Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô tài thông minh

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

A Tư lẩm bẩm, “Người thì ăn no rồi, nô tài đến một ngụm nước cũng chưa uống!”

Sự thật thì, hôm nay khi nàng tỉnh dậy đều không có ăn gì, liền bị cái tên vô lương tâm này gọi đi hầu hạ, một phen hành hạ, bụng kêu cũng xem như là bình thường!

Tu Lân Dương nhìn nàng một lúc, lúc này mới hạ lệnh, “Đi xuống”

Kiệu liễn lập tức hạ xuống.

A Tư bĩu bĩu môi, trong lòng nghĩ vừa này bản thân cảm thấy hắn cho nàng lên kiệu xem như là không tồi, không ngờ quay đầu liền đuổi nàng xuống.

Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Dù gì nàng cũng không đánh lại được người ta, chỉ có thể chật vật đi xuống kiệu.

Nhưng lại không ngờ Tu Lân Dương cũng theo sau xuống kiệu, cằm hơi hơi nhếch về hướng đằng trước, “Đi Vạn phong lâu”

A Tư liền nuốt một ngụm nước bọt, Vạn phong lâu là tửu lầu tốt nhất trong kinh, đồ ăn phải nói là tuyệt phẩm mặc dù trong kí ức đối với Vạn phong lâu cũng chỉ là nghe nói, nhưng chỉ cần nghe thấy “Vạn phong lâu” ba chữ, thân thể này đều là không tự giác bắt đầu tiết ra nước miếng.

“Gia muốn mời nô tài ăn cơm?” Nha, lời phải nói rõ ràng, không nhẽ ăn cơm cũng phải để nàng trả tiền, có thiệt hay không thì không nói, chỉ là nàng trên người không có tiền a, lúc nữa tính tiền mất mặt không nói, không chừng còn phải rửa bát cho người ta để trả nợ.

Phòng ở kiếp trước đều có máy rửa bát, kiếp này lại muốn nàng rửa bát?

Không thể nào.

Tu Lân Dương dường như chỉ nhìn một cái là nhận ra tâm tư của A Tư, hừ lạnh một tiếng khinh miệt, “Ngươi hôm nay cho Gia nở mày nở mặt, bữa này, Gia mời”

A Tư vội khom người hành lễ, “Nô tài tạ ơn Gia!”

“Đức hạnh!” Ngữ khí kinh miệt, ngữ điệu khẽ nhếch.

Trưởng quầy vạn phong lâu nhận ra Tu Lân Dương, xa xa liền hoan nghênh tiếp đón, cười đến một mặt nịnh nọt, “Không biết vương gia đại giá guang lâm, tiểu nhân không có từ xa tiếp đón, vẫn mong vương gia thứ tội.”

Thanh âm run rẩy, lộ rõ hắn đối với Tu Lân Dương là sợ hãi.

Hoài nam vương là diêm vương sống, hơi vô ý là sẽ bị mất đầu, hắn lại có lí nào không sợ.

Tu Lân Dương hơi hơi gật đầu, hướng mắt nhìn về phía A Tư, “Cho nô tài này của ta một bàn”

Trưởng quầy vội vàng đáp lời, không quên vứt cho A Tư một ánh mắt thương hại.

Tu Lân Dương trước nay chưa từng tốt với ai, nếu có ngày nào đối tốt với người, chỉ sợ người đó mệnh không dài a.

Đây ý là ăn bữa cơm cuối.

Bình thường người trước khi chết nên ăn một bữa cơm đàng hoàng, trưởng quầy lập tức phân phó sau bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn, bản thân cẩn thận nhìn về hướng Tu Lân Dương đang đi lên bao phòng lầu hai.

Không lâu sau, đồ ăn đều mang lên, quả thực là đầy ắp một bàn.

Đối với A Tư mà nói, những đồ ăn cũng là bình thường, kiếp trước nàng có cài gì mà chưa ăn qua, nhưng mà có cá có thịt, ngửi ngửi mùi vị cũng biết là có tay nghề, cộng thêm đói phát hoảng, ăn vào cũng tự nhiên thấy ngon.

Tu Lân Dương ngồi ở đối diện A Tư, híp mắt nhìn tên cẩu nô tài bộ dạng ăn uống thỏa thích.

Một miếng thịt kho tàu to như vậy, nhìn so với cái miệng của nàng còn to hơn, nàng cư nhiên nhét vào trong miệng nhai không được hai cái liền nuốt xuống, công phu chớp mắt, một bát cơm to liền hết rồi, làm cho Tu Lân Dương không nhịn được mở miệng hỏi, “ Phủ Hoài nam vương, bạc đãi ngươi sao?”

A Tư vùi đầu ăn, tranh thủ nhấc mi lên nhìn Tu Lân Dương một cái, “có bạc đãi không nói không rõ, nhưng hôm nay nô tài một hạt cơm cũng không được ăn, bây giờ ăn uống có khó coi chút, vẫn mong Gia lượng thứ.”

Tu Lân Dương không nói chuyện, trong bụng nghĩ tên nô tài này thật là một ngày đều không ăn qua thứ gì?

Ồ, nhớ ra rồi.

Tên nô tài này ở trong Thanh phong các, mà trong thanh phong các chỉ nghe lệnh của hắn, hắn không nói cho tên nô tài ăn, người khác tất nhiên là không dám mang cho nàng.

Còn hắn tối qua sau khi sai người đem nàng đưa tới thanh phong các liền đi bận việc khác, chỉ phân phó tên cẩu nô tài này nếu như tỉnh dậy liền mang đến gặp hắn, những cái khác đúng là không nói một câu.

Nếu nói như vậy, vết thương trên người tên nô tài này, cũng không có mời đại phu xem qua?

Vậy nàng trong cung phát huy thân thủ, là bị thương mà thành?

Ngón tay, bắt đầu không rõ ràng gõ trên mặt bàn, càng ngày càng to tiếng, Tu Lân Dương đôi tròng mắt chằm chằm nhìn A Tư, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Không khí trong phòng dần dần trở nên quỷ dị, A Tư dừng lại động tác nhai nuốt, đặt đũa xuống, từ từ ngẩng đầu, vô cùng cảnh giác nhìn về phía Tu Lân Dương.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ là cười khẽ, một đôi mắt đen lộ rõ hàn ý.

“Cẩu nô tài, một thân công phu này của ngươi, sư phụ là ai?”

“Khụ....” A Tư bị sặc.

Cơm trong miệng trực tiếp bị phun ra, cũng may Tu Lân Dương phản ứng thần tốc, phất tay áo ngăn đi, một mặt chán ghét liếc nhìn A Tư một cái.

A Tư với được chén trà ở bên cạnh uống một hơi, lúc này mới đem cảm giác sặc sụa kìm xuống, mạnh mẽ nuốt xuống, sau đó thở ra một hơi, “Gia nói đùa rồi, nô tài từ nhỏ ở nhà trồng ruộng làm việc, lớn một chút liền đến trong phủ làm công, làm gì có bản lĩnh đi bái thầy học nghệ.”

Tên này, chắc không phải lúc này mới nghĩ đến thân thủ của nàng kì quặc đi?

Tu Lân Dương tất nhiên không phải lúc này mới nghi hoặc, chỉ là lúc trước cảm thấy tên nô tài này chiêu thức không hề có kết cấu, gia cảnh lại thanh bạch, liền chỉ xem nàng là người thông minh mà thôi.

Nhưng hôm nay một màn quyền cước cảnh đẹp ý vui ngoài điện, cùng với bị thương bực này vẫn hăng say, không phải là đơn giản một kẻ “thông minh” là có thể giải quyết được.

Hắn liền như vậy nhìn A Tư, cũng không tiếp lời, ngón tay gõ trên mặt bàn chỉnh tề mà có quy luật.

“Khụ.” A Tư ho nhẹ một cái, “Nô tài chỉ là trời sinh thông minh, lúc nhỏ nhìn thấy ngoài đường chiêu thức bán nghệ liền ghi nhớ lấy mà thôi.” Lời nói đến đây, A Tư mặt mày vừa chuyển, “Nếu không thì, Gia cho rằng trên đời này ai lại có nhiều năng lực như vậy, dậy ra nhất đẳng nô tài như vậy!”

Bốn mắt nhìn nhau, A Tư vẻ mặt chân thành, Tu Lân Dương lại là cười lạnh, “Vậy à.”

Ngữ khí nhàn nhạt, không rõ vui giận.

A Tư gật đầu, “Tất nhiên là thật rồi, không tin Gia lấy cung đến, nô tài vừa nãy nhìn qua bộ dáng bắn tên của Hạ hầu gia, lúc này cũng có thể bách phát bách trúng.”

Tu Lân Dương cười, “Cẩu nô tài, lời đừng quá tự mãn.”

Kĩ thuật bán tên không thể như những thứ khác, không có thực sự khổ luyện, bách phát bách trúng?

He, sợ là đến bia cũng bắn không trúng.

A Tư bất mãn Tu Lân Dương khinh miệt, “Gia không tin thì thôi, dù sao trên đời này không có gì là nô tài học không được.”

Không nói nàng một thân bản lĩnh là từ kiếp trước trực tiếp mang đến, xem như có thứ nàng thực sự không biết, dựa vào nghị lực và trí thông minh không phải là liền học bèn nhớ.

Tu Lân Dương dường như rất thưởng thức A Tư khí phách như vậy, “Tự cao tự đại như vậy, không hổ là nô tài của Gia!” tuy là khích lệ nhưng rõ là không có hảo ý, “Ngày mai liền cùng Gia đi giao trường, nếu như không bắn trúng bia ngắm, Gia liền cho ngươi làm bia ngắm.” lời rơi xuống, mới nghĩ đến vừa nãy trong cung nàng đã làm qua bia ngắm sống rồi, đến mũi tên của Hạ Chấn Thương cũng bị nàng ngăn chặn, tên của người khác, lại làm sao có thể làm thương nàng nửa phần.

Điểm này A Tư không để trong bụng, bĩu môi, dường như nhớ tới điều gì, nhướng mày hỏi, “Vậy, nếu nô tài có thể bắn trúng bia ngắm, Gia nên như thế nào?”

Có phạt thì phải có thưởng nhỉ?

Tu Lân Dương biểu thị không vấn đề, “Nói xem, ngươi muốn thứ gì.”

“Nô tài muốn...” ngân lượng, đến tuổi này, cái gì cũng không tốt, chỉ có tiền là tốt nhất!

Chỉ là lời còn chưa nói hết, dưới lầu truyền đến một trận ồn ào, “Tần Tứ ở đâu? Ra đây cho lão tử!”

A Tư giữa mày hơi hơi nhăn lại, hình như, nguyên chủ họ Tần.

Hướng nàng tới?

Nhìn sang Tu Lân Dương, người sau chỉ là một bộ đứng xem, rất có hứng thú nhìn chằm chằm nàng.

A Tư ho nhẹ một cái, “Nô tài đi ra xem xem”. Dứt lời, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, đôi tròng mắt không vui nhìn xuống dưới lầu, “cái thứ gì không có mắt tìm tiểu gia vậy?”

Mấy người dưới lầu, cao lớn thô kệch, một đám người giống như hung thần ác sát, nghe thất tiếng nói của A Tư bèn nhìn lên trên lầu, người cầm đầu liền chỉ tay hướng A Tư, “Tần Tứ, sư huynh của ngươi thua bạc ở sòng bạc của ta, ngươi guản hay là không guản?”

Trong kí ức, thật là có người sư huynh thích đánh bạc, là huynh trưởng trong nhà, nguyên chủ khi cong nhỏ, Tần đại rất thương nàng, chỉ là bị người lôi kéo đánh bạc, đến bây giờ như biến thành một người khác vậy.

A Tư hơi nhếch mày, “Ai thiếu ngân lượng ngươi tìm hắn.” cờ bạc, thật sự đáng giận.

“Như vậy là , ngươi không quản? Không quản lão tử liền chặt gãy tay hắn”

“Chặt đi, tiểu gia ta sớm đã muốn chặt tay hắn.”

“He, ngươi tiểu tử, kiêu ngạo như vậy, nghĩ là bọn ta không dám?” Đại hán đứng đầu lên tiếng, ngoài tửu lâu lập tức có người lôi một người vào, người đó bị đánh đến nỗi không rõ khuôn mặt, nhìn không rõ khuôn mặt vốn có, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, “Tứ đệ, ngươi cứu ca ca, ngươi không cứu ca, ca liền mất mạng a! ngươi không nhìn ta vào mắt cũng thương lấy A Hoa, nàng khồn thể không có cha a!”

Quả thật là Tần đại!

A Tư mi tâm hơi trầm, không nhìn thấy thì thôi, A Tư sao cũng có thể nhẫn tâm, nhưng sau khi thấy Tần đại, trong lòng liền không rõ co rút, nghe Tần đại nhắc đến A Hoa, não hải liền xuất hiển hình bóng của một tiểu nha đầu.

Lúc này, liền không thể tàn nhẫn được.

Tiếp thu kí ức, cũng là tiếp thu chút tình cảm, A Tư không thích loại cảm xúc này, lại cố tình không kiểm soát được chấn động trong lòng.

“Thiếu bao nhiêu?”

“Mười, mười hai lượng.” Tần đại nói xong liền bị đạp cho một cái, “Con mẹ ngươi bị đánh ngu rồi à! hai ngày trước là mười hai lượng, hôm nay lãi cộng lãi, là năm mươi lượng! Thiếu một văn cũng không được!”

Lời này, làm cho A Tư nghe đến buồn cười rồi, “ hai ngày bốn mươi lượng tiền lãi, cách tính này của các ngươi, không bằng trực tiếp đi cướp?”

“Cái này ngươi không cần quan tâm, bọn ta là giấy trắn mực đen kí vào. Năm mươi lượng cũng là tiền của ngày hôm nay, đến ngày mai, tức là một trăm lượng!”

“Không đàm phán được?”

“Không đam phán!”

Khuôn mặt A Tư dần dần nhiễm thêm vài phần hàn ý, được thôi, không nói chuyện liền không nói chuyện.

Xoay người, vào phòng trong, khom người đến trước mặt Tu Lân Dương, cẩn thẩn nhìn, “Gia, người cũng nghe thấy rồi, huynh trưởng của nô tài nợ tiền sòng bạc, trên thân nô tài không có mang theo ngân lượng, không biết có thể mượn Gia một lượng ”

“Một lượng?” Tu Lân Dương nhếch mày, “Huynh trưởng ngươi nợ không phải là năm mươi lượng ư?”

“Đấy đều là tiền lãi , kẻ ngốc mới đem đi trả, Gia người yên tâm, mượn người một lương không phải là mượn không, trở về nô tài trả lại Gia năm mươi lượng.”

“Cẩu nô tài, mở miệng liền ba hoa chích chòe.” Tu Lân Dương cười nhẹ một tiếng, “Sao Gia cảm thấy không tin a?”

“Gia đừng không tin a, nửa canh giờ, nô tài chắc chắn sẽ mang năm mươi lượng trở lại, nếu không cái đầu này của nô tài cho Gia làm cầu đá.”

Một ngân lượng được đặt trên bàn, Tu Lân Dương nhếch mày cười khẽ, “Nơi hạ lưu, Gia không đi, ở chỗ này chờ ngươi.”

“Gia đợi đi!” A Tư cầm ngân lương liền đi xuống lầu, hướng phía hán tử kêu, “Đi thôi, tiểu gia hôm nay ngân lượng không nhiều, liền đi sòng bạc đánh thắng rồi trả cho các ngươi.”

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.