Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ Lạc Thú Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Ra khỏi phiến rừng rậm là một thảo nguyên rộng lớn dài vạn dặm. Đã vào đông được một thời gian, nhưng không khó để nhìn ra, trên thảo nguyên vẫn còn một ít động vật sống theo đàn đi săn trong mùa tuyết rơi. Trên cây vẫn còn những động vật nhỏ lông xù đang ngồi gặm thức ăn. Nhìn thật đặc biệt đáng yêu, đến giờ La Ngữ Yên thấy tâm tình cô tật bất đồng, cô cảm giác như toàn bộ thế giới của mình tựa hồ đều sáng lên, nhìn cái gì cũng vừa mắt, cũng thấy đặc biệt vui. Giống như kỳ nghỉ sau một thời gian làm việc vất vả vậy.

La Ngữ Yên bỗng nảy ra một ý, cô tháo giỏ tre sau lưng xuống, lấy đồ ăn vặt với hoa quả trong đó ra vừa ăn vừa nhìn ngắm khắp nơi, thỉnh thoảng nhớ đến còn đút một ít cho lão hổ.

Vừa ăn, vừa xoa xoa lông A Kiệt, ừm, cảm xúc mềm mại thuận tay này thực sự là không cưỡng lại được mà!

Cuộc sống mà cứ nhã hứng như vậy có phải tốt không.

Khắc Lai Kiệt được đối phương đối xử tốt như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng. Yên Yên tự tay uy ta ăn, thỉnh thoảng lại cọ cọ thân mật, nếu không phải bây giờ hắn đang ở hình thú nhất định sẽ nhận ra lão hổ này đang cười trộm. Bất quá hiện tại, lão hổ chính là rung rung hai tai, nheo nheo mặt lại, vẻ măt giống hệt mèo, chỉ có thể vụng trộm vui vẻ trong lòng.

Đợi đến khi ra khỏi thảo nguyên đã là mười ngày sau rồi, vì tuyết rơi, trên thảo nguyên không có chỗ che chắn, lại phải đảm bảo giữ đủ độ ấm cho cơ thể nên hai người không thể đi nhanh được. Ra khỏi thảo nguyên là một dãy núi dá nhấp nhô ,bay qua núi đá, xuất hiện trước mặt La Ngữ Yên là một cánh rừng rậm to lớn. Bay bên trên ta cũng có thể nhìn được những dấu vết mờ mờ có lẽ trong lúc đi săn đã để lại.

Đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên cảm giác cơ thể đang có xu thế đi xuống làm cho cô có chút khẩn trương, La Ngữ Yên vội tỉnh táo lại, bàn tay nhanh túm chặt da lông để giữ thăng bằng. Cô cúi người xuống dưới, phía dưới là một khoảng đất trống nhỏ, bên cạnh là một con suối, nhưng giờ đã đóng băng rồi. Nguyên lai là Khắc Lai Kiệt tìm được chỗ nghỉ ngơi nên đang chuẩn bị đáp xuống.

Đợi Khắc Lai Kiệt chạm đch, La Ngữ Yên liền trượt xuống dưới, mấy hôm nay bay trên thảo nguyên hai người đã không nghỉ ngơi ăn uống tử tế rồi. Giờ có chỗ nghỉ ngơi, cô phải ăn một bữa no nê mới được.

Cho nên khi xuống đất, hai người liền thu xếp dựng nơi ở tạm, La Ngữ Yên lấy từ trong giỏ nguyên liệu chuẩn bị nấu bữa tối, Khắc Lai Kiệt thì đi thu thập nhánh cây nhóm lửa.

Cho dù đi đường bất tiện nhưng La Ngữ Yên vẫn như cũ chuẩn bị bốn món ăn một canh gồm có: canh ngân nhĩ, nấm xào, thịt sốt tương, thịt nướng, thêm một nồi thịt kho trứng.

Nếm qua bữa tối, hai người ngồi dựa vào nhau bên đống lửa ngắm tuyết rơi về đêm.

“A Kiệt, ngươi nói cho ta biết một vài điều về các bộ lạc ở đây được không, ta nhận biết về thế giới này không nhiều lắm.” Gần đến bộ lạc rồi cô mới có cơ hội hỏi về việc này, tuy biết đây là thế giới thú nhân nhưng ngoài điều đó cô không còn biết gì về thế giới này nữa.

“Ân, đại lục chúng ta đang ở là đại lục Thanh Khê, ở đại lục Thanh Khê được chia làm hai khu vực: bộ lạc sống ở đồng bằng và sống trong rừng. Theo tập tục thì mỗi ba năm hai khu vực này sẽ tổ chức một lẽ tế thần chung ở đồng bằng để giao lưu với nhau. Nhưng ta chưa đi lần nào nên cũng không biết gì về những bộ lạc ở đồng bằng.”

“Ở trong rừng cũng chia ra rất nhiều bộ lạc, nơi ngươi từng ở lại là rừng Hắc Sâm, khu rừng nguy hiểm nhất trên đại lục. Còn nơi chúng ta đang đứng là rừng A Đát, có rất nhiều bộ lạc lớn bé, nhưng lớn nhất có sáu bộ lạc: bộ lạc Hắc Báo, bộ lạc Kim Ưng, bộ lạc Thiên Tượng, bộ lạc Bạch Sư, bộ lạc Bộc Lang và bộ lạc Dực Hổ của ta.”

“Các bộ lạc lớn sẽ không ở gần nhau, nên xung quanh bộ lạc của ta chỉ có vài bộ lạc trung hoặc nhỏ, mỗi bộ lạc có một khu vực săn thú riêng, nếu xâm lấn sẽ dễ bị coi là chủ động tấn công bộ lạc.”

“Những bộ lạc lớn này đều tồn tại ở rừng A Đát mấy nghìn năm rồi, trong mỗi bộ lạc sẽ có một tư tế, chức trách của tư tế là cùng thần thú trao đổi, vì bộ lạc cầu phúc. Mỗi tư tế khi thức tỉnh đều có một viên đá lục sắc ở giữa trán ẩn chứa nguồn sức mạnh thần bí. Mỗi một con non được sinh ra đều cần đến tư tế để kiểm tra sức mạnh trong cơ thể, mà viên đá kia là để làm thí nghiệm năng lực, nhưng người có được sức mạnh thần thú ban cho cũng rất ít.”

“Mỗi sức mạnh giống cái có được cũng không giống nhau. Của mẫu thân ta là màu xanh,năng lực thúc đẩy thực vật phát triển, khống chế thực vật. Màu trắng là năng lực chữa khỏi, màu lam là khống chế thủy, màu đỏ là khống chế hỏa, màu vàng là khống chế thổ, màu tím là nhận biết ưu nhược điểm của mọi vật, còn một số năng lực khác nữa. Bất quá trong bộ lạc mới phát hiện vài năng lực thôi.”

“Có một số bộ lạc có truyền thừa lâu đời sẽ biết đến những năng lực thần kỳ này, còn một số bộ lạc nhỏ mấy trăm năm là không biết được. Phụ thân ta trước kia có kể, nơi sinh ra giống cái có tỉ lệ thức tỉnh năng lực nhiều nhất là bộ lạc Lạc Á sống ở hải lưu phía đông, nhưng bộ lạc ấy đã biến mất rất lâu về trước rồi.”

“Còn thú nhân ngoài thần thú ra, mạnh nhất là thú vương, chúng ta hấp thu sức mạnh có trong thịt thú, dược liệu chức năng lượng để nâng cao sức mạnh. Nếu may mắn có được Quả thú vương ăn vào sẽ trở thành thú vương nhưng ta chỉ nghe nói như vậy thôi chưa gặp bao giờ. Trước đây trong rừng rậm A Đát cũng có thú vương, nhưng bây giờ thú vương còn lại trên đại lục Thanh Khê đều sống ở đồng bằng.”

Wow!!!! Không ngờ thế giới này lại thần kỳ như vậy, La Ngữ Yên không nghĩ đến những năng lực chỉ có trong tiểu thuyết lại xuất hiện ở đây. Nếu có cơ hội gặp được phải bảo người ta thi triển năng lực để cô được mở rộng tầm mắt mới được.

Bất quá nghĩ nghĩ, La Ngữ Yên lại hỏi: “A Kiệt, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Khắc Lai Kiệt không nghĩ tới Yên Yên sẽ hỏi cái này, hơi sửng sốt một chút, sau mới trả lời: “ Ta năm nay vừa qua 30 tuổi, mới làm lễ trưởng thành xong, Yên Yên còn ngươi bao nhiêu tuổi vậy?”

30!!! 0o0, nhìn không ra nha, cô cứ nghĩ chắc cũng bằng tuổi cô, không ngờ nha, thật là không thể bị vẻ ngoài lừa gạt mà.

“Ta năm nay vừa tròn 19 tuổi, không nghĩ tới ngươi hơn ta nhiều tuổi như vậy.”

“Yên Yên, ngươi không biết sao. Chúng ta nơi này có thể sống già đến 500 tuổi, thú nhân 30 tuổi là trưởng thành, giống cái với bán thú nhân 20 tuổi là trưởng thành.”

Điều này cô thực sự không biết nha, không ngờ mình có thể sống lâu được như vậy, 500 tuổi, giống như sống năm kiếp người vậy ^o^!!!!

Hỏi đủ rồi, La Ngữ Yên đứng dậy, hỏi Khắc Lai Kiệt:“A Kiệt, ta đi rửa mặt, ngươi có đi cùng luôn không?”

“Để ta lấy nước ấm cho ngươi.”

Hai người dọn dẹp xong liền chui vào lều da thú của mình đi ngủ.

Một đêm vô mộng, sang hôm sau thức dậy, Khắc Lai Kiệt lại tiếp tục chở La Ngữ Yên bay nhanh trong rừng.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.