Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2119 chữ

Nhật kí giải thoát

Việt Nam, ngày 22/2/2022

Chương 1: Khởi đầu

Ring..ring...ringgggggggg

Tiếng chuông báo thức ngân vang phá tan không khí yên lành buổi sớm. Tôi bật dậy không ngủ lười như mọi hôm vì hôm nay tôi phải đi học sau một tuần dài nghỉ vì ốm. Năm nay tôi vào lớp 10 nhưng mới đi học được một tuần đã bệnh phải nghỉ một tuần. Vệ sinh cá nhân xong tôi chuẩn bị lại sách vở, cảm giác vẫn hồi hộp như lần đầu nhập học vậy.

- Mọi thứ đều ổn !

Tôi đặt chiếc ba lo cũ lên bàn và đi ăn sáng. Một bữa sáng quen thuộc, cơm nguội từ hôm qua với mấy miếng thịt kho nhưng rất ngon.

Mẹ tôi từ nhà trên bước xuống:

- Ăn nhiều vào! Suốt ngày ốm yếu mà xe đạp kia lấy đi đi vừa tập thể dục luôn cho khỏe.

Tôi nuốt vội miếng cơm :

- Dạ!

- Đây cho mày 20 nghìn hỏng xe có tiền mà sửa!

Mẹ đặt xuống bàn tờ 20 nghìn cũ nát không biết còn dùng được không vì nó đã bạc cả màu rồi.

- Dạ!

Tôi ăn nốt bát cơm xong xuôi, tôi chào bà và mẹ và vác ba lô lên đường đi học.

- Tới chỗ đó phải dừng lại quan sát tàu nghe chưa!

Mẹ tôi dặn dò

- Đi đường nhớ cẩn thận, chú ý xe cộ!

Bà bước ra dặn dò tôi

- Dạ

Bà và mẹ hai lo lắng cho tôi rất nhiều vì:

Nhà tôi ở làng An cạnh đường quốc lộ lớn, cách trường 5 km. Trước tôi toàn đi xe buýt đi học nhưng hôm nay mẹ bắt tôi đi xe đạp. Tôi đạp những bước nặng nề rời khỏi nhà. Nhà tôi ở cuối làng nhưng tiếng kèn trống đám ma của người chết hôm qua do tàu đâm vẫn đang vang vọng và hình ảnh ngày hôm qua vẫn cứ ám ảnh tôi một khung cảnh đáng sợ nhất từ trước tới giờ.

Làng tôi nằm gần đường quốc lộ và cũng nằm cạnh đường tàu hỏa nên có rất nhiều tai nạn tàu xe từ trước tới nay. Có những nơi được gọi là điểm đen tai nạn vì những chỗ đó tai nạn thường xuyên và chỉ những chỗ đó. Những lời đồn về ma quỷ ngày càng nhiều, những linh hồn người chết bắt hồn người khác, mỗi khi đi qua đường tàu tôi lại rùng mình nổi da gà gai ốc.

Quay lại với ngày hôm qua cũng là một ngày bình yên tôi đã khỏe lại, lúc đó tôi đang ở vườn thì bác hàng xóm mặt mũi tái mét lao xe rất nhanh về không cẩn thận đâm luôn vào bờ tường nhà tôi. Tôi vội bật tường ra đỡ lấy bác may là không sao.

- Bác có chuyện gì sao?

Tôi dựng xe máy lên cho bác Long

- Tao tao tao sợ ma

Bác ấp úng nói

- ha ha ha ma đâu ra ban ngày bác lại uống rượu à !

Tôi cười bác vì biết bác nghiện rượu.

- Mày lên xe tao chở đi xem

Thế là tôi lên xe bác phóng một mạch ra đầu làng đã có vài người ở đây chỗ cổng làng chỗ qua đường tàu. Tôi thầm nghĩ chắc lại tai nạn, đang mơ hồ thì

- Mày ra mà xem tao về trước đây đừng có tè ra quần đấy.

Bác vụt mất bỏ lại tôi, tôi mạnh dạn bước tới vì bé giờ tôi cũng nhìn người chết tai nạn nhiều rồi. Nhưng lần này thì khác, tôi bước tới và bao nhiêu thứ trong bụng tôi theo đường miệng mà ra hết. Một cảnh tượng kinh hãi chiếc đầu một người đàn ông lìa khỏi thân, hộp sọ vỡ óc chảy ra với đôi mắt trợn trừng trắng dã nằm dưới đất. Phía xung quanh đường ray là máu là thịt nội tạng tay chân của người đàn ông xấu số. Tôi chạy một mạch về nhà sau khi nôn xong và hoàn hồn lại. Đêm đó hình ảnh cái đầu lâu của người đàn ông lăn lộn trong đầu của tôi đúng là ác mộng mà. Nơi đây mới tháng trước cũng có người chết, tôi nằm mà suy nghĩ sợ hãi nhưng rồi cũng bị cảm xúc vui vẻ ngày mai được tới trường lấn át và tôi ngủ lúc nào không hay.

Quay trở về với hiện tại, tôi đang dừng lại trước đường tàu hình ảnh chiếc đầu lâu lại hiện về trong tâm trí tôi cả những hình ảnh ruột gan chân tay kia nữa ùa về không sót thứ gì như mắt tôi chụp lại khung cảnh hôm qua vậy. Da gà da vịt tôi nổi như mưa tóc gáy dựng và rùng mình liên tục. Tôi sợ quá nhắm mắt chặt miệng lẩm bẩm:

" A di đà phật"

"A di đà phật"

"..."

Tôi vọt nhanh qua đường tàu và lên xe phóng như bay không quay đầu lại. Đầu óc sợ hãi đạp xe không biết mệt là gì, đã gần tới trường. Đây lại là một điểm đen khác ga tàu nhưng chỗ này có người gác mỗi khi tàu gần tới có người ra kéo rào chắn nên đã không còn tai nạn nữa.

Ring ... ring .... ring ....

Tiếng chuông cảnh báo tàu vang lên inh ỏi, hai tấm rào chắn tự động kéo ra chặn hai bên đường tàu. Tôi dừng xe lại cùng mọi người có cả học sinh trường tôi, ai cũng đều im lặng quan sát. Tiếng còi tàu bắt đầu vang lên mặt đất bắt đầu rung chuyển, phá tan bầu không khí yên ắng. Tiếng bánh xe tàu lăn trên đường ray thật ồn ào và tôi đã từng nghĩ tại sao không gắn lốp cho tàu nhỉ? Đó chỉ là suy nghĩ vu vơ lúc nhỏ thôi, đột nhiên đầu óc tôi trống rỗng mắt tối sầm lại tôi có cảm giác như có rất nhiều cánh tay đang đẩy sau lưng mình. Và sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Xung quanh mọi người đang sợ hãi chờ cho đoàn tàu đi khỏi. Cảnh tượng ma quái hiện rõ trên khuôn mặt sợ hãi mỗi người vì Nhãn chính xác là bị ma quỷ kéo lao vào đoàn tàu đang chạy. Với đôi mắt trắng dã đang nằm bất động kia cạnh chiếc xe đạp đã hỏng một nửa. Nhãn cũng đã dừng xe cùng mọi người nhưng khi đoàn tàu chạy ngang thì cậu bỗng vụt tới một tốc độ không dành cho xe đạp cứ như một chiếc mô-tô tăng tốc vậy. Chiếc xe đạp lao vào thanh chắn ngang, nát hết phần bánh trước còn Nhãn theo quán tính lao qua tấm chắn về phía đoàn tàu đang chạy nhưng thật may mắn là không bị hút xuống đường ray. Nhãn bật lại về sau và bất tỉnh không chút máu nào nhưng đôi mắt trợn ngược trắng dã nhìn vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đoàn tàu đi khỏi Nhãn được đưa tới bệnh viện ngay đó gần với trường cấp ba cậu theo học. Thật là xui xẻo mới nhập học được 1 tuần thì bệnh nghỉ một tuần, giờ đi học lại thì không biết sống chết ra sao.

Một tuần sau Nhãn vẫn nằm viện cơ thể không có chút tổn hại gì tim đã ngừng đập không còn thở nữa ngay từ khi đem vô bệnh viện tới nay. Nhưng cơ thể vẫn không hề có dấu hiệu của cái chết. Tuy tim đã ngừng đập không còn thở đã một tuần nhưng cơ thể vẫn còn hơi ấm và không bị phân hủy. Vì vậy Nhãn được giữ lại bệnh viện tại phòng đặc biệt để theo dõi. Bà và mẹ Nhãn đã khóc cạn cả nước mắt hai người lúc nào cũng ở cạnh cậu. Sức khỏe cũng kém đi rất nhiều.

- Mẹ! Liệu lời nguyền về gia tộc...

Mẹ Nhãn ấp úng nói nhỏ

- Có lẽ sắp tới lượt chúng ta rồi. Mau đưa ta về nhà!

Bà của Nhãn vuốt ve khuôn mặt đứa cháu của mình mà nước mắt giàn giụa

- Ta có chết cũng phải đưa cháu ta trở về!

- Mẹ có cách sao!

- Mau về nhà ta muốn chuẩn bị ít đồ!

- Vâng vâng

Cả hai trở về nhà. Vừa về tới nhà bà đã vội vào phòng mình đem ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ màu đen kịt. Bà mở chiếc hộp ra bên trong là một cuốn sách cũng đã rách nát cũ kỹ lắm rồi. Bên cạnh là những miếng giấy màu ố vàng, một con dao nhỏ, hai viên ngọc mắt mèo màu xanh biếc, một cái đầu lâu mèo, 1 bộ xương chân trước của mèo với móng vuốt sắc bén.

- Đi thôi!

Mẹ Nhãn im lặng nghe theo lời bà quay lại bệnh viện.

Trong phòng Nhãn:

- Mau chốt cửa lại đừng để ai vào.

Bà tới giường của Nhãn, còn mẹ cậu đang đứng chốt cửa.

Bà lập tức lấy dao cắt tay nhỏ máu vào chiếc sọ mèo, bà dùng máu đo viết viết lên những tấm giấy trong hộp miệng liên tục lẩm bẩm. Bà dán hai tấm bùa viết xong lên hai mắt đang trắng dã trợn ngược của Nhãn, bà tiếp tục dùng hai xương chân chấm vô máu trong hộp sọ rồi chấm lên hai tấm bùa trên mắt Nhãn. Bà đặt tiếp hai viên ngọc mắt mèo lên. Bà đổ máu từ chiếc sọ lên hai viên ngọc, nó đang hấp thụ máu và tỏa ra ánh sáng đỏ

- không đủ

Bà nói nhỏ và bà tiếp tục cắt cổ tay cho máu chảy vào chiếc sọ và chảy xuống hai viên ngọc

- Vẫn không đủ!

- Mau lại đây giúp ta.

Mẹ Nhãn vội chạy tới, bà đưa cho mẹ con dao chỉ cần vậy thôi mẹ đã biết phải làm gì. Mẹ tiếp tục cắt tay cho máu chảy vào chiếc sọ. Viên ngọc không ngừng hút máu và dần chìm xuống, với một màu đỏ rực. Bà gục xuống vì mất nhiều máu với tuổi đã cao

- Mẹ!!!

- Ta không sao! Mau đưa ta ra ga tàu.

- Vâng!

Mẹ dìu bà dậy, bà cố hết sức gượng dậy lấy cuốn sách cũ kỹ đã ố vàng và bị mối ăn mất xung quanh. Bà đặt cuốn sách vào trong người Nhãn

- Cháu ngoan của bà....

Bà vuốt ve khuôn mặt của Nhãn đôi mắt đã nhắm lại không còn trợn trắng nữa. Bà đang khóc những giọt nước mắt đang không ngừng rơi.

- Đi mau !

Cả hai đi ra, một lát sau hai người đã có mặt ở chỗ Nhãn bị tai nạn.

- Mau chôn chúng xuống! Ở kia

Bà chỉ về phía cây cột đèn gần trạm gác

- Đặt nó ở giữa đường ray rồi phủ đá lên !

- Dạ!

Mẹ làm theo lời bà đi tới đoạn đường ray gần cây cột chôn hai chiếc xương chân mèo cùng đầu lâu chứa đầy máu của cả hai. Nhưng vừa chôn xong mẹ Nhãn bỗng gục xuống trợn mắt co giật máu từ miệng mắt, mũi, tai không ngừng chảy ra.

- Lũ ma quỷ khốn khiếp này! Đừng hòng bắt được cháu ta!

Bà tới chỗ của mẹ ném hai lá bùa nhuộm máu xuống, hai lá bùa biến mất sau làn khói đỏ rồi bà cũng gục xuống chịu chung số phận với con gái.

Sau đó cả hai được người dân đưa đi cấp cứu nhưng hai người đã không qua khỏi. Từ ngày hôm đó tin đồn ga tàu của thị trấn có ma quỷ càng được lan rộng. Đa số mọi người sợ hãi đều né đi qua đây mà chủ yếu đi qua nút giao cách đó 500 mét.

Vì toàn bộ họ hàng của Nhãn không có ai nên cả bà và mẹ được đem thiêu. Được bác Long cùng những người hàng xóm và phía thôn làng tổ chức tang lễ hương khói đơn giản.

Trong khi đó tại bệnh viện tin đồn Nhãn bị ma quỷ bắt linh hồn cũng đang lan truyền rất nhanh. Họ rất sợ khi tới phòng đặc biệt cậu đang nằm và những lần tới thăm kiểm tra tình trạng cơ thể ngày một ít dần. Nhãn vẫn được nằm tại bệnh viện vì giám đốc bệnh viện đã ra quyết định cho Nhãn ở lại bệnh viện tới khi nào cậu tỉnh dậy. Mọi chi phí ông sẽ chi trả.

Bạn đang đọc Nhật Kí Giải Thoát sáng tác bởi Guongw21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Guongw21
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.