Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hang Rồng

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Trước lối vào một hang động bị bủa vây bởi rừng cây, dây leo chằng chịt bám rễ vào vách đá, trên cửa hang có thể thấy một dòng chữ to được khắc nổi trên đá, ẩn dưới đám dây leo:

"Hang Rồng."

Bên trong hang chỉ là một vùng đen u tối, ánh sáng dường như không thể lọt vào, thấp thoáng tại một khoảng đất rộng rất nhiều bóng đen với những đôi mắt to đỏ rực tụ họp lại.

"Đốt lửa lên."

Trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa mới nhận ra đó là đám dã thú với đầy đủ chủng loại, đang đưa mắt hướng về phía một con thú to lớn nhất trong đàn, nhìn bộ bờm dài màu bạch kim óng ánh trước ngọn lửa trông rất uy mãnh, nó gác một tay lên gối, ngồi trên một thạch phiến nhìn lũ dã thú bên dưới đang cung kính, nó chính là Sư Vương chủ nhân của khu rừng và đám dã thú hung tợn kia.

"Thưa Sư Vương, Hùm Xám đã bị một tên nhãi ranh với một thanh Huyết Kiếm trong tay hạ sát rồi ạ," Nanh Sói tâu.

"Thông tin từ đâu?"

"Thưa một con cú đêm chứng kiến sự việc đã trình báo ạ."

"Hừm, một con mãnh thú lại bị một tên loài người yếu đuối hạ sát thì còn thể thống gì."

"Hùm Xám do khinh địch mà phải chết thảm, tuy nhiên tên ranh đó và cả Hắc Miêu nữa đã bị thương và đang tiến về phía chúng ta."

"Tốt, vậy lại có một bữa tối ngon, Nanh Sói ngươi dẫn một đám binh thú bắt bọn chúng về đây cho ta hỏi tội, giờ ta phải đi tham kiến chúa tể, các ngươi giải quyết nhanh chuyện này kẻo kinh động đến ngài ấy."

"Rõ!" Đám dã thú đồng thanh.

Dứt lời đám thú kia chia quân ra khắp khu rừng để săn lùng bọn Long Giả Hình, phần Sư Vương một mình đi gặp vị chúa tể mà hắn vừa mới nhắc đến.

Đi theo một huyệt đạo quanh co khúc khuỷu, hắn đi đến đâu lập tức đuốc quanh hang động được đốt sáng đến đấy, nước từ trên mặt đất len qua từng rễ cây thấm vào lòng đất, chạy dọc theo từng khối thạch nhũ rơi xuống nền đá tạo ra những âm thanh huyền bí, nhìn những khối thạch nhũ to lớn đủ hình thể rực rỡ sắc màu chắc hẳn hang động này cũng đã vài triệu năm tuổi.

Càng tiến sâu vào bên trong hang càng rộng lớn, xung quanh thành vách khắc đầy những hoa văn và kí tự kì lạ, rải rác theo lối đi hàng loạt bộ xương to lớn với những cặp vuốt và răng nanh hung bạo, một số còn có cả cánh, binh khí cũng nằm ngổn ngang khắp nơi.

"Gầm... Rống..."

Một âm thanh vang dội từ đằng xa vọng lại, càng vang to hơn khi ở trong cái hang động thâm sâu này thật khiến người ta không khỏi giật mình, Sư Vương tỏ ra có chút ái ngại liền quỳ xuống trước một bộ xương cốt vô cùng to lớn cách hắn không xa.

Trên tay bộ cốt là một thanh đại trường kích ước chừng nặng cả trăm cân đã ghỉ sét, xung quanh sát khí bốc lên ngùn ngụt, đột nhiên hung khí xoáy lên cuồn cuộn như thể muốn lao ra bên ngoài nhưng ngay lập tức bị một luồng kim quang sáng rực bao phủ, từng dòng văn tự và ấn chú phát quang đan xen quấn lấy quanh bộ xương cốt, tựa như một sợi dây xích trói chặt lại, sát khí lúc này bị áp đảo, dần dần thu lại.

"Thuộc hạ Sư Vương bái kiến chúa tể."

"Gầm... Grừ... Chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?"

"Thưa chúa tể Thái Bình Thôn rộng lớn lại được bao bọc bởi bức tường thành Đan Xá, nếu lập tức tấn công sẽ gặp rất nhiều khó khăn và không khéo lại kinh động đến bọn Thiên Vương Vạn Tự thì hỏng việc."

"Bức tường thành ấy, đám thuộc hạ của thần ra sức đục khoét mới được một lỗ hỏng, thần mới nghĩ ra một cách là đào một huyệt đạo thông vào bên trong thôn, chỉ cần vào được bên trong thành thì đám con người yếu đuối đó sẽ nhanh chóng bị làm thịt, Thái Bình Thôn sẽ thuộc về chúa tể ạ."

"Thứ ta cần là một món bảo vật bên trong thôn, chỉ cần ngươi trung thành ngày sau ắt có tiền đồ."

"Đa tạ chúa tể chiếu cố."

"Hùm Xám thuộc hạ của người lại bị một tên loài người hạ sát sao?"

"Bẩm chúa tể Hùm Xám vì chủ quan nên mới tất sát, thần sẽ nhanh chóng bắt tên nhãi ranh ấy về trị tội, xin người thứ lỗi vì đã báo cáo chậm trễ." Sư Vương ấp úng giải bày, trong đầu thầm nghỉ không việc gì có thể qua mắt được vị chúa tể này càng cảm thấy sợ hơn bội phần.

"Ngươi biết hắn là ai không?"

"Thưa là ai ạ?"

"Hắn mang trong mình sức mạnh tuyệt luân của Hỏa Long Sát, nếu như hắn có thể sử dụng thuần thục thì với sức của bọn ngươi thì chỉ trong tích tắc các ngươi đã biến thành tro bụi."

"Thưa thần phải làm sao?" Sư Vương có chút kinh hãi hỏi.

Tuy nhiên hiện giờ hắn vẫn chưa thể điều khiển được Hỏa Long, ta cần lợi dụng sức mạnh ấy của hắn để làm cho ta một việc, ngươi hãy dẫn dụ hắn đến đây ta ắt sẽ có an bài.

"Vâng thưa chúa tể, nếu không còn việc gì dặn dò thần xin phép lui bước," nói đoạn Sư Vương cúi đầu quay lưng đi trở ra.

"Gầm... Grừ... Cũng đã một nghìn năm rồi ta bị giam cầm ở đây, cũng tại tên Chu Sử Cơ chết tiệt chỉ vì Trụ Ma Thiên Ấn Chú của hắn lại khiến cả giới Long Tộc bọn ta bị Phong Sát, gục xương ở nơi này."

"Hừm... Nhưng dù gì bọn ta cùng là dòng dõi Long Thiêng vốn là bất tử, chỉ cần phá được Ấn Chú này, Long Tộc sẽ hồi sinh lúc đó sẽ tính sổ với đám hậu duệ của ngươi cũng như lũ người phàm yếu đuối mà ngươi dốc lòng bảo vệ, Long Tộc chúng ta mới xứng đáng làm bá chủ thế giới này..."

"Gầm... Gống..."

Hắn hét lên một tiếng đầy oán hận, thanh âm ào ào như cuồng phong vang dội cả Hang Rồng, tạo ra một tràng sóng âm uy lực rạn nứt cả vách đá, thạch nhũ trên cao ầm ầm rơi xuống, thử nghĩ sức mạnh thật sự của hắn khủng khiếp đến nhường nào, hắn không ai khác chính là chúa tể của Long Tộc- Cửu Long Đầu.

Quay trở lại khu rừng nguyên sinh, Long Giả Hình cùng với Hắc Miêu vẫn mãi miết đi trong vô định, lúc này cơn mưa cũng đã tạnh, bầu trời quang đãng ánh trăng cũng sáng hơn bội phần.

"Ngươi vẫn ổn chứ Hắc Miêu?"

"Vẫn có thể chiến đấu được thưa chủ nhân."

"Hùm Xám bị ta hạ sát thể nào bọn dã thú cũng tìm ta báo thù, bây giờ chúng ta cứ tìm một nơi thoáng mát nghỉ ngơi cho lại sức, tự động bọn chúng sẽ tìm đến chúng ta mà thôi."

Nói rồi Long Giả Hình đến bên một cây đại thụ tựa lưng vào gốc cây nằm nghỉ, trong tay vẫn nắm chặt trường kiếm thận trọng đề phòng, Hắc Miêu thì trèo lên trên ngọn cây ngả mình trên một cành lớn vừa ngắm trăng vừa quan sát xung quanh, đêm dài đằng đẵng chỉ nữa canh giờ sau:

"Chủ nhân có hai toán dã thú đang tiến về chúng ta."

"Tốt!"

"Với sức hai chúng ta khó lòng mà chống đỡ," Hắc Miêu nói.

"Giết được phần nào trong số bọn chúng, thôn dân đỡ một phần gánh nặng sau này," Long Giả Hình trả lời vội ôm thanh trường kiếm vào lòng chuẩn bị nghênh chiến.

"Chí chóe..." Một đàn khỉ mười mấy con đã đến trước, bọn chúng khá to nhưng ngáo ngơ chẳng có vẻ gì gọi là hung tợn, có lẽ là vật thế mạng cho Nanh Sói nhằm tiêu hao thể lực bọn Long Giả Hình.

"Xông lên bắt lấy bọn chúng!" Nanh Sói ra lệnh.

Vừa nghe hiệu lệnh một con khỉ đầu đàn vội bay tới nhưng chân chưa kịp chạm đất thì Long Giả Hình đã tung một cước vào mặt nó văng ngược trở lại, cứ thế từng con lao vào con này ngã thì con kia tiến lên chí chóe inh ỏi cả khu rừng. Long Giả Hình xoay người tung quyền cước, tả xung hữu đột đánh cho bọn chúng tơi tả, nhưng nhìn vẻ vô tri kém cỏi của chúng hắn vẫn không có ý định rút gươm ra, mặc dù đang ở thế thượng phong nhưng đánh một hồi hắn cũng thắm mệt.

"Chết đi..."

Nanh sói lợi dụng Long Giả Hình trong lúc đang ứng phó với lũ khỉ, giơ vuốt nhào vô đánh lén.

"Soạt..."

Một dòng máu tươi chảy ra từ ba vết cào trên mặt... Hắc Miêu nảy giờ vẫn trên ngọn cây quan sát, thấy Nanh Sói giở trò đánh lén hèn hạ, nó lao từ trên cao xuống tặng cho Nanh Sói một đòn chí mạng.

"Khốn kiếp con mèo hoang!" Nanh Sói cay cú lườm Hắc Miêu như thể muốn ăn tươi nuốt sống, bất chợt một tiếng động lớn ầm ầm lao tới, trong bóng tối một chiếc sừng to dài khí thế như sơn hồng hộc lao vào Long Giả Hình.

"Ầm..."

Long Giả Hình nhanh nhẹn nhảy sang một bên tránh né khỏi đòn tấn công, theo quán tính chiếc sừng của con tê giác đâm thẳng vào một thân cây to tạo ra một lõm lớn, lá cây rơi rụng tơi bời chim muôn bay tản loạn, phía bên kia Hắc Miêu và Nanh sói cũng đang bất phân thắng bại.

Từ đằng xa lúc này bỗng nhiên sáng rực ánh hào quang, thật ra đó là ánh sáng của vô số ngọn đuốc đang tiến đến rất gần, trước mặt một đoàn binh thú uy mãnh, lần này đã được trang bị những bộ chiến giáp tay cầm binh khí trông rất tinh nhuệ, dẫn đầu là một con gấu đen hung hãn trên mình mặc giáp sắt trên tay là một thiết trùy đằng đằng sát khí tiến tới:

"Nanh Sói, Sư Vương tin tưởng ngươi nên sai ta đến đây tiếp ứng," con gấu đen giọng ồn ồn đầy chế giễu sau đó liền ra lệnh:

"Bao vây xung quanh cho ta."

"Chủ nhân người tính thế nào?" Lúc này Hắc Miêu đã tiến đến bên cạnh Long Giả Hình tựa lưng vào nhau phòng thủ.

"Đánh trực diện thế này không phải là cách, khi chúng ta đuối sức thì sớm muộn gì cũng thành miếng mồi ngon cho bọn chúng, phải tìm cách phân tán bọn chúng ra mà đánh, may ra có cơ hội thắng," Long Giả Hình trả lời.

Không đợi cho Long Giả Hình kịp thở, bọn chúng đã ào ạt xông lên, tiếng bước chân ầm ầm, đất đá văng tứ tung.

"Rút thôi Hắc Miêu."

Long Giả Hình rút gươm ra nhìn thấy con đường phía trước không có quân địch hắn cùng Hắc Miêu liền rời đi, bọn dã thú nhìn thanh gươm đã nhuốm máu Hùm Xám có phần e dè, để mặc bọn họ rút lui mà không có ý đuổi theo. Thật ra con đường đó dẫn lối vào Hang Rồng theo chỉ thị của chúa tể Cửu Long Đầu, họ đâu ngờ rằng đó là nơi cư ngụ của đám dã thú và nguy hiểm hơn là sào huyệt của Long Tộc, số phận của Long Giả Hình rồi đây sẽ ra sao, một lần nữa may mắn sống sót hay đã bước một chân vào tử địa.

Bạn đang đọc Nhật Huyết Tàn Ma sáng tác bởi ONEOTWO
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ONEOTWO
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.