Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1901 chữ

Chương 2: Trở lại

Ring... ring...ring.....

Tiếng chuông báo động tàu lại vang lên inh ỏi.

Tôi tỉnh lại, nhưng không phải ở bệnh viện mà là ở giữa đường ray tàu hỏa nơi tôi bị tai nạn.

" Là mơ sao? Đúng rồi mình đang mơ"

Bởi vì xung quanh tôi lúc này tất cả mọi thứ đều là một màu xám đen, từ xe cộ nhà cửa con người cho tới bầu trời kia đều là một màu xám đen. Âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy đó là tiếng chuông báo động đang không ngừng kêu lên inh ỏi kia. Trong khi tôi đang ngơ ngác thì đoàn tàu vụt tới như một con quái vật đang lao về phía tôi. Vì đang mơ hồ nên tôi không kịp tránh nhưng đúng là mơ rồi đoàn tàu đang đi xuyên qua tôi. Sau đó tới đoàn người hai bên họ cũng đi xuyên qua tôi. Tôi đã đứng đó rất lâu hết xe này tới xe khác hết đoàn tàu này tới đoàn tàu khác đi qua. Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng :

" Mình là ma sao, lúc đó mình đã..."

Tôi nhớ về lúc đó thì đột nhiên từ dưới mặt đường xám xịt kia bỗng xuất hiện rất nhiều những cánh tay xương đen sì. Rất giống với cảm giác ngày hôm đó, những cánh tay chạm vào lưng đẩy tôi đi. Những cánh tay này chui lên lúc nhúc như những con đỉa bơi trong nước vậy. Chúng vụt tới phía tôi, tôi sợ hãi bỏ chạy nhưng vừa chạy được vài bước thì tôi bị giật lại. Có thứ gì đó đang giữ tôi lại, đó là hai sợi xích đen ngòm đang cột lấy hai chân của tôi.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì những cánh tay ập tới. Tôi sợ hãi nhắm mặt lại nhưng không thể cho dù có nhắm mắt tôi vẫn thấy những thứ đáng sợ kia.

" Mình cũng là ma mà nhỉ"

Tôi nghĩ và đứng ngay dậy nhìn lại cơ thể mình nhưng chả thấy gì cả nhưng tại sao tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, dòng suy nghĩ ý thức này

- mewwww

Một tiếng mèo gầm vang lên, một con mèo lớn chỉ còn lại xương xuất hiện trước mặt tôi quét sạch những cánh tay đen sì kia bằng một cú táp. Nói là mèo nhưng nó phải to bằng cả một con bò nhỏ.

Tiếng gào thét chết chóc vang lên từ dưới mặt đất đen sì sâu thẳm kia, khung cảnh xung quanh cũng chuyển thành một màu đen kịt.

- Khốn khiếp! Bà già khốn nạn!

Một giọng nói vang lên phía dưới cứ như tới từ địa ngục vậy. Nhưng tôi chả thấy sợ hãi gì cả thứ duy nhất tôi có thể thấy là sự tồn lại của bản thân mặc dù không thể thấy hình dáng bản thân mình.

Từ dưới hố đen kia chui lên một sinh vật đen sì với hàng ngàn những cánh tay dưới chân

" Nhất định đây là mơ rồi do mình đọc truyện nhiều quá"

" Kệ đi còn hay hơn cả truyện mình đọc"

Trong khi tôi đang nghĩ vu vơ thì cuộc chiến đã bắt đầu. Những cánh tay kia liên tục tấn công con mèo có vẻ đang cố bảo vệ tôi. Nhưng chúng đều bị chặt đứt bởi móng vuốt của con mèo.

- Khốn khiếp! Khốn khiếp! Con mèo khốn khiếp nhận lấy!

Cái bóng đen hô lớn rồi những cánh tay xuất hiện ngày càng nhiều tạo thành một cơn sóng lớn ập tới. Con mèo không thể né tránh xương cốt nó bị vỡ vụn

- Khà khà

- Cũng chỉ là một đống xương mà giám chống lại Quỷ Tay ta sao. khà khà

Nhưng hắn không vui mừng được bao lâu thì bộ xương bắt đầu nối lại hình dạng ban đầu. Nó nhảy lên không vung móng vuốt, hàng trăm thậm chí hàng nghìn những tia sáng lao xuống quét sạch đám tay đen sì gớm giếc kia.

- Con mèo khốn khiếp! Ta sẽ còn quay trở lại! Tên nhóc đó sẽ sớm trở thành thức ăn của ta thôi! khà khà

Hắn biến mất cả con mèo cũng biến mất mọi thứ lại trở về một màu xám nhưng cũ. Với mọi thứ xung quanh chân thật.

" Cứ như trong truyện tranh vậy, giờ mình có lẽ là một hồn ma"

- Hầyyyyyy

- Có lẽ những lời mọi người đồn đại là thật! Mình đã bị ma bắt hồn và giam giữ tại đây!

- Thì ra đây là cảm giác làm ma. Có thể thấy mọi thứ như bình thường nhưng không có màu sắc chỉ là màu xám xịt và âm thanh cũng không có. Âm thanh duy nhất ám ảnh mình là tiếng chuông kia và lời nói của con ma lúc nãy.

- Mình bị trói lại tại nơi mình chết bởi con ma kia, mình phải làm gì đây.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi mà tôi không biết cái được gọi là ngủ. Ma không ngủ sao? Ý thức tôi lúc nào cũng tỉnh táo luôn luôn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Ngày qua ngày tôi chỉ biết ngồi trên cái cột đèn với chiếc chuông cảnh báo kia, nhìn thế giới của người sống. Tôi dựa vào lúc tàu xuất hiện và những học sinh đi học qua đây để phân biệt thời gian, nhìn số lượng người xuất hiện để phân biệt ngày và đêm. Tôi bị mất hoàn toàn cảm xúc ngày qua ngày chỉ biết ngồi trên chiếc cột đèn, nói là ngồi nhưng cũng chả thấy được mình đang ngồi. Chỉ có một thứ đó là ý thức của tôi.

- Làm ma chán như vậy sao, không phải được tự do đi lại mọi nơi sao. Còn đầu thai chuyển kiếp đâu?

- Những con ma khác đâu?

- Âm phủ đâu?

- Chết tiệt thật! Khốn thật đúng rồi!

- Con Quỷ Tay xấu xí gì đó đâu ra đây cho tao!

- Con Quỷ Tay xấu xí bẩn thỉu đâu ra đây cho tao!

- Con quỷ xấu xí!

Tại một nơi sâu thẳm dưới ga tàu:

- Nhóc con hãy cảm nhận những gì ta đã trải qua đi tới khi ngươi phát điên nên và hóa quỷ. Lúc đó ta sẽ đón tiếp ngươi. Khà khà

Giọng nói của Quỷ Tay trong bóng tối.

Và tôi yên lặng ngồi đó hết ngày này quay ngày khác.

Quay trở lại với thực tại, bệnh viện nơi Nhãn nằm một năm nay đang có một buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy. Thế là Nhãn đã nằm tại bệnh viện một năm, mọi hoạt động cơ thể đều dừng lại nhưng cơ thể không bị phân hủy nhưng tới giờ cơ thể cậu đã gầy đi rất nhiều các cơ đã teo lại.

- Ring....ring...ringggggg

" Chết tiệt lại là tiếng chuông này"

" Cút! Cút đi! Cút đi! Mau cút tao muốn chết!

" Ế! Có gì đó sai sai! Hình như mình chết rồi mà"

" Hầyyyyyyyyyyyyyy"

"Ồn ào quá"

" Cuối cùng mình cũng rời khỏi đó rồi sao! Đây là chuẩn bị đầu thai sao?"

" Tối quá"

Trong khi đó tại ga tàu một cuộc chiến ác liệt đang diễn ra giữa Quỷ Tay với mèo xương.

- Con mèo khốn khiếp giám thả tên nhóc đó. Chỉ cần hấp thụ nó thôi ta sẽ trở nên bất tử.

- Khốn khiếp! Ta sẽ khiến ngươi biến mất vĩnh viễn.

Một màu đen bao trùm tất cả, tại đường ray nơi mà mẹ của Nhãn đã chôn chiếc sọ một tiếng nổ nhỏ phát ra. Hộp sọ đã vỡ nát và tan biến.

- Nhóc con ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!

Quỷ Tay biến mất.

Quay lại bệnh viện, tiếng chuông báo động vang lên không ngừng

- Ring .... Ring ....Ringggggggg

"Ồn quá"

" Đây là đâu mình đầu thai rồi sao"

Tôi cố mở mắt ra:

" Quạt trần sao, Hắc Hắc, Bạch Bạch tao đã tới chỗ chúng mày sao?"

Hắc Hắc là con mèo đen tôi nuôi từ năm tôi 10 tuổi nó đã chết khi tôi học lớp 9. Còn Bạch Bạch thì nó đã ở nhà tôi trước khi tôi sinh ra nó cũng đã chết năm tôi 10 tuổi. Vì thấy tôi quá đau buồn nên mẹ tôi mới mua cho tôi Hắc Hắc. Nhưng tại sao giờ tôi lại thấy chúng.

Tôi nhìn xung quanh đây là phòng của bệnh viện. Tôi không cảm nhận được cơ thể mình vẫn giống như lúc ở ga tàu nhưng bây giờ tôi đã thấy màu sắc, thấy được mọi thứ xung quanh một cách bình thường.

Phải mất một lúc rất lâu như vậy tôi mới có thể cảm nhận được cơ thể mình, cảm nhận được âm thanh xung quanh. Nhưng tôi không thể cử động dù chỉ là một ngón tay. Tôi chỉ có thể thở những hơi thở yếu ớt nhìn chiếc quạt trần kia và Hắc Bạch đang nằm hai bên má tôi.

Đột nhiên có người vào phòng họ đang diễn tập cứu người nhưng khi thấy Nhãn mở mắt họ vội chạy đi thông báo. Đây đều là bác sĩ của bệnh viện đang diễn tập. Ngay lập tức bác sĩ và giám đốc bệnh viện có mặt họ kiểm tra cho Nhãn. Một lát sau giám đốc bước vào phòng của Nhãn, ông xúc động vui mừng tới phát khóc

- Đúng là kì tích mà, kì tích kinh Phật nói không sai mà!

Ông nghẹn ngào lên tiếng

Một vị bác sĩ bước tới.

- Mặc dù đã tỉnh lại nhưng e rằng phải nằm vậy suốt phần đời còn lại do cơ thể đã bị tê liệt.

- Đúng vậy thưa ngài!

- Không sao! Ta tin nhất định đứa trẻ này sẽ khỏe lại việc của chúng ta phải chăm sóc cho nó thật tốt.

Giám đốc bệnh viện vui mừng

Từ ngày hôm đó Nhãn được chăm sóc đặc biệt. Sự kiện này cũng được giữ bí mật trong nội bộ bệnh viện vì giám đốc không muốn báo chí đồn ầm lên.

Một tháng sau dưới sự chăm sóc nhiệt tình của các y bác sĩ tôi đã có thể cử động được tay, có thể há miệng ăn cháo được, nói chuyện được 1 chút nhưng tôi vẫn không thể đứng được và phải ngồi xe lăn.

Tại phòng giám đốc bệnh viện.

- Thật thần kì thưa ngài, cậu nhóc đang bình phục một cách thần kì!

Bác sĩ Quang trưởng khoa hồi sức đặc biệt bất ngờ!

- Thật may mắn trước khi chết tôi có thể thấy được một phép màu như vậy!

Bác sĩ, tiến sĩ Linh trưởng khoa cấp cứu!

- Tôi muốn phẫu thuật nhóc đó!

Nữ bác sĩ xinh đẹp trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện tư nhân Cỏ Ba Lá. Tiến sĩ Thu

- Cấm cô động vào nhóc đó!

Giám đốc Ba lên tiếng.

- Tôi chỉ đùa thôi!

Tiến sĩ Thu cười đầy nham hiểm.

- Tôi nghĩ chỉ cần 1 tháng nữa là Nhãn có thể đi lại bình thường!

Bác sĩ Quang khẳng định.

Tất cả đều vui vẻ mong chờ!!

Bạn đang đọc Nhật Kí Giải Thoát sáng tác bởi Guongw21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Guongw21
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.