Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi trò tức giận với Gia

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Lão tử tin ngươi mới lạ!

A Tư xoay người liền bỏ chạy, cái tên trời đánh Tu Lân Dương này, tự nhiên lại để nàng làm tấm bia sống!

Chỉ là chưa chạy được vài bước, thì có luồng gió mạnh từ sau đánh tới, chiếc cốc bên chân vỡ tan, từng mạnh nhỏ vụn bắn ra, trong chốc lát mắt cá chân nhiều thêm vài vết máu đỏ thẫm,

“Cẩu nô tài, chạy thêm bước nữa, bổn vương lấy mạng chó của ngươi.”

Li rượu này là sự cảnh cáo.

A Tư tức khắc dừng lại, nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới chậm rãi quay người, sắt mặt lúc này đã thấm mồ hôi.

Tu Lân Dương muốn giết nàng, quả thực dễ như trở bàn tay.

Mà lúc này, mọi người trong điện đã phân nhau lắp cung tên, nóng nòng muốn thử.

Nhưng vị Tần hậu gia kia vẫn còn khoanh tay đứng một bên.

Từ trong xương cốt tràn ra ý miệt thị, A Tư liền biết, chỉ cần người này không ra tay, bản thân liền có cơ hội sống sót.

Xiu...

Không biết người nào dường như đã không nhẫn lại, mũi tên bay tới, hướng phía giữa chân mày của A Tư.

Liền thấy A Tư hơi hơi nghiêng đầu, mũi tên liền trước mắt A Tư bay qua, đến một sợi tóc của nàng cũng không chạm đến được.

Phản ứng nhanh nhẹn như vậy, he, thú vị!

Trong lúc đó, mọi người trong điện như dã thú khát máu, mũi tên trong tay lắp vào một tên bắn ra một tên, âm thanh phá gió không ngừng bên tai.

A Tư dựa vào bản năng phản ứng hai bên né tránh, không chạy không nhảy, không hề có chút hoảng loạn, từng chiêu tùng chiêu, ngược lại thấy có chút đẹp mắt.

Vẫn cứ ung dung trước mưa mũi tên, làm cho nhóm người trong điện ham muốn săn bắn càng sâu, đến người vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên Hạ hầu gia, cuối cùng cũng đem cũng tên trong tay giương lên.

Dây cung được kéo đến tận cùng, sát khí sắc bén làm cho người khác buông cuống cung tên tản ra một đường.

Hơn hai mươi năm trước, Tần hầu gia một mũi Túc vân tên, có thể bắn mãnh hổ, xuyên tảng đá, hôm nay cho dù cung tên trong tay không so được Túc vân tên, nhưng chỉ dựa vào kĩ thuật bắn tên vạn người không bì được của Tần hầu gia, chỉ sợ tên cẩu nô tài đó cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Đó là đạp lên hàng vạn hài cốt mới có thể lây nhiễm khí thế sát phạt, chỉ là giương cung thôi, cũng đã làm người khác kinh sợ.

A Tư cũng không ngoại lệ.

Ném đi mấy mũi tên trong tay, A Tư nhìn hướng nhân ảnh như tùng Hạ hầu gia trong điện, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Chỉ là khóe mắt không tự giác liếc nhìn Tu Lân Dương.

Hắn ngồi nguyên chỗ cũ, không có li rượu, dứt khoát cầm lấy hũ rượu bạch ngọc, dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn hướng A Tư, đối diện với đôi mắt A Tư đã nhiễm ai oán, hơi hơi cười.

Hắn con mẹ nó để nàng làm bia sống, còn mặt mũi nhìn nàng cười ư!

Kẻ bỉ ổi!

Hai tay nắm chặt thành quyền , A Tư hận không thể đem bộ mặt tươi cười kia đập vỡ quăng vào nhà xí!

Hạ Chấn Thương cũng không ngờ được, hắn đã giương cung lên, tên cẩu nô tài kia vẫn còn tâm trạng xuất thần!

Quả thật là có chủ tử có cái dạng gì, nô tài cũng là cái dạng đó, quả thự không hề đem hắn để vào mắt.

Hắn cũng không cần phải hạ thủ lưu tình!

“Xiu!”

Âm thanh sắc bén phá không bay đi, dây cung dư chấn không tan, mũi tên đó đã bay đến trước mặt A Tư.

Mọi người sửng sốt, lực đạo và tốc độ như này, chỉ dựa vào võ nghệ có thể hơn hơn thiên đi chăng nữa, sợ cũng không tránh thoát được.

Nhưng mà A Tư không tránh.

Chỉ mạnh mẽ giơ tay, gắt gao nắm chặt mũi tên bay đến trong tay.

Đêm, lặng ngắt như tờ.

Đến hoàng thượng cũng phải nín thở, trùng mắt nhìn phía ngoài điện tên cẩu nô tài đang đứng thẳng tắp ngoài điện.

Một giọt máu nóng hổi từ giữa mày nàng chảy xuống, xoạch một tiếng, trên mặt đất tràn ra từng đóa hoa máu.

Vì nàng đứng ở khá xa, đèn dầu chiếu đến không rõ, không ai nhìn rõ là A Tư cầm chặt mũi tên hay là mũi tên đã bắn trúng vào mi tâm nàng.

Hạ hầu gia rũ mắt xuống nhìn cung tên, liếc măt về hướng Tu Lân Dương phía sau mọi người, lại nhìn hướng thân ảnh nhỏ gầy ở ngoài điện, hai tròng mắt híp lại.

Liền thấy A Tư đột nhiên động đậy, trong khi mọi người đều chưa kịp phản ứng, mũi tên trong tay nàng đã thay đổi phương hướng, xé gió bay vào trong điện.

“Hộ giá!” thanh âm lanh lảnh lộ rõ hoảng loạn, thái giám cuống quít lên trước hoàng thượng hộ giá, lại bị hoàng thượng phiền chán đẩy ra.

Mũi tên đó tất nhiên là không hướng đến phía hoàng thượng.

Tu Lân Dương nhìn xuống hũ rượu bạch ngọc đã bị mũi tên bắn vỡ nát, đuôi mi nhẹ nhếch, rồi quay đầu nhìn về phía A Tư.

Người sau bị máu me che hết nửa khuôn mặt, dưới ánh trăng, lộ rõ âm lãnh, toàn thân đều là sát khí, không thua gì Hạ hầu gia nửa phần.

“Biểu hiện này của nô tài, có làm vương gia vừa lòng không?”

Trong điện một trận hít khí lạnh.

Một là kinh hãi nô tài này một tay có thể bắt được mũi tên của Hạ hầu gia, hai là kinh hãi tên nô tài này vậy mà lại chơi trò tức giận với Tu Lân Dương.

Tên nô tài này quả nhiên không phải nô tài bình thường, khó trách Tu Lân Dương mang theo bên người!

Chỉ là chọc giân Tu Lân Dương, sợ là nô tài không sống được lâu nữa.

Không đợi Tu Lân Dương mở miệng, Hạ hầu gia bèn một trận cười to, “Tốt, tốt, tốt, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Có thể dùng tay bắt được mũi tên của Hạ mỗ ta, tên nô tài nhà ngươi là người đầu tiên!”

A Tư hít một hơi thật sâu, mới vừa rồi ngập tràn oán giận với Tu Lân Dương tiêu tan đi không ít, lập tức chắp tay thi lễ, hơi hơi cong người, “ Hầu gia quá khen, nếu hôm nay Hầu gia có Túc vân tên, cái đầu này của nô tài chắc là đã bị bắn thành hai rồi.”

Hạ hầu gia không nặng không nhẹ hừ một tiếng, cũng không biết là vui hay giận.

Thái tử Tu Lăng Hoán hướng phía hoàng thượng chắp tay, “Chúc mừng phụ hoàng, xem ra lục đệ thật sự là đã mang đến bảo vật cho phụ hoàng a!” dũng sĩ Trần quốc có khỏe mạnh cũng chỉ là mãng phu, nhưng tên nô tài này muốn thân thủ có thân thủ, muốn sức lực có sức lực, quan trọng nhất là, có não.

Né tránh không có một chút hoang mang, đủ thấy trong đầu đã có dự tính trước, đối diện với Hạ hầu gia bực này võ nghệ cũng không hề chùn bước, dũng khí đáng khen.

Thậm chí, tên nô này này biết rõ phân lượng của bản thân, vậy nên, đến Tu Lân Dương cũng không sợ hãi.

Hoàng thượng quả nhiên là đại hỉ, “Hảo một tên cẩu nô tài! Hảo một Hoài Nam phủ! Qua hai ngày nữa cái gì mà dũng sĩ Trần quốc đến đây, trẫm nhất định làm cho hắn bò mà về! Người đâu! Thưởng! Tên nô tài ngươi, nhớ kĩ lời hôm nay của trẫm, nhất định phải đánh thắng tên dũng sĩ Trần quốc, ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì, đến cả minh nguyệt, trẫm cũng cho người hái xuống cho ngươi!”

Cũng không thể trách hoàng thượng vui mừng như vậy, thực là tên dũng sĩ Trần quốc đó quá kiêu ngạo, chỉ dựa vào sức lực lớn, làm cho hoàng thượng mất mặt mấy lần rồi, lần này nếu như có thể lấy lại mặt rồng, để cho hoàng thượng được mở mày mở mặt một lần, đừng nói là minh nguyệt, sợ là mặt trời, A Tư nói muốn, hoàng thượng đầu có thể gọi Hạ hầu gia đi lấy.

Tất nhiên, cách nói này có hơi khoa trương một chút.

Nhưng A Tư biết, hoàng thượng là đang rất vui vẻ.

Vì thế thuận tiền tranh thủ vuốt mông ngựa, “Nô tài có thể vì hoàng thượng cống hiến, cũng là kiếp trước nô tài tu được phúc phận, hoàng thượng yên tâm, đến lúc đó không cần biết là dũng sĩ Trần quốc hay là những những thứ linh tinh khác, nếu hoàng thượng muốn hắn phải bò, nô tài tuyệt đối không để hắn quỳ!”

Bộ dạng chó liếm mặt, tuyệt nhiên là không nhớ ra lúc trước bản thân cự tuyệt hoàng thượng như thế nào.

Không chịu được để hoàng thượng sử dụng a!

“Tốt! Quả nhiên là nô tài tốt! Dương nhi, trẫm ghi nhớ người lập công lần này!”

Ý?

Đợi đã!

Nàng vuốt mông ngựa, liên quan gì đến tên trời đánh kia a!

A Tư vẻ mặt nghiêm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tu Lân Dương đang đứng dậy tạ ân.

Mặt chó, tranh công cũng thật là cần mẫn!

Đợi A Tư xử lý tốt vết thương ở trán, tiệc rượu cũng kết thúc rồi.

Đi cùng Tu Lân Dương ra khỏi cung, một đường trừng mắt nhìn sau ót cái tên hỗn đản này oán thầm.

Thương là nàng chịu, công lại là hắn ôm, thật là con mẹ nó không quyền lợi không địa vị!

Ngoài cung, kiệu của vương phủ đã đợi một lúc lâu.

A Tư đứng ở một bên lạnh mặt nhìn Tu Lân Dương lên kiệu, không hề có ý muốn động đậy.

Tu Lân Dương lúc này mới quay đầu nhìn lại, đuôi mắt hơi giật, “Cẩu nô tài, chơi trò tức giận với Gia?”

“Không dám, chỉ là mệt rồi, không đi được。”

Trên trán A Tư lúc này đã quấn một vòng băng gạc, vết thương mặt dù không sâu, nhưng mất máu cũng không ít, trên bạc gạc cũng chảy ra một chút, nhìn có vẻ đáng thương.

Đôi tròng mắt lộ rõ hàn ý, bộ dạng đáp lời cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghĩ lại lúc trước trên điện, nàng ném tới mũi tên không hề sai lệch ném trúng chiếc hũ rượu vỡ nát trên tay, rõ ràng là đang tức giận hắn đẩy nàng ra làm đích cho mọi người, cũng là đáp lại hắn lúc trước đem chén rượu nện ở chân nàng.

Theo lí, Tu Lân Dương nên tức giận.

Một tên cẩu nô tài, vậy mà lại chơi trò tức giận với hắn, thật cho rằng hôm nay nàng có hoàng thượng bảo vệ, hắn liền không dám động nàng?

Chỉ là nhìn thấy nàng lúc này bộ dáng phì phì tức giận, Tu Lân Dương không hề tức giận, ngược lại nhìn thấy có vài phần buồn cười.

Ngón tay thon dài hướng A Tư ngoắc một cái, “Cẩu nô tài, lại đây”

A Tư đứng nguyên tại chỗ không động, trong lòng tính toán chọc giân Tu Lân Dương sau này có thể sẽ bị hắn một tay đánh chết.

Dựa vào tính nết của Tu Lân Dương, tính mạng của bản thân được bảo đảm đạt đến hơn tám mươi phần trăm, A Tư mới không tình nguyện đi đến.

Khớp ngón tay rõ ràng là điểm ở giữa mi tâm A Tư, càng dùng sức, máu tươi ở băng gạc nhiễm đỏ một mảng, “Cẩu nô tài, Gia bảo ngươi chết ngươi liền không được sống, câu này là từ miệng chó của ngươi nói ra đấy?”

A Tư không nói chuyện, lúc vuốt mông ngựa lời tốt đẹp gì cũng nói ra hết, đâu biết rằng bị người bắt được cái đuôi.

Tu Lân Dương thu tay, thấy một dòng máu tươi từ mi tâm của nàng chảy xuống, liền thay nàng lau đi, “Còn dám cho Gia nhìn sắc mặt, Gia liền lột da ngươi làm đông y.”

Ngữ khí chậm rãi, đầu ngón tay hơi lạnh.

Hoài Nam phủ Tu Lân Dương, nói một không hai.

Hắn nói sẽ lột da người làm quần áo mùa đông, vậy tứ là sẽ không làm thành cái quần cộc.

A Tư rùng mình một cái, thần sắc cũng là thả lỏng một chút. “Nô tài không dám.”

“Hừ”, Tu Lân Dương hừ lạnh một tiếng, “ kinh sợ.”

A Tư không cho ý kiến, đúng vậy, nàng sợ nàng thừa nhận, được sống không tốt à? tại sao nhất định phải đem thân da này làm xiêm y?

“Đi không nổi?” hắn nhướng mày hỏi.

A Tư tất nhiên là không dám làm bộ làm tịch, bĩu môi, cắn răng mới toát ra một câu, “Còn được”

Tu Lân Dương dựa ra đằng sau, hơi hơi nhắm mắt, “Cẩu nô tài, đi đến đấm chân cho Gia”

Ý?

Đây ý là cũng cho nàng lên kiệu?

Cảm tình tốt!

A Tư đáp lời rồi lên kiệu, quy quy củ củ ngồi quỳ ở một bên, Tu Lân Dương giơ chân đặt lên trên hai đùi nàng, nàng liền nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Trong kiệu rộng rãi, hai người ngồi vẫn còn thoải mái.

Tu Lân Dương nhắm hai mắt, không tiếp tục nói chuyện.

A Tư cũng không nói chuyện, chỉ là bụng kêu to không ngừng.

Đợi đến khi đi qua tửu lầu, từng trận hương thơi bay đến, bụng A Tư liền không ức chế được.

Tu Lân Dương nâng mí mắt liếc nàng một cái, “Tiền đồ”

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.