Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Màu xám lại ập tới.

Tiểu thuyết gốc · 1418 chữ

Chương 3: Màu xám lại ập tới

Một tháng sau tôi được xuất viện.

Tôi vui mừng trở về nhà để gặp bà và mẹ nhưng các bác sĩ họ đã không nói cho tôi biết là hai người đã mất khi tôi nằm viện một tuần.

Tôi lao vào khóc lóc quỳ xuống bàn thờ, mọi thứ lúc này đối với tôi còn đáng sợ hơn là thời gian một năm làm ma tại ga tàu. Tôi ngất đi vì sức khoẻ yếu. Và một lần nữa tôi lại trở bệnh viện Cỏ Ba Lá.

Lần này tôi hôn mê một tuần mới tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại tôi lại thấy Bạch và Hắc. Nhưng tôi cũng không để ý vì lúc này tôi chỉ muốn biết tại sao bà vơi mẹ tôi lại mất. Tôi bật dậy chạy tới phòng giám đốc cũng là người hôm đó đưa tôi về.

- Mừng là con đã tỉnh lại! Ngồi xuống đi!

Ông Ba nhẹ nhàng nói

Tôi ngồi xuống bàn trà!

- Bà với mẹ cháu họ khụ khụ

Tôi ho nấc lên!

- Bình tĩnh lại nào sức khỏe con không tốt, đây là thứ bà đã để lại cho con vào ngày hôm đó.

Ông Ba đưa cho tôi một cuốn sách cũ kỹ và một con dao nhỏ!

- Hai người họ cũng mất tại nơi con bị tai nạn một tuần sau khi con nhập viện. Theo như camera ghi lại thì cả hai đang cố làm gì tại nơi đó đột nhiên cả hai...

- Cháu hiểu rồi! Cảm ơn ông suốt thời gian qua ạ! Cháu muốn về nhà!

Tôi ngắt lời vì đã hiểu được cái chết của bà và mẹ. Trong lòng tôi lúc này tràn ngập sự thù hận.

Tôi trở về nhà, nơi trước kia tràn ngập hạnh phúc giờ trở nên lạnh lẽ ảm đạm. Tôi trở nên lầm lì khác hẳn với tôi trước kia một đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn vui vẻ hoạt bát. Thật may trong thời gian này luôn có Hắc, Bạch luôn ở bên cạnh tôi mặc dù tôi biết chúng là ma. Và còn cả bác Long và hàng xóm của tôi ngày nào cũng mang đồ ăn cho tôi. Đặc biệt là nhà bác Hai mổ lợn đối diện nhà tôi ngày nào cũng cho tôi thịt. Tôi cũng rất mạnh mẽ một phần là do thời gian làm ma ở ga tàu suốt một năm không ngủ. Cảm xúc của tôi bị ảnh hưởng, gần như mất đi cảm xúc vậy chỉ còn lại sự căm thù tên Quỷ Tay kẻ đã giết hại người thân duy nhất của tôi. Tôi nhớ tới cuốn sách và con dao ông Ba đã đưa. Tôi tìm lại xem một con dao nhỏ dài 20cm không có gì đặc biệt, tôi cất nó trong người vì đồ bà đã để lại cho tôi. Còn cuốn sách cũ bị mối ăn xung quanh thì toàn là chữ Hán tôi xem không hiểu.

" Ở chùa làng mình chả phải có một đại sư biết chữ hán sao, mai mình sẽ tới đó xin ngài dịch giúp"

" Ngủ ngon, Hắc, Bạch"

Rạng sáng hôm đó vào giờ này tôi thường tỉnh giấc vì nhà bác Hai mổ lợn tiếng lợn kêu khi bị chọc tiết đã in sâu vào ý thức tôi. Tôi đã từng xem bác mổ lợn. Con lợn xấu số sẽ bị bác dùng cái móc sắt móc vào miệng lôi đi. Bắt đầu từ đâu nó kêu gào thảm thiết như muốn bác tha mạng. Nhưng càng kêu gào càng giãy giụa thì bác càng mạnh tay, nó sẽ được trói chân tay vào một chiếc cột sắt bởi bác Tám vợ bác Hai. Sau đó một chậu lớn chứa muối được đặt dưới con cổ lợn và phập. Con dao bầu nhọn hoắt đâm vào họng con lợn. Tiếng gào thét đau đớn của con vật xấu số vang vọng khắp làng. Máu phun ra như vòi nước chảy đỏ rực một chậu. Tiếng kêu của nó cũng nhỏ dẫn kèm theo những âm thanh:

"Ọc ọc ọc ọc"

Đáng sợ ở cổ họng nó phát ra và im lặng. Sau đó nước sôi sẽ được tưới lên cơ thể nó để cạo lông. Tiếng cạo lông gai người phát ra trong đêm:

" Sột sột sột sột"

Sau đó nó sẽ bị chặt đầu mổ bụng phanh thây ra. Nội tạng sẽ được làm sạch, tất cả sẽ được đem ra chợ bán. Chúng ta chỉ biết được những miếng thịt hồng hào hay khúc xương kia ngon lành như thế nào qua các món nào là kho tàu, sườn nướng, sườn chua ngọt, thịt lợn chiên xù,... Chứ ít ai biết nỗi đau mà chúng phải gánh chịu.

Tôi tỉnh dậy mặc dù đã nghe từ nhỏ thứ âm thanh đáng sợ này nhưng tới giờ tôi vẫn sợ. Tôi chùm kín chăn lại nhưng hôm nay sao mà kì lạ quá tiếng kêu gào thảm thiết của chúng vẫn còn, những tiếng kêu ọc ọc ọc khi cổ họng chúng đang chảy máu lên tục vang vọng. Hôm nay lúc này đã là 6h sáng rồi mà tôi vẫn còn nghe. Mọi hôm bác thường mổ từ 4h sáng tới 5h là xong đem ra chợ. Nhiều nhất cũng chỉ hai con nhưng tại sao tiếng lợn kêu đã hai tiếng rồi vẫn không ngớt. Tôi bật giật bật điện sáng trưng Hắc, Bạch mỗi con đứng 1 bên vai tôi. Tôi vuốt ve chúng

"Có lẽ nào thứ tao nghe đước là ma lợn không?"

- meowwwww

- Meowwwww

Cả hai kêu lên, tôi biết chuyện tôi đang nghĩ là đúng rồi. Nhưng tôi đã không còn cảm giác sợ ma nữa mà thay vào đó là sợ cảm giác làm ma. Trời lúc này vẫn chưa sáng hẳn, tôi quyết định ra ngoài cổng để ngó sang nhà bác Hai xem sao. Tôi vẫn ngủ ở nhà dưới một căn nhà nhỏ xíu của tôi còn nhà trên tôi vẫn giữ nguyên mọi thứ của bà và mẹ.

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại bật đèn lên soi đường. Đi ra sân rồi ra cổng tiếng lợn gào thét ngày càng gần, những tiếng

" ọc ọc ọc "

Trong cổ hỏng chúng thực sự ám ảnh với tôi. Tôi nhẹ nhàng mở cổng, từ từ bước tới bờ tường ngó sang nhà bác Hai. Vừa nhìn sang tôi rùng mình nổi da gà, chân tôi run lên bần bật. Tôi không đứng nổi ngồi xuống đường dựa lưng vào tường và đợi cho trời sáng hẳn tôi mới dám đứng dậy nhìn một lần nữa. Thật là không thể tin vào mắt mình. Cả khoảng sân vườn rộng nhà bác hai tràn ngập trong máu với hàng trăm con lợn đang chen chúc nhau. Chúng đang kêu gào máu liên tục chảy từ cổ chúng. Con nào con lấy với đôi mắt đỏ rực đáng sợ, bụng thì bị rạch đôi ra nội tạng chảy dài xuống. Tôi rút lại lời nói không sợ ma ban nãy. Tôi chạy thẳng về chùm chăn kín mít. Cho tới khi

- Nhãn ơi! Nhãn! Ra bác cho quả tim heo ăn tẩm bổ!

Tiếng của bác Hai vang lên

Tôi bật dậy chạy ra, bác đang đứng ở sân nhưng không có con lợn nào cả, tiếng kêu cũng biến mất.

- Dạ! Cháu cảm ơn bác ạ!

Tôi nhận lấy quả tim heo to đùng mà sợ hãi.

- Cho vào nồi cơm điện hầm cùng ngải cứu mà ăn!

- Dạ!

- Bác về đây!

- Dạ! Cháu chào bác ạ!

Tôi vào trong bỏ ngay quả tim xuống không giám ăn. Tôi lập tức lấy cuốn sách và lên con xe cup cũ kĩ của mẹ tôi đi tới ngôi chùa nhỏ ở cuối làng. Một ngôi chùa cổ kính hàng trăm năm tuổi chính xác là năm 1279 đời vua Trần Nhân Tông tới nay đã hơn 700 năm. Nơi đây có một cây thị đại cổ thụ vô cùng to lớn ôm trọn lấy ngôi chùa từ phía sau, bám rẽ chặt lấy ngôi chùa. Trải qua nhiều cuộc chiến tranh mưa bom bão đạn nó vẫn tồn tại tới bây giờ.

Chùa nằm sát với cánh đồng, hồi bé tôi hay ra đây vào mùa thị nhặt quả mang về để nhà cho thơm.

Một ngôi chùa linh thiêng.

Bạn đang đọc Nhật Kí Giải Thoát sáng tác bởi Guongw21

Truyện Nhật Kí Giải Thoát tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Guongw21
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.