Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm bia sống

Phiên bản Dịch · 777 chữ

Những lời nàng nói goàn toàn là sự thật, thật sự là tìm không được nhà xí, không nhịn được, bèn giải quyết tại chỗ!

Mặt mũi?

Không tồn tại a!

Mạng nhỏ mới quan trọng.

Trân phi lúc này cũng đã đỏ mặt, biết rõ bản thân không thể tiếp tục vu tội cho tên nô tài này, hoặc có thể nói, hôm nay kể cả xem như tên nô tài này khinh bạc mình, hoàng thượng cũng sẽ không phạt hắn.

Bởi vì, hắn chính là bảo vật Hoài Nam Vương dâng tặng cho hoàng thượng!

Bên kia, Tu Lân Dương bưng chén rượu lên, đôi mắt phượng nhiễm vẻ khinh thường, “Trân phi nương nương vừa nãy nói là bị người khinh bạc ở phía trước, vậy xem ra, thật sự với nô tài của bản vương không có liên quan?”

“Ừ, xem ra là không liên quan đến tên nô tài này.” Trên điện, thanh âm hoàng thượng không giận tự uy truyền đến, “Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, hảo hảo điều tra xem kẻ nào khinh bạc ái phi.”

Mười tên thị vệ nặng nề thở ra một hơi, người nào người đấy đỏ bừng mặt, đáp lời lui ra.

Quá mất mặt rồi, mười người cấm quân thị vệ, đến tên nhãi ranh lông vẫn chưa mọc cũng không làm gì được!

Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, toàn bộ mặt mũi cấm quân thị vệ đều không cần nữa, từng người đều đem da mặt ném xuống trước của Hoài Nam phủ, mặc người dẫm lên!

Ya.... thật là vừa ngượng vừa tức!

Trân phi cũng được người đỡ dậy, đôi mắt sưng đỏ đi về phía hoàng thượng, kiểu bộ dáng này, thật là nhìn thấy mà thương.

Hoàng thượng rất là đau lòng ôm lấy Trân phi, âm thanh dịu dàng ai ủi hai câu mới nhìn hướng A Tư, “Nô tài nhà ngươi, cũng coi là có chút bản lĩnh.”

A Tư xoa xoa bả vai vừa nãy bị thị vệ làm đau, lúc này mới khom lưng, “Thánh thượng tán thưởng, nô tài chỉ là có chút sức lực mà thôi.”

“Ồ?Vậy đối phó với dũng sĩ Trần quốc, thì thế nào?”

Dũng sĩ Trần quốc?

A Tư tìm kiếm một hồi trong kí ức, khó mà tiêu hóa, chỉ có thể vẻ mặt mờ mịt nhìn hướng Tu Lân Dương .

Bèn nghe Tu Lân Dương đáp, “Nghe nói dũng sĩ Trần quốc chỉ một tay có thể nâng được cái đỉnh ngàn cân.”

Chỉ một cánh tay ngàn cân, hai cánh tay không phải là hai ngàn cân ?

A Tư chớp chớp mắt, “Hồi bẩm thánh thượng, nô tài không so được.” Ngữ khí thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm thần sắc hoàng thượng thất vọng và ghét bỏ.

Tên cẩu nô tài này, rõ ràng là không muốn ứng chiến.

Hoàng thượng phì phì tức giận, tên nô tài này vậy mà không nể mặt mũi, hắn thật là hận không thể lập tức gọi người nện chết nàng, nhưng mà nếu thật sự làm như vậy, hẳn một đời anh minh chả có nhẽ bị hủy hoại trong chốc lát?

Vì thế, ánh mắt gian tà nhìn lên trên người Tu Lân Dương.

Người là do hắn mang đến, nên là hắn nghĩ biện pháp.

Cảm nhận thấy ảnh mắt đã nhiễm nửa phần ai oán của phụ hoàng mình, Tu Lân Dương không vội không nóng, chiếc cốc trong tay đặt xuống, cằm hướng phía A Tư hơi hơi giương lên, “Cẩu nô tài, ra bên ngoài.”

A Tư không rõ nguyên do, bỏ đi, đi một bước tính một bước thôi.

Vẻ mặt cung cung kính kính hành lễ, lúc này mới hướng phía ngoài điện đi ra.

Liền nghe thấy âm thanh dịu dàng như ngọc của Tu Lân Dương ở đằng sau truyền đến, “Nghe nói Hậu Gia thời còn trẻ trăm bước xuyên dương, có thể bắn thủng đá, cũng không biết hôm nay đã tụt hậu chưa.”

“Có tụt hậu hay không, thử đi rồi biết, âm thanh hồn hậu, mới nghe là biết võ tướng sinh ra.

“Rất tốt”, thanh âm nhiễm thêm ý cười, “Người đâu, chuẩn bị cung tên cho Hậu Gia, để có thể xung phong cũng Hậu Gia tỉ thí.”

Trong lúc đó, A Tư đã đi đến ngoài điện, quay người nhìn Tu Lân Dương, chỉ thấy người đằng sau cũng đang nhìn nàng, hai tròng mắt như sương, khuôn mặt nhiễm ý cười, “Bắn trúng tên cẩu nô tài kia, bổn vương có thưởng.”

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.