Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng Nguyên Sinh Huyền Bí 2

Tiểu thuyết gốc · 2437 chữ

Long Giả Hình cảm thấy mình như người điên, bàng hoảng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, từng bước lủi thủi vào trong nhà, khẽ gọi:

"Hắc Miêu..." Không gian tỉnh lặng như tờ, tuyệt nhiên không một lời hồi đáp, sáng nay con mèo đen vẫn còn bên cạnh hắn, vậy mà giờ lại biến đi đâu mất.

Hắn thở một hơi dài như muốn trút đi sầu não: "Phải làm sao đây, ngày mai là phải lên rừng diệt dã thú rồi, đám trai làng làm sao đối đầu được với lũ yêu thú hung tợn thế kia, ta phải báo việc này cho trưởng lão được rõ."

"Nói thế nào đây, rằng có một đám yêu thú đi đứng nói năng như con người hung bạo vô cùng, rồi cả con mèo của hắn cũng muôn phần kì lạ, rằng hắn tận mắt nhìn thấy một con Hỏa Long có sức mạnh tuyệt luân, ai tin ta chứ hay lại cho ta là người điên, nói năng hồ đồ."

"Long Giả Hình..." Một tiếng kêu vang vọng chen ngang dòng suy tư của hắn, giọng nói ấy hắn đã từng nghe thấy một lần trong khu rừng Nguyên Sinh bên cây Tùng Bách, Hắc Miêu đang đứng trước cửa, toàn thân ướt sũng.

"Chuyện này là thế nào Hắc Miêu, ngươi có giống lũ dã thú kia, sẽ làm hại ta và thôn dân hay không?" Long Giả Hình hỏi.

"Chủ nhân, làm sao ta có thể làm hại người đã cứu mạng ta kia chứ, khi đó ở khu rừng nguyên sinh ta thương tích đầy mình, chính người đã chữa trị và nuôi nấng ta, mạng này của ta là do người đã giành giật với Tử Thần, ta nguyện một lòng ghi nhớ."

"Làm sao ngươi và lũ dã thú có thể..." Long Giả Hình dừng lại, như hiểu được tiếng lòng của chủ nhân Hắc Miêu đáp:

"Từ nghìn xưa, con người từ một loài linh trưởng mà tiến hóa thành, các sinh vật trong khu rừng nguyên sinh cũng thế, trải qua bao thăng trầm biến đổi của thời gian mà chúng cũng dần tiến hóa như ngày nay, chẳng những về số lượng mà cả thể chất cũng vượt bật, dạo gần đây dường như có một thế lực nào đó đang thao túng bọn chúng làm những chuyện hung ác, tấn công con người để đứng lên làm chủ."

"Thật là gian ác!" Long Giả Hình chăm chú lắng nghe tiếp.

"Miêu Tộc chúng ta luôn sống chan hòa với loài người, vì không muốn cướp bóc và sát hại con người, do chống lại Sư Vương nên đã bị bọn chúng âm mưu sát hại còn mỗi mình ta sống sót, mối thù này ta nhất định phải trả dù cho phải đánh đổi bằng cả mạng sống này," Hắc Miêu nhìn Long Giả Hình mà thốt:

"Chủ nhân, hôm nay ta đến từ biệt người, nếu không thể quay về, ơn cứu giúp kiếp sau ta sẽ đền đáp," nói rồi liền lao mình vào trong màn mưa trắng xóa, bỏ lại Long Giả Hình lặng lẽ suy tư.

"Ta không thể để đám trai làng gặp nguy hiểm được, nếu vào rừng sức người chắc chắn không thắng được lũ yêu thú hung tàn, còn ngược lại nếu phòng thủ tại thành Đan Xá thì dã thú có mạnh cũng khó để tiến vào, phải rồi..

Nói đoạn, Long Giả Hình tiến vào thư phòng lấy một mẩu giấy, viết tường thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra, đồng thời nhấn mạnh rằng:

"Thưa trưởng lão, nếu ngày mai con không thể quay trở lại, tuyệt không để đám trai làng vào rừng hy sinh oan uổng, mà hãy cố thủ tại thành Đan Xá, Long Giả Hình con một mình sẽ lên rừng, nguyện lấy thân mình thay cho lời cảnh tỉnh đến thôn dân, xin từ biệt..."

Viết xong hắn bỏ thư vào một lọ nhỏ rồi cho vào túi áo, bên ánh đèn dầu hắn liếc nhìn một cái hộp gỗ sơn son thiếp vàng, tuy đã cũ nhưng rất nổi bật. Khi hắn sinh ra, có hai thứ mà cha mẹ đã cho hắn, một là hình hài của hắn ngày hôm nay, hai là vật đang nằm trong chiếc hộp kia, di vật mà mỗi khi nhìn hắn đều nghĩ về cha mẹ, hắn càng tha thiết được một lần gặp họ.

Dưới ánh đèn dầu le lói, hắn nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, phảng phất xung quanh ánh hào quang đỏ nhạt, bên trong là một thanh kiếm dài, vỏ và cán kiếm được đúc từ kim loại màu đỏ, được chạm khắc những hoa văn vô cùng tinh xảo, trên vỏ kiếm có khắc hai dòng chữ Trường Kiếm- Huyết Thanh Tâm và mặt sau là Long Tiên Sinh Chế Bảo.

Hắn liền rút một đoạn thanh kiếm, lưỡi kiếm va vào vỏ tạo ra một thanh âm vô cũng sắc lạnh, quả nhiên là một thanh hảo kiếm, giơ lên trước ánh trăng, lưỡi kiếm cũng phát ra một màu đỏ thắm rất sáng tựa như màu máu trong tim.

Nhìn tên người rèn thanh bảo kiếm này có thể đoán được đó chính là phụ thân của Long Giả Hình, một món quà cuối cùng của cha hắn dành tặng, có lẽ ông muốn hắn dùng thanh kiếm này để trừ gian diệt bạo, bảo vệ những người mà hắn thương yêu.

Vắt thanh kiếm ngang vai theo hình chữ nhất, hắn đội mưa âm thầm đến trao thư cho Lão Trưởng Giả, rồi một mạch chạy về phía khu Rừng Nguyên Sinh. Hắn quyết lấy thân mình để cảnh báo cho thôn dân và cũng muốn cùng Hắc Miêu quyết một trận sinh tử với lũ dã thú hung ác kia.

Trăng đêm nay vằng vặc, mặt dù trời vẫn mưa tầm tã, nhưng cũng không thể làm lu mờ ánh trăng đêm rằm, chiếu gọi mọi vật, tuy có chút mờ ảo nhưng cũng đủ để nhìn thấy quang cảnh xung quanh.

Bên bìa rừng Nguyên Sinh, một lần nữa Long Giả Hình ngắm nhìn rất lâu Thái Bình Thôn yêu dấu, nơi mà hắn đã gắn bó hai mươi năm qua, có lẽ sáng mai này sẽ không ai còn nhìn thấy hắn nữa, trong nổi buồn man mác cô liêu hắn chợt ngâm lên một câu thơ vang vọng giữa núi rừng:

"Thành Đan Xá, Trút Mưa Bay."

"Vầng Trăng Cô Độc, Gọi Ai Một Mình."

"Trách Thiên Cố Giả Vô Tình."

Nhớ năm xưa bên dòng sông Dịch, tráng sĩ ra đi không trở lại, đêm nay bên khu rừng già, dưới ánh trăng vàng, trong màng mưa tầm tã, hắn cũng ra đi không hẹn ngày về, ôi sao cũng oai hùng bi tráng biết bao nhiêu.

Long Giả Hình tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng, bên gốc cây Tùng Bách khi ấy, cảnh vật vẫn hoang tàn quỷ dị, nhìn về hướng lũ dã thú đã rút lui hôm trước chắc hẳn đó là lãnh địa của chúng, chẳng do dự hắn từng bước tiến lên.

Len qua từng bụi rậm, dây leo chằng chịt bủa vây như tơ nhện, nhảy qua từng dốc đá trơn trượt đầy mô nhọn đâm thẳng lên trời, chắn trước mặt hắn giờ đây là một hồ nước tỉnh lặng, văng vẳng bên tay là những âm thanh của rừng rú, tiếng sói tru hổ gầm vang vọng thanh âm.

Thấy một khúc gỗ to đã mục gần đó, hắn dùng sức hất văng một phát xuống hồ, thấy nó nổi trên mặt nước, phắt một cái hắn đã nhảy lên khúc gỗ, tay lần theo những sợi dây leo giăng ngang hồ ra sức kéo, chỉ một thoáng đã gần đến bờ bên kia.

"Lõm tõm..."

Bỗng nhiên dưới mặt nước một bóng đen dài ngoằn ngoèo tiến về phía hắn, một con rắn to lại phát ra ánh sáng màu dạ quang, có thể gọi nó là mãng xà cũng chẳng sai, nhẹ nhàng uốn mình trên khúc gỗ, nó ngẩn cao đầu lên phồng mang lè cái lưỡi nhơ nhớt nhìn Long Giả Hình.

"Soạt..."

Một luồng ánh sáng đỏ nhanh như chớp vụt ngang, trên tay Long Giả Hình là thanh Trường Kiếm-Huyết Thanh Tâm, máu tươi rơi từng giọt, trên khúc gỗ là thân hình con mãng xà đang uốn éo quằn quại, không biết đầu của nó đã bị chém văng ở nơi nào.

Long Giả Hình cũng chẳng cần quan tâm, vội kéo dây leo tiến về phía trước, rời khỏi cái hồ chết chốc này, cách bờ chỉ còn mấy bước chân hắn định nhảy qua thì cảm thấy chân mình nằng nặng, có thứ gì đó đang siết chặt, chưa kịp định hình là thứ gì thì dưới mặt hồ bỗng nhiên xao động, sóng vỗ từng cơn dập dềnh, xung quanh nơi hắn đứng từng xoáy nước cực mạnh đan xen di chuyển, khúc gỗ cũng gập ghềnh theo từng cơn sóng.

Hắn cố đứng vững trên khúc gỗ, tay trái tựa vào dây leo, tay phải nắm chặt thanh trường kiếm, vù một phát một sức tua đen kịt lao thẳng về phía hắn, Long Giả Hình vung gươm chém liền ba phát, sức tua đứt đoạn rơi lõm tõm xuống mặt hồ, không đợi tới đợt tấn công thứ hai, Long Giả Hình vung gươm chặt phăng cái sức tua dưới chân, dùng hết sức nhảy ngay lên bờ, đối đầu với một con bạch tuột khổng lồ khi hắn đang trên mặt nước không phải là một quyết định thông minh.

"Hồng hộc..."

Hắn thở dốc, nhìn lại dưới chân sức tua vẫn còn bám chặt không buông, hắn liền đạp mạnh mấy cái nó mới thả lỏng ra giẫy giụa trên nền đất trông thật kinh dị.

Long Giả Hình ngước mặt lên trời uống một ít nước mưa, trời mưa gió giông thổi mạnh từng cơn lạnh lẽo, nhưng ngược lại hắn thấy trong người nóng ran, như thể có một ngọn lửa đang tồn tại trong cơ thể hắn, vết bỏng bên dưới cổ tay trái cũng đã lành không còn đau rát, nhìn vào hình dạng vết bỏng ấy giống như là một con Rồng đang uốn lượn, tựa hồ nó đang phát ra một ánh hào quang màu vàng nhạt khi ẩn khi hiện.

Ý nghĩ thoáng qua, nhưng hắn không có nhiều thời gian đến vậy vì phía trước, hắn nghe thấy một tiếng hổ gầm cực lớn vang động cả rừng xanh, chim muôn hoảng loạn bay tan tác, cầm chắc thanh trường kiếm trong tay cùng với cái mạng quèn của hắn, dường như hắn đang chờ đối thủ tiếp theo đến để thử kiếm mà thôi, gương mặt chẳng chút biến đổi tiến thẳng về phía âm thanh ấy.

Trước mặt hắn, Hắc Miêu thương tích đầy mình, đang thủ thế chuẩn bị lao về phía con mãnh hổ, trông con mèo đen mà hắn nuôi cũng kiên cường tựa như hắn vậy, cũng một thân một mình không cha không mẹ, giờ đây đang gồng mình chống chọi với con dã thú.

Nhanh như chớp Hắc Miêu lao thẳng đến con mãnh Hổ, bộ vuốt dài sắc nhọn của nó cắm thẳng vào đầu và một bên mắt con Hổ, một dòng máu đỏ tuông ra, con Hổ gào lên đau đớn nhe nanh cắn vào một bên chân Hắc Miêu hất văng ra đằng xa, nó điên cuồng gầm rống, đôi mắt mở to trừng trừng ghỉ máu.

"Chết đi con mèo hoang khốn kiếp!"

Thoắt một cái con mãnh hổ nhe nanh giơ vuốt tiến về phía Hắc Miêu như một cơn lốc, Hắc Miêu lúc này đã không thể di chuyển chỉ chờ vài giây nữa nó sẽ bị xé xác mà thôi, kết thúc tất cả.

"Grầm... Ầm..."

Một tiếng sấm ầm vang rạch ngang nền trời, tóe lửa, có thể nhìn rõ thân ảnh của Long Giả Hình bay đến trong không trung với thanh Trường Kiếm- Huyết Thanh Tâm.

"Grào... Grào..." Tiếng mãnh hổ gầm rú.

Hắc Miêu mở to mắt nhìn chằm chằm Long Giả Hình đang chắn ngang trước mặt nó, Hắc Miêu thốt lên:

"Chủ Nhân..."

Hắc Miêu không nhìn rõ khuôn mặt Long Giả Hình, chỉ thấy tay phải của hắn là thanh Trường Kiếm- Huyết Thanh Tâm đã cắm thẳng vào yết hầu của con mãnh hổ, một lần nữa lại nhuốm máu tươi.

Con hổ ngã ầm xuống đất, máu tươi ghỉ ra từng đợt, nó hỗn hễn từng hơi thở của sự sống lần cuối cùng rồi im bặt, Long Giả Hình lảo đảo cắm mạnh thanh trường kiếm xuống nền đất rồi cũng chùn chân khụy gối, tay trái ôm bụng cũng thấy máu đỏ chảy ra đầm đìa ướt cả một vùng áo, bởi vết cào sượt qua của con mãnh hổ, chỉ trong khoảnh khắc của một tia chớp, Long Giả Hình đã nhanh hơn con Hổ một nhịp, nếu không người nằm đó là hắn rồi.

Hắc Miêu lê đôi chân và thân hình đầy thương tích đến bên chủ nhân, không đợi Hắc Miêu lên tiếng Long Giả Hình liền nói.

"Ta không sao, vẫn chưa chết được."

"Người lại cứu ta một mạng!" Hắc Miêu thốt lên.

Hắn vội xé một mảnh vải trên người rồi buộc chặt lại vết thương, từ từ đứng lên, thanh trường kiếm vẫn cầm chắc trong tay đứng bên con mãnh hổ, dưới ánh trăng mái tóc hắn khẽ động đậy, đôi mắt sáng trên khuôn mặt từng đường nét góc cạnh, hắn nở một nụ cười sắc lạnh, trông thật oai hùng mà cuồng ngạo, trong giờ phút này đây, không thấy một chút sợ hãi nào in trên khuôn mặt ấy, chỉ có một sự lạnh lùng ngạo nghễ, kể từ giây phút hắn quyết ra đi, sự sống và cái chết đối với hắn đã không còn quan trọng.

Hắn tiến đến một cây xanh gần đó, chặt phăng một đoạn cây gỗ thon dài buộc vào một bên chân bị thương của Hắc Miêu.

"Hôm nay ngươi sẽ sống chết cùng ta chứ?"

"Chủ Nhân, ta quyết không lùi bước!"

Trong màn mưa chỉ kịp nhìn thấy hai thân ảnh tiến thẳng về phía trước, không mảy may ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Bạn đang đọc Nhật Huyết Tàn Ma sáng tác bởi ONEOTWO
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ONEOTWO
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.