Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm thịt Lôi Phượng và Lan Hoa

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Cơn mây mưa qua đi, hắn bất giác nhớ lại những phong cuồng vừa khi nãy trên thân thể mĩ lệ của các mĩ nhân , tâm trung bất chợt xung động, phát giác dương vật đang mềm mại bỗn cương cứng lên. Hắn không thể không thấy kinh hoàng, ý niệm vừa động, tiểu huynh đệ trở nên dịu lại.

Đột nhiên cảm thấy hiếu kì, hắn chiếu theo "thiên địa tâm kinh" mà làm, dùng ý niệm tập trung vào hạ thể, bất ngờ có thể khiến muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm, thật là thú vị.

Nhưng sau đấy, đột nhiên nhớ tới "tụ thành chi hậu, bao quản quân chinh chiến mĩ nữ, sở hướng vô địch" (sau khi luyện thành, không kể đấu cùng bao nhiêu mĩ nữ, cũng thành vô địch) đúng lời này, ngay khi vừa hiểu được liền cười, lầm rầm tự nói: "Thì ra nguyên lai là đạt thành vô địch trong mặt này, chẳng trách trên chân kinh có nói "không cần phải chuyên cần khổ luyện, tùy theo khả năng mà hô hấp" trong từng hoàn cảnh, giờ mới biết này là "đả pháo thần công"

Hắn đột nhiên cảm thấy cái tai ngưa ngứa, vài đôi bàn tay mềm mại đang chu du trên thân hắn, bên tai truyền tới âm thanh mê người: "Chúng thiếp cùng chàng tắm, có được không?"

...

Hồ Điệp Thất Cơ vẫy tiễn biệt người chàng trai, gương mặt không thể hiện gì.

Thủy Điệp lên tiếng đầu tiên phá đi sự tĩnh lặng: "Thật sự muốn đi cùng với họ!"

Ngọc Điệp cười nói: "Nhị thư, tâm tỉ đã theo chàng mà đi rồi!"

Lục Điệp nói: "Tam thư, tỉ không như thế ư? Để nhớ xem "Thiếp quyết định trở thành nữ nhân của chàng thôi, về sau chàng là nam nhân duy nhất của thiếp", thật kinh quá đi!"

Vân Điệp cười khổ nói: "Đừng nói tới tam muội, thư tưởng cũng muốn theo hắn, chỉ là không rõ hắn có tị hiềm chúng ta không?"

Xuân Điệp đáp: "Đại thư, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, hãy tìm kiếm chàng ta! Muội chưa gặp bất kì nam nhân nào khiến tâm tư mình xung động như thế này. Bề ngoài tuấn mĩ, thân thể cường tráng, đúng là những mộng tưởng của muội hợp lại vậy!"

Vân Điệp nhìn Xuân Điệp tràn đầy xuân sắc nói: "Tao Đề tử, muội chỉ có mình muội còn mơ mộng mà thôi! Chúng thư hiện tại đều tỉnh táo cả rồi." Nói xong, hốt nhiên chính sắc nói lớn: "Đi! Tới hội họp cùng công chúa."

Hồ An cũng không phải vì nữ sắc mà cuốn cuồng như thế, mà là do Cửu dương trọng thể và Thiên Địa tâm kinh a, làm hắn bắn không gãy pháo. Có chút bất tiện a.

...

Đi ba ngày nữa, Hồ An phát hiện một cái thành trì, thiết nghĩ vật liệu cần làm truyền tống trận có chút khó tìm, hay là dùng nhân lực như thế ta mới có chút nhàn a.

Trước cổng Phi Tiên thành

“Xin chào mấy vị lão huynh cho ta đây, hỏi một chút sự tình a” Hồ An đến trước cổng gặp mấy tên lính gác nên hỏi

“Ngươi” tên lính vẻ mặt bất thiện nói

“A” Hồ An thiếu điều quên mất, vội lấy từ trong tay áo, thực chất là từ giới chỉ ra mấy lượng bạc. Khi tạm biệt Hồ Điệp thất cơ Hồ An có ngó xem một ít hình dạng đồ vật của cái thế giới này. Sau đó vừa đi vừa tìm một ít bạc, dùng một trận pháp khắc chế lại, điều này làm hắn vô cùng đắc ý nha.

“Haha ta gửi chút tiền trà nước a, mong lão huynh đây giúp ta một chút nha” Hồ An vừa cười vừa nói

Người ta thường nói không đánh mặt tươi cười, huống hồ còn có cái kia.

“Haha, bằng hữu ngươi tốt a, cần gì cứ nói nha” tên lính sắc mặt hoà hoãn nói

“Vậy ta cũng không khách khí, không biết ở trong thành, nơi nào nắm bắt thông tin nhanh vậy lão ca” Hồ An khuôn mặt nghiêm túc hỏi

“Haha vậy thì lão đệ hãy đến Viễn Dương tiêu cục đi a, nơi đó là một thương đội người vận chuyển, thông tin có thể không rõ ràng nhưng được cái là rộng khắp a” tên lính một mặt, ta đây nói chuyện bí mật nha.

“Cảm tạ nha, lần sau gặp lại sẽ hậu tạ a” Hồ An vội vàng chuồn nhanh vào thành, một mặt ta không phải là dê béo nhà, chớ làm thịt.

Đi thả bước trên con đường rộng, hắn một mặt tỏ vẽ hết sức mãn ý.

Đột nhiên từ phía sau bỗng nghe tiếng ngựa phi cùng tiếng người la, quay lại, sắt mặt đại biến.

Lúc này, ba cỗ tuấn mã đang phi thẳng tới trước mặt, không còn thể nào mà lách mình được nữa. Hồ An ngay lúc đó trong tay bỗng xuất hiện 1 thanh tre, vì ở trong làng đâu có gặp cái gì nguy hiểm đâu, nên Hồ An chẳng có nổi một cái dao găm, chỉ có thể nhanh chóng dùng chân khí gia cố cho thanh tre chém vào chân trước của con ngựa đi đầu, thân người dựa thế nhanh chóng lùi về phía sau.

Bị thành tre chém mất đi chân trước con ngựa đầu té ngã, nữ tử trên thân ngựa không phòng bị, thuận thế hướng về phía Hồ An bay tới, Hồ An ngay lập tức ném thành tre đi, giương hai tay ra đón lấy nữ tử đang bay đến.

Do ít sử dụng thân pháp, nên khi Hồ An né mình tránh khỏi phía trước vó ngựa trong tức thì, một quyền theo phản xạ đánh ra phía bên “Bành!” một tiếng trúng ngay cổ con ngựa đi giữa, một chiêu làm cho con ngựa té nằm trên đất.

Nữ lang trên ngựa nhanh chóng nhảy khỏi lưng ngựa, phóng thẳng lên trời rồi nhẹ đáp xuống trước mặt Hồ An, quát hỏi: “Tiểu tử dơ bẩn, sao ngươi dám cả gan giết chết tọa kị của ta?”

Hồ An chú mắt nhìn chăm chăm vào ngọn quyền của mình, sức của mình lại mạnh thêm rồi nha, nghe tiếng la hét của nữ lang, Hồ An rời mắt khỏi ngọn quyền của mình, nhìn về nữ nhân trước mặt, thần tình ngây dại.

Nữ nhân này cao gần bằng hắn, khuôn mặt mĩ lệ lại thêm một thân thể xinh đẹp khỏe mạnh, làn da đen tuyền bởi bộc lộ nhiều dưới ánh dương quang quả thật mê nhân, toàn thân trên dưới sung mãn vẽ đẹp đầy dã tính, nàng ta giống như một con báo cái đang phát nộ, song nhãn xinh đẹp đang trừng mắt nhìn vào hắn, đôi môi đầy cảm tính thật khiến cho người muốn nếm.

Hy Bình nhìn thẳng, liếm đôi môi khô, đứng ngay ngốc tại đó không biết làm gì.

Nữ nhân đang được đỡ giận dữ la to: “Sắc lang, sao còn chưa buông ta ra, còn muốn ôm đến khi nào?”

Hồ An đáp: ” Ấy, cô nương thật xin lỗi, thất lễ, thất lễ”

“Hai vị cô nương, ta thật xin lỗi a, ta là lần đầu vào thành này, còn chưa biết là được phép cưỡi ngựa trong thành, nên tâm thái chưa vững chắc, đã lỡ tay nha, nếu hai vị cô nương đây không vội có thể để cho ta đây, bồi thường nha” Hồ An một mực phong khinh vân đạm cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa cười vừa nói

Lan Hoa và Lôi Phượng hết sức ngạc nhiên, tên nam tử này vừa một quyền giết chết một con ngựa, lại cư xử như một tên thư sinh thế này, thấy khó hình dung nha.

Lôi Phượng vốn có tính nóng lại buớng bỉnh, sao lại có qua nói: “Ta bất kể, ngươi phải đền tòa kị mã ta hài lòng mới được”

“Cô nương thứ cho tại hạ thất bồi, ta không có ngựa, nhưng ta có thể...” nói rồi hắn dùng tốc độ nhanh nhất mang hai nàng rời đi, lúc đó mọi người đã tụ tập rất đông, chỉ thấy một đạo tàn ảnh vụt qua.

Hồ An mang hai nàng vào một khách điếm, vứt cho chưởng quỹ này lượng bạc rồi vọt lên phòng.

Hắn đặt hai nàng lên giường.

Lúc này Lôi Phượng và Lan Hoa vẫn đang ngơ ngác dần thanh tỉnh

Lôi Phượng liền hỏi”Ngươi đây là ý gì”

Hồ An một mặt ta hiểu nói: “Rất nhanh nàng sẽ biết”

Nói rồi hắn xé toang quâng áo của thiếu nữ, lộ ra cặp nhũ phong ngạo kiều.

Hồ An không kịp chờ liền một tay xoa, một bên mút chùn chụt cái núm hồng hào

“Này người làm gì thả tiểu thư ra mau” thấy Hồ An như tên ác ma như thế Lan Hoa tìm từ đâu một khúc gỗ lên tiếng

Thấy thế Hồ An cũng làm nàng tương tự như Lôi Phượng.

Để an toàn hắn liền bố trí một đạo binh chướng quanh căn phòng.

Hắn bắt đầu đến gần Lôi Phượng

“Ngươi, ngươi...muốn...làm...gì...a...a”

“Xoạt”

Nội khố bị một lức mạnh mẽ xé mất, lộ ra cái miệng hồng hào mê người, thấy thế xoạt hay chân Lôi Phượng ra, dùng chiếc lưỡi thăm dò vào từng ngõ ngách, cho đến khi dâm khí ào ạt chảy ra, hắn liền bá Vương ngạnh thương cung, lấy ra cái dương vật dài gần guốc ghê tợn đâm thẳng vào âm đạo, xé toang cái màng trinh nguyên của nữ tử, máu trinh từng giọt chảy ra, đút vô kéo ra liên hồi như cái máy dập ở cái tư thế nam thượng nữ hạ, sau đó hắn liền vỗ vỗ vào cái mông tròn trĩnh làm gợn sóng, làm hắn cứng hơn lúc đầu.

“Nữ nhân chống hai tay lên giường mau, dang hai chân ra” Hồ An thì thào vào tai của Lôi Phượng, nàng vừa ngượng vừa giận nhưng vẫn làm theo, thanh âm của hắn như có ma lực xui khiến nàng làm như thế

Hai tay Hồ An đặt lên bờ mông mềm mại, đút cái dương vật vào mà nấc như vũ bão

A..a..a...ưm...ưm...ưm

Tiếng rên la không ngừng diễn ra, được một lúc như thế, hắn lại lật nàng lại cho ngồi lên giương, nàng dạng hai chân ra mà cho hắn đút dương vật vào mà nấc, cứ như thế cho đến sau 30 phút hắn bắn tinh ồ ạt vào tử cung nàng, chảy ra cả ga giường dâm mĩ vô cùng. Lôi Phượng mệt nhừ cả người, có chút bất lực thiếp đi mà đâu biết rằng Lan Hoa còn bị thê thảm hơn.

Hồ An kéo Lan Hoa, xé toát quần áo nàng rồi đút cái dương vật vào âm đạo, cảm nhận được cái màng trinh nguyên của nữ nhân rách đi, hắn lại tiếp tục nấc, nấc dùi dập nàng như một con thú động dục.

Đầy đủ tư thế, theo nhu cầu mà thành, nữ nhân gác một chân lên vai nam nhân ở tư thế đứng, người nam nhân vẫn cứ nấc, nấc và nấc.

Tinh dịch và dâm thủy cứ theo nhịp kéo ra lại chảy ra rơi xuống sàn nhà mà tạo thành từng vũng từng vũng.

Được 1 giờ thì Lôi Phượng tỉnh, lại bị hắn bắt liếm cái dương vật làm nàng nổi đoá

“Ngươi dâm tặc, Viễn Dương tiêu cục ta sẽ không tha cho ngươi..ưm...” Lôi Phượng chưa dút lời lại bị một bờ môi chăn lại.

Người nam nhân tham lam hút lấy hương tinh ngọc dịch của mĩ nhân, vừa đánh lưỡi vừa ra vào cái âm đạo vừa phá trinh, tuy còn hơi chậc nhưng vẫn rất thoải mái,. Hai tay của người nam nhân vẫn đang sờ soạng một người nữ nhân khác. Được một dạo.

Rồi hắn bắt 2 nàng nằm lên giường chổng mông lên cho hắn đ-t, chơi 2 cái âm đạo, một vài lần bên này rồi qua bên kia, tay không ngừng vuốt ve thân hai nàng được một lúc, hắn bắt đầu phá trinh hậu môn hai nàng

“haha thư sướng, chậc chậc, này hai mĩ nhân đi theo ta đi, làm nữ nhân cho ta hai nàng sẽ vô cùng “sung sướng” đó” Hồ An vừa nhịp nhàng ra vào mà nói. Khi dứt lời thì hai cái hậu môn một đợt co rút, một bên một dương vật, một bên đút ngón tay.

Những tiếng rên rỉ khắp phòng

Sau bao nhiêu lần phiên vân khúc vũ, Hồ An bắn tinh vào hai cái miệng nhỏ nhắn làm tràn ra lăn dài cho đến cổ làm hai nàng dâm mĩ vô cùng.

“Sao nào hai nàng chịu làm nữ nhân của ta chứ” Hồ An vừa vuốt ve hai cỗ thân thể làm hắn sung sướng cả ngày

“Ngươi đã làm thiếp thân đây thành ra thế này, chẳng lẽ thiếp thân không đồng ý” Lôi Phượng một tràn âm thanh suy yếu nói

“Ta cũng thế, chàng phải có trách nhiệm với bọn thiếp a” Lan Hoa mắt nhắm nghiền lầm bầm nói.

Lúc này đây trăng đã lên cao, không gian có chút yên tỉnh nhưng trong phòng của Hồ An lại vang vọng tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thứ sướng của nam nhân

Bạn đang đọc Nhật ký của vị vua, đến từ tương lai sáng tác bởi thang20052612
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thang20052612
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.