Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Bộ Lạc

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

Bay trong rừng đến trưa ba ngày sau cánh rừng trước mắt cũng biến đổi. Trước mắt là một dãy núi thấp, ở giữa là một thung lũng tương đối bằng phẳng có diện tích rất lớn, La Ngữ Yên kinh ngạc, mảnh đất bằng phẳng này hẳn là được mạnh mẽ khai phá từ giữa dãy núi đá mở ra, xung quanh các cách đá dựng đứng có rất nhiều hang động, hang động cách mặt đất tầm hai ba mét, có thêm bậc thang đá, bên ngoài hang động có thêm một cái ban công.

Ở giữa thung lũng cũng có rất nhiều lều được dựng lên từ da thú rất giản dị. Bây giờ đang mùa đông nên không có nhiều người, nhưng vẫn có thể thấy một số người đang thu hoạch thức ăn trên một mảnh đất nhỏ được cải tạo.

“Ngaoooo rống ~ ” Hẳn là đã trở lại bộ lạc, lão hổ gầm lên một tiếng, như chào hỏi với tộc nhân, ngỏ ý mình đã trở lại.

Khắc Lai Kiệt bay vòng quanh trên bộ lạc vài vòng rồi chậm rãi đáp xuống bên ngoài bộ lạc.

Ở lối vào bộ lạc có ba thú nhân nhìn thấy, vội bay đến: “Khắc Lai Kiệt, ngươi đã trở lại, lâu như vậy không thấy ngươi trở lại ta còn tưởng ngươi phải đợi qua trận đầu tuyết mới trở lại, ngươi.....” Tiếng nói hùng hồn còn chưa xong đã kinh ngạc tắt tiếng. Tay chỉ trên lưng Khắc Lai Kiệt không nói ra lời.

La Ngữ Yên ở trên lưng lão hổ chậm rãi ngồi thẳng dậy, lúc đáp xuống vì gió mạnh nên cô phải nằm sấp vùi mình vào lớp lông mềm mại ấm áp. Thân hình cô nhỏ nhắn không dễ làm người khác chú ý, giờ đáp xuống đất an toàn rồi cô mới chậm rãi ngồi thẳng người.

“Giống cái?” Một tiếng hét làm La Ngữ Yên giật mình suýt ngã xuống, vội túm chặt nhúm lông trong tay, ngẩng đầu lên tìm cái giọng hét có khả năng xuyên thủng bầu trời kia. Trước mặt xuất hiện ba thú nhân, cái người vừa hét to kia có mái tóc ngắn và đôi mắt màu đỏ tươi, khuôn mặt vẽ lên đồ án kỳ quái nhưng không làm mất đi vẻ ngoài tuấn tú ưa nhìn. Bên cạnh là một thú nhân có mái tóc đen với đôi mắt màu xám tro, trên mặt cũng có đồ án kỳ lạ, khuôn mặt không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra sự trầm ổn mà độ tuổi thiếu niên không có được, hai người họ đều có dáng người rất cao, cơ bắp cuồn cuộn như ẩn chứa đầy sức mạnh. Còn một người nữa thì hơi bình thường chút, tóc với mắt đều màu nâu, đồ án trên mặt được vẽ hơi nhạt, dáng người nhỏ bé, đây là kiểu người có đứng trong đám đông cũng không thể nhận ra.

“Duẫn thúc, Mạc Phong, Kỳ, ba người đang tuần tra sao?” Khắc Lai Kiệt lên tiếng chào hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay đến lượt chúng ta, A Kiệt đã trở lại là tốt tốt, nếu ngươi còn không trở lại, mẫu thân ngươi lại làm ầm ĩ đòi đi tìm ngươi.” Duẫn trả lời.

“Kiệt, ngươi tìm được ở đâu giống cái xinh đẹp này vậy?” Mạc Phong dán ánh mắt nóng bỏng vào La Ngữ Yên, ngữ khí vội vàng dò hỏi.

Nhìn đến ánh mắt của Mạc Phong, Khắc Lai Kiệt khó chịu, “Phong, ngươi làm cô ấy sợ, ta đưa cô ấy đi tìm tộc trưởng.” Nói xong, bạch hổ đã cất cánh bay thẳng vào bộ lạc.

“Thật là một giống cái xinh đẹp.” Mạc Phong nhìn bóng dáng hai người bay đi nói, nếu không phải cậu còn phải ở lại canh phòng thì đã chạy theo xem náo nhiệt cùng rồi. Mạc Phong cũng giống Khắc Lai Kiệt vừa mới trưởng thành còn chưa có bạn lữ, khó tránh khỏi ôm ảo tưởng đối với hết thảy giống cái.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, giống cái Kiệt nhặt được, xem ra Kiệt thực sự thích, không thấy Kiệt còn làm tọa kỵ cho giống cái sao. Bộ lạc chúng ta cũng có nhiều giống cái và bán thú nhân đẹp mà, nếu con thích ai thì theo đuổi người ta đi. Quay lại vị trí canh phòng đi, ta đi tuần tra.” Duẫn thúc vỗ vai Mạc Phong, xong xuay người đi.

Khắc Lai Kiệt chở La Ngữ Yên bay lên một hang động to nhất nằm trên đỉnh núi đá, trên đường đi có vài người ló đầu ra khỏi hang nhìn theo.

Đến khoảng cách gần, La Ngữ Yên thấy trước cửa hang có một cái cây rất cao với cành đến ban công trước cửa động. Trên cửa còn treo da thú làm mành chắn gió, trên đỉnh hang có một nụ hoa đỏ hình ngọn lửa khổng lồ, nổi bật giữa trời tuyết trắng xóa.

“Mẫu thân, ta đã trở lại.” Khắc Lai Kiệt hướng hang động hô to.

Một trận tiếng bước chân vang lên, sau đó da thú được vén lên, một giống cái xinh đẹp bước ra.

“Tiểu Kiệt, con về rồi, thẳng nhỏ này sao đi lâu như vậy mới về, làm ta lo lắng chết.” Giọng nói ôn nhu mang theo lo lắng của giống cái, làm cho La Ngữ Yên là giống cái cũng phải đỏ mặt.

Khắc Lai Kiệt biến thân đỡ La Ngữ Yên xuống, “Mẫu thân, ta đã trưởng thành rồi, cũng biết bảo vệ bản thân mà, người không phải lo.”

Bạch Hy leo theo thân cây xuống dưới, ngắm nghía con trai một vòng rồi nói: “Con gầy đi rồi, đã bảo là không cần đi xa mà không nghe, muội muội con thân với con như vậy sẽ không chê quà của con đâu.”

“Tiểu Hy, nó là con trai, bây giờ đã trưởng thành rồi, đừng có chiều nó nữa.” Từ đằng sau vang lên giọng nói lạnh nhạt uy nghiêm nhưng không khó để nghe ra sự rung túng ôn nhu.

La Ngữ Yên ló đầu từ sau lưng Khắc Lai Kiệt nhìn, đó là một đôi vợ chồng trung niên. Phụ thân Khắc Lai Kiệt, tóc trắng mắt vàng, trong mắt mang theo uy nghiêm của người lãnh đạo. Trên người khoác bộ da thú màu nâu cầu kỳ khác hẳn với tộc nhân khác, mặt không vẽ đồ án làm lộ ra khuôn mặt anh tuấn có vài nét giống Khắc Lai Kiệt, nhưng sâu sắc và có khí thế nam nhân hơn.

Đứng bên cạnh nam nhân là mẫu thân Khắc Lai Kiệt, mái tóc thuần đen được buộc gọn gàng với đôi mắt phượng màu lam xinh đẹp. Khắc Lai Kiệt thừa hưởng đôi mắt của mẫu thân nhưng một người thâm túy bí hiểm, còn một người ôn nhu dịu hiền. Giữa trán có một đeo một viên đá màu xanh lục, nàn da trắng nõn không tì vết, khi cười lên rất dịu dàng.Trên người mặt bộ da thú màu trắng, cổ đeo sợi dây gắn với những viên đá lấp lánh kỳ lạ. Nếu chì nhìn từ xa, La Ngữ Yên chỉ có một câu để diễn tả ‘cao lãnh không nhiễm bụi trần’.

“Tiểu Kiệt, đằng sau con là ai vậy? Mau mau giới thiệu cho chúng ta biết.” Bạch Hy hiếu kỳ nhìn cái đầu lấp ló đằng sau con trai lên tiếng hỏi.

Đứng né sang một bên để lộ La Ngữ Yên ra, “Mẫu thân, đây là Yên Yên, giống cái con gặp được trong rừng rậm Hắc Sâm, cô ấy sống ở đấy một mình nên con đưa cô ấy về bộ lạc chúng ta.”

“Con chào dì, con tên La Ngữ Yên, dì có thể gọi con là Yên Yên hoặc tiểu Ngư đều được ạ.” Giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt phúng phính đáng yêu của La Ngữ Yên làm Bạch Hy lần đầu gặp đã yêu thích không thôi.

“Chào con, ta là mẫu thân của tiểu Kiệt –Bạch Hy, còn đây là phụ thân tiểu Kiệt –Mã Cách Lai Đặc, cũng là tộc trưởng của bộ lạc Dực Hổ, hoan nghênh con đến bộ lạc của chúng ta.” Bạch Hy ôn hòa nói xong còn không quên nháy mắt mấy cái với con mình. Ý tứ không cần nói cũng biết.

Mã Cách Lai Đặc ho nhẹ một tiếng, mở miệng phá vỡ màn chào hỏi: “tiểu Hy, mang con bé vào trong nhà đi, ngoài này gió lạnh không tốt để nói chuyện.”

“Được, được, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Nói rồi cầm tay La Ngữ Yên lôi kéo hướng hang động leo lên. Hai Người đàn ông bất đẵc dĩ theo sau.

Vào hang động, La Ngữ Yên đánh giá sơn động rất đơn giản, nhưng không gian rất rộng. Ở giữa có một cái bàn đá, sâu hơn là giường đá, trên giường trải da thú thật dày. Da thú và vài đồ vật linh tinh có rất nhiều được sắp xếp gọn gàng một bên. Trong đây nổi bật nhất phải là cặp sừng màu đỏ treo trên vách đá, không nhận ra được là của loài nào.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.