Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân điển

Phiên bản Dịch · 2274 chữ

A Tư lên tầng sáu.

Chỗ rẽ ở bên ngoài tầng sáu, hướng ám vệ ở chỗ tối giơ tay chào hỏi, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong phòng.

Kết cấu tầng sáu với đỉnh lầu bốn phía lộng gió rất là không giống nhau.

Chỗ này mặc dù rất lớn nhưng bố trí đồ vật lại rất ấm áp, màn che mỏng, giá cắm nến nạm vàng, bất luận lớn nhỏ, đồ trong phòng bày biện đều lộ ra sự cao quý và tinh sảo.

Tu Lân Dương đang ngồi ở chiếc bàn phía trước, nhấc bút đang vẽ cái gì đó.

A Tư hít sâu một hơi, cúi người lên phía trước, “Nô tài thỉnh an Gia”

Tu Lân Dương không hề ngẩng đầu, “Đêm hôm khuya khoắc, thỉnh an cái gì.”

Yo, ngươi cũng biết đêm hôm khuya khoắc?

Đến giấc không ngủ, giả bộ cái gì mà họa sĩ.

Âm thầm trừng mắt liếc Tu Lân Dương một cái, A Tư tiến lên hai bước, nhìn lên bức họa trên bàn, không khỏi có hơi cả kinh.

Trên bức họa, là một người nữ tử.

Khuôn mặt trái xoan tinh sảo, mày lá liễu, mắt quả hạnh,, quỳnh mũi môi anh đào, tóc đen như thác nước.

Quan trọng nhất là, Tu Lân Dương đem thần thái với nét cười tinh nghịch đều vẽ ra.

Sinh động như thật.

“Như nào” Tu Lân Dương hỏi.

A Tư gật gật đầu, khen ngợi một câu, “Đẹp ạ.”

Tu Lân Dương không vừa ý, “Chỉ đẹp thôi à?”

“Đẹp vẫn chưa đủ sao?” A Tư nghiêng nghiêng đầu, “Chẳng qua chỉ là bức họa mà thôi.”

Tu Lân Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn A Tư, âm thanh hơi lạnh, “Ngươi có biết, nàng là ai?”

“Tiêu hoàng hậu.” A Tư không nghĩ ngợi liền đáp, liền thấy đôi tròng mắt của Tu Lân Dương càng trầm xuống mấy phần, vội vàng sửa lời, “Tiêu Uyển Thanh.”

Tu Lân Dương mới gật đầu, “Ngươi gặp qua nàng?”

“Không có, chỉ là hôm nay Truy Phong có đến tìm nô tài, nói chút chuyện cũ.” Vậy nên Tu Lân Dương nửa đêm không ngủ, ngồi vẽ người nào, nàng tự nhiên cũng đoán được.

Tu Lân Dương hơi hơi gật đầu, “Ồ, Truy Phong tìm ngươi a...”

A Tư nhìn trộm sắc mặt Tu Lân Dương, “Gia không phải sớm đã biết rồi sao?”

Thân là chủ tử, mấy người thủ hạ làm gì, hắn chẳng nhẽ lại không biết.

Tu Lân Dương nhìn A Tư một cái, “Cẩu nô tài,cũng là lanh lợi. Vậy ngươi nói cho Gia, lôi Thúc Phong vào trong phòng, nói những gì?”

“Không nói gì cả, chỉ là nô tài cảm thấy cái não kia của Truy Phong, không thể nói ra được những lời kia, kéo Thúc Phong vào trong phòng mới biết quả nhiên là do hắn chỉ điểm.”

Đây không thể trách nàng đem Thúc Phong mang đi bán rồi, dù sao nếu như nàng không nói, Tu Lân Dương sớm muộn cũng biết.

Chỉ cần nội dung bọn hắn nói chuyện không để Tu Lân Dương biết, tất cả vẫn còn có thể thương lượng.

Nghe A Tư nói như vậy, Tu Lân Dương không khỏi hừ lạnh, “Xem ra, là bản vương quá phóng túng rồi”

Thân là ám vệ, lại dám nghị luận chuyện của chủ tử ở sau lưng.

Đáng chết.

Nụ cười này, ẩn ẩn sát khí, A Tư đỉnh đầu hơi sửng sốt, nghĩ chắc Tu Lân Dương sẽ không vì chuyển nhỏ nhặt này liền giết người nhỉ?

Xem nếu như Thúc Phong lấy bí mật của nàng để bảo vệ bản thân, nàng không phải là xong đời rồi sao?

Vì thế, ho nhẹ một tiếng, “Thật ra, Gia rất hạnh phúc a. Thủ hạ bên dưới tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng đều rất quan tâm gia, nếu không cũng không đặc biệt đến cảnh cáo nô tài, không được phản bội gia.”

Tu Lân Dương không lí nào lại nghe không ra ý tứ của A Tư, đấy là cố ý không theo lời nàng nói, chỉ giống như vô tình hỏi, “Vậy ngươi, có phản bội Gia không?”

“Tất nhiên là không! Gia đối với nô tài tốt như vậy, A Tư dời xa Gia, đi đâu mới có những ngày tốt như vậy.” Kẻ ngốc mới trong lúc này nói “Sẽ”!

Tu Lân Dương cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, tiếp tục vẽ lên bức họa.

A Tư bèn đứng ở đằng sau Tu Lân Dương xem, cái gì cũng không làm, đến khi Tu Lân Dương nhắc nhở, “Mài mực”

“Ồ.” A Tư đáp lời, cầm lấy thỏi mài liền bắt đầu ở nghiên mực xoay vòng.

Tu Lân Dương liếc mắt một cái, không nói chuyện, lại liếc mắt một cái, giữa mày liền nhíu lại.

“Cẩu nô tài không phải là tự khen vừa học liền biết đến mài mực cũng mài không tốt.”

A Tư bĩu môi, “Đây không phải là chưa học qua sao!”

“Gia dạy ngươi.” Lời vừa rơi xuống, Tu Lân Dương quả nhiên đứng dậy, vòng qua đằng sau A Tư, nắm chặt tay tay phải của A Tư đang cầm thỏi mực, cơ hồ đem nàng nửa người ôm lấy, “Ngón trỏ đặt ở đỉnh mài, ngón cái với ngón giữa kẹp ở bên sườn.”

Tay hắn cầm lấy tay của A Tư làm tư thế đặt trên thỏi mài, âm thanh trầm thấp, từ đỉnh đầu truyền đến, làm cho toàn thân nàng không chịu được cứng ngắc.

A Tư hơi nhíu mày.

Tư thế như này, không khỏi quá mức ái muội.

Nàng không thích.

Tu Lân Dương không hề cảm thấy không thỏa đáng, nghiêm túc chỉ dậy, “Mài thân thẳng, nhẹ nhàng chuyển động, trước chậm sau nhanh, không được vội vã, lúc mài phải mượt mà không tiếng động.”

Thân thể của hắn dựa vào quá gần, hơi thở của hắn, phảng phất đem nàng bao vây lại.

A Tư bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, giống như một hơi chạy đến năm kilomet.

Cảm giác này ... không thích!

A Tư vặn vẹo thân mình, tránh thoát tay của Tu Lân Dương, “Được rồi được rồi, người ngồi xuống đi, nô tài biết rồi.”

Tu Lân Dương khoanh tay mà đứng, đầu ngón tay nhịn không được hơi hơi cọ xát.

Tên cẩu nô tài này, làn da thật là mỏng.

“Thật biết rồi?”

“Cái này có gì khó đâu.” A Tư chuyên tâm mài mực.

Thỏi mài vuông góc, nhẹ nhàng chuyển mà!

Tu Lân Dương nhìn nàng, quả nhiên mài tốt hơn rồi, lúc này mới ngồi lại, “Vẫn thật là vừa học liền biết.”

A Tư đắc ý cười nhẹ, “Chẳng nhẽ lại làm mất mặt Gia?”

Bây giờ nàng là nô tài của Tu Lân Dương, làm gì cũng liên quan đến mặt mũi của Tu Lân Dương.

Mông ngựa này, vuốt đến trong lòng Tu Lân Dương thoải mái.

Cười nhẹ một tiếng, “Cẩu nô tài.” Liền không nói chuyện nữa.

A Tư vừa mài mực vừa nhìn Tu Lân Dương vẽ tranh.

Chỉ thấy hắn chỗ này thêm một chút, chõ kia vẽ một chút, rõ ràng đã rất đẹp rồi, hắn như kiểu mãi mãi cũng không vẽ xong vậy.

Không biết mài bao lâu, A Tư ngáp dài một cái, “Gia, không sớm nữa, nên ngủ thôi.”

“Không ngủ được.”

“....” Ngươi không ngủ được thì không ngủ được a,nhưng ngươi đừng lôi theo nàng thức đêm a!

A Tư hít sâu một hơi, nghĩ đến ban ngày Tu Lân Dương ngủ được nửa canh giờ, bèn hỏi thử, “Hay là, nô tài xoa bóp cho Gia?”

Nghe vậy, Tu Lân Dương dừng bút, như kiểu suy nghĩ một chút, mới nói, “Được”

Dứt lời, đứng dậy, đi đến trên giường.

A Tư đi theo sau, nhìn Tu Lân Dương nằm xuống, bĩu bĩu môi, “Hay là Gia nằm sấp xuống?”

Tu Lân Dương nhíu mi, “Tại sao?”

“Tóm lại nô tài sẽ làm cho Gia thoải mái là được rồi, người cứ nằm sấp xuống đi?” A Tư vừa nói, vừa kéo mất cái gối ngọc của Tu Lân Dương, đem chăn đệm đều đặt ở trên đầu giường, nhìn Tu Lân Dương làm tư thế thỉnh.

Tu Lân Dương nửa tin nửa ngờ nằm sấp xuống, ngay sau đó, A Tư cởi giày, trèo lên giường.

Tu Lân Dương hơi nhăn mày, “Gan to rồi à?” Cẩu nô tài, vậy mà dám trèo lên giường hắn?!

“Hi, Gia thoải mái là được.” A Tư cười khẽ một tiếng, mười đầu ngón tay mảnh khảnh từng chút, từng chút một đem lực đạo ấn lên trên các cơ của Tu Lân Dương, không nặng không nhẹ, gãi đúng chỗ ngứa.

Tu Lân Dương cuối cùng xũng không kháng cự nữa, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hưởng thụ.

A Tư xem như đem hết bản lĩnh xoa bóp từ kiếp trước học được đều lấy ra dùng, cuối cùng, sau một nén nhang, Tu Lân Dương ngủ rồi.

“Gia?” A Tư hơi gọi khẽ.

Tu Lân Dương không có phải ứng, ghé trên sườn đệm mặt rất là an tĩnh.

A Tư bèn xoa thêm một lát, buông lỏng lực đạo, lúc này mới chầm chậm xuống giường, đến giày cũng không dám đi vào, chỉ sợ làm ồn đến vị tổ tông này, chỉ một tay cầm lên chiếc giay, nhón nhẹ mũi chân đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, ám vệ đang đứng một bên.

“Ya, ngươi không ẩn nấp nữa à?” A Tư đóng cửa phòng lại, bắt đầu đi giày vào.

Ám vệ khoanh tay trước ngực, dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn nàng.

Thấy A Tư đi giày xong muốn dời đi, hắn mới mở miệng nói, “Ta khuyên ngươi vẫn là nên ở chỗ này hầu hạ.”

“Ta không, ta muốn đi về đi ngủ.” Đi xuống lầu.

Ám ảnh cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Nhưng Gia vẫn chưa cho ngươi đi.”

“...” Bước chân dừng lại, A Tư hít sâu một hơi, đầu lưỡi cọ cọ vào hai má, xoay người, đi lên lầu.

Không nhịn được ai oán, “Thật là vị tổ tông.”

“Dựa vào tường ngủ một lát đi.” Ám vệ dứt lời, lúc này mới ẩn thân ở chỗ tối.

A Tư âm thầm than thở, cuối cùng nhận mệnh dừa vào tường ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Trời thấy còn thương, nàng thật sự là mệt chết rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tu Lân Dương bước ra khỏi cửa, nhìn thấy là bộ dạng A Tư đáng thương dựa vào tường ngủ

A Tư tỉnh chưa?

Tỉnh rồi.

Trước khi Tu Lân Dương mở cửa, nàng liền nghe thấy động tỉnh rồi.

Nhưng nàng vẫn cứ giả bộ ngủ, để chủ tử nhìn thấy nàng làm việc có bao nhiêu chăm chỉ, có trách nhiệm bao nhiêu!

Sau đó, hắn chủ tử nhìn nàng một cái, không hề lưu tình.

“Sao lại ngủ ở đây?”

A Tư vỗ vỗ ống quần, đứng dậy, đầu đầy lửa giận không có chỗ phát tiết.

“Sợ Gia tỉnh dậy không có ai hầu hạ thôi.”

“Thật có tâm.”

“Là nô tài nên làm ạ.”

Tu Lân Dương nhìn A Tư một lúc lâu, nghĩ đến tối qua nhờ phúc tên cẩu nô tài này hắn mới ngủ ngon, thức dậy cả người thoải mái, ngày sau vẫn còn phải để tên nô tài này xoa bóp nhiều thêm, vì vậy, hừ lạnh một tiếng, “Thúc Phong, kêu Ngưng Sương kê thêm một chiếc giường ở bên ngoài.”

Kê thêm giường là ý gì?

Để sau này nàng cùng hắn ngủ chung một phòng?

Thúc Phong hiện thân, ý vị thâm thường nhìn A Tư một cái, lúc này mới chắp tay đáp lời.

A Tư rất lấy làm khó, “Gia, lầu dưới nô tài có phòng, hôm qua mới đổi chăn đệm, vừa mềm vửa thoải mái, bây giờ không cần phải phiền phức như vậy, làm phiền Gia nghỉ nghơi.”

“Thế nào? Không muốn?” hàn ý đánh tới, Tu Lân Dương lạnh mắt nhìn chằm chằm A Tư, “Hay là muốn ngủ bên ngoài?”

Xem ra tên cẩu nô tài này không hiểu rõ được đây là có bao nhiêu ân huệ.

A Tư khóe mắt nhìn trộm sắc mặt Tu Lân Dương, trong lòng một trận thở dài, chọc không nổi, chọc không nổi.

“Nô tài sao lại không muốn, còn không phải là lo lắng làm ồn đến Gia! Nếu gia khai ân, vậy nô tài khấu tạ!”

“Hừ.” Chóp mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, Tu Lân Dương không thềm để ý A Tư, chỉ nới với Thúc Phong, “Chuẩn bị ngựa, đi giao trường.”

Ra lệnh xuống, người đã đi xuống dưới lầu.

A Tư đứng ở một bên không động.

Tu Lân Dương hôm nay muốn đi giao trường, nàng vừa lúc có thời gian đi mua hai bộ y phục nữ tử.

Ừ, hoàn mỹ.

Không ngờ vừa đi đến chỗ rẽ Tu Lân Dương bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, giữa mày ẩn vài phần không vui, “Cẩu nô tài, còn không đi theo?”

A ?!

Nàng cũng phải đi?

Bỗng nhiên nhớ đến tối hôm qua Tu Lân Dương nói muốn nhìn thấy kĩ nghệ của nàng, A Tư rất là bất đắc dĩ, chỉ đành đáp lời, đi theo.

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.