sốt một chút âm thanh đều không phát ra được.

Móa!

Móa!

Êm đẹp làm sao lại gặp ác mộng.

Ở trong tấm hình, nữ tử bị để vào trong quan tài cùng nam tử hợp táng, lúc sắp phong quan tài, một cỗ hấp lực truyền đến, Lâm Phàm cảm thấy mình không bị khống chế bay về phía quan tài.

"Không muốn. . ."

Một tiếng thét kinh hãi.

Trong phòng.

Lâm Phàm đột nhiên sợ hãi ngồi dậy, thở hồng hộc, sờ lấy cái trán, mồ hôi rơi như mưa, phía sau lưng đã bị thấm ướt.

"Thật là dọa người, đang êm đẹp làm sao lại gặp ác mộng chứ."

"Hô."

Hắn bị đánh thức, khó mà chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị đứng dậy làm chút trà lạnh an ủi một chút.

Ngay lúc hắn chuẩn bị xuống giường.

Tầm mắt quăng tới.

Bất ngờ thấy, bên khung rửa mặt kia có một vị nữ tử mặc áo đỏ đứng đó, nữ tử đưa lưng về phía hắn, cúi đầu, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.

Trong chốc lát.

Trong lòng Lâm Phàm thật lạnh.

Vuốt mắt.

Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.

Mở to mắt.

Đạo thân ảnh kia vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, nhưng đối phương nâng hai tay lên, dưới cổ tay rủ xuống, duy trì một loại tư thế quái dị.

"Động động. . . Động."

Lâm Phàm nuốt nước miếng, lại điên cuồng vuốt mắt, hắn không tin đây là thật, nơi này chính là Trấn Ma ti, yêu ma quỷ quái nào có gan dám ở chỗ này càn rỡ.

Huống hồ hắn gần hai mươi năm thuần dương chưa tiết, dương hỏa bức người, ai dám tới gần.

Mở to mắt.

"Con mẹ nó. . ."

Một tiếng thét kinh hãi.

Một khuôn mặt ảm đạm đáng sợ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn, tầm mắt đen như mực nhìn chòng chọc vào hắn, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng đỉnh đầu, kém chút phát nổ.

【 Keng. . . 】

Bạn đang đọc Nhanh Ẩn Cư Thành Thánh, Nhận Uy Hiếp Cẩu Thả Không Được (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.