Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Hoạch Củ Thứ Thứ (1)

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

Khi đi qua con sông ngoài bộ lạc, hai người dừng lại đào một cái động trên mặt băng bắt cá. Mấy con cá dưới nước thấy có khe hở là nhảy lên hàng loạt, thật sự không tốn công chút nào.

Cầm cá và củ thứ thứ trở lại sơn động, La Ngữ Yên lấy củ thứ thứ ra, dùng tuyết rửa sạch, gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ cho vào miệng. Cô thấy lớp vỏ bên ngoài hơn ráp và cứng, thế nhưng bên trong lại giòn, ngọt, mang theo vị sữa, nhưng nhai nhai lâu trong miệng rất rát, lại khô không dễ nuốt. Suy tư một lúc, cô cắt vài củ cho vào nồi, thêm nước nấu lên.

Sau khi sôi, trong sơn động bắt đầu dập dềnh một mùi vị đặc biệt như mùi gạo. La Ngữ Yên kinh ngạc, sau đó mừng như điên, cô cầm lấy đũa gắp một miếng trong nồi, bên ngoài củ đã mềm đi, nhưng bên trong còn cứng. Vì thế cô tiếp tục đun, mãi cho đến khi đũa xuyên qua được mới bắc xuống.

Bất chấp nóng nảy, cô gắp một miếng, cắn, chỉ cảm thấy mềm dẻo, ăn vào như bánh gạo, mùi vị lại thơm, ngọt, nước nấu uống vào như nước gạo, đối với La Ngữ Yên đây là một kinh hỉ lớn. Lâu lắm rồi cô không nếm được hương vị gạo, lần này tìm được thực vật thay thế, tuy không phải gạo thật nhưng nó cũng làm được rất nhiều món ăn, quan trọng là bảo quản được lâu, sau này sẽ không sợ đói bụng nữa.

“A Kiệt, ngươi nếm thử xem có ngon không.” Dùng đũa gắp một miếng cho Khắc Lai Kiệt, ánh mắt trông mong nhìn vào hắn không rời.

“Yên Yên, cái này ngon thật. Không ngờ cây thứ thứ lại có củ, lúc trước biết chúng nó không có độc chúng ta còn trồng rất nhiều ngoài bộ lạc. Nhưng đợi mãi đến lúc lớn chúng nó cũng chỉ một bộ dạng đầy gai, lúc này mọi người mới không động đến nữa, chúng ta lại không nghĩ không phải nó không ăn được mà cái ăn được lại nằm trong đất.” Khắc Lai Kiệt nghĩ đến tình cảnh lúc đó. Mùa đông thức ăn khan hiếm, cho nên đồ vật ăn được mà không gây chết người tự nhiên cũng bị đem đi lấp đầy bụng. Hắn còn nhớ biểu tình buồn bã thất vọng của mọi người khi nhìn một mảnh thứ thứ tự tay mình trồng mà không ăn được.

“Không sao, không phải bây giờ chúng ta phát hiện ra rồi sao. Đợi ngươi thông tri cho tộc trưởng để mọi người đi đào là mùa đông này cũng không cần bị đói bụng nữa.”

“Lúc mới nhìn ta cũng không biết củ này là cái gì nhưng giờ nấu lên, nếm được hương vị ta mới biết a. Củ này hơi giống một loại thức ăn ở quê ta, ăn vào no bụng được, dễ tiêu hóa. Nhất là mài thành bột còn giữ được thật lâu, không sợ bị hư thối. Dùng nước trộn với bột còn làm được nhiều loại đồ ăn.”

“Thật sao?” Khắc Lai Kiệt kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ, nếu cái này có thể dự trữ lâu được, như vậy có phải nói sau này trong bộ lạc sẽ ít người bị đói hơn không.

“Thật, ta làm cho ngươi ăn thử. Không biết cây thứ thứ có nhiều không, mai chúng ta đi đào nhiều nhiều chút mang về mài thành bột. Đến lúc đó làm đồ ăn ngon cho ngươi.” La Ngữ Yên mỉm cười, cô biết đối với một nơi nguyên thủy như nơi đây, có lương thực vừa chống đói vừa dự trữ được quan trọng nhường nào.

Khắc Lai Kiệt trả lời: “Nhiều lắm, bốn phía trong rừng đều có, trên núi phía nam đặc biệt nhiều. Bây giờ ta đi báo cho phụ thân biết, ngày mai gọi mọi người đi đào.”

“Được, đi đi. Ta nấu cơm đợi ngươi về.”

Vì sợ Khắc Lai Kiệt gọi cả mọi người đến ăn lên La Ngữ Yên nấu một nồi to củ thứ thứ với cá, coi như làm cháo cá đi. Băm nhỏ thịt với nấm xào lên ăn kèm với cháo, đến lúc đó xem nhiều người không rồi nướng thêm thịt. Tuy đơn giản nhưng mùa đông như vậy là phong phú rồi, ăn một nồi cháo to vậy cũng đủ lấp đầy bụng mọi người.

Quả nhiên đi theo sao Khắc Lai Kiệt về có thêm tộc trưởng, DÌ Bạch và Khả Lan.

“Yên Yên tỷ.” Khả Lan đi đằng sau vẫy vẫy tay.

Mã Cách Lai Đặc đi trước nói: “Ta nghe tiểu Kiệt nói, ngươi tìm được thực vật có thể ăn. Chúng ta lại đây nhìn xem.”

La Ngữ Yên cười gọi mọi người vào: “Ta đã nấu một nồi to, mọi người vào nếm thử. Đợi ngày mai ta đi trích nhiều hơn sẽ dạy lại phương pháp bảo quản và cách nấu cho mọi người.”

Mã Cách Lai Đặc hiếm khi nở nụ cười: “Như vậy tốt quá, trước hết ta thay cả bộ lạc cảm ơn ngươi.”

Nói không chừng thứ này có thể làm món ăn chính cho giống cái và bán thú nhân. Quan trọng là kiếm được đồ ăn như này dễ dàng nhiều hơn so với bắt thú, nói cách khác giống cái cũng có thể giống như hái rau dại mà tìm kiếm cây thứ thứ. Điều này có lẽ là một việc quan trọng đối với bộ tộc.

Nhìn một bàn thức ăn tuy đơn giản, nhưng mùi vị ngửi đã biết ngon miệng, số lượng đủ cho mọi người ăn đến tận hứng.

Bạch Hy ngại ngùng mở miệng: “Tiểu Yên, lần nào cũng để con nấu ăn cho mọi người như vậy thật không phải. Lát nữa để tiểu Kiệt đến sơn động của ta lấy về ít thịt muối với củ cải muối đi, coi như bữa ăn này chúng ta cũng góp phần.”

Biết không nhận không được, La Ngữ Yên gật đầu “Dạ được, mọi người nếm thử đi, xem xem củ thứ thứ con nấu thế nào?”

Cháo nấu từ củ thứ thứ khiến tất cả mọi người đều giật mình, củ thứ thứ đun nhuyễn ra hấp thụ đầy đủ hương vị thịt cá cùng vị mặn của muối, thật khiến mấy người ngồi đây không thể tưởng tượng được. Như vậy cũng quá ngon đi \^_^/.

Bạch Hy vừa ăn vừa khen tay nghề của La Ngữ Yên, đương nhiên cũng không khỏi bỏ thêm một câu: “Về sau nếu ai có thể làm bạn lữ của tiểu Yên, vậy chính là phúc khí Thú Thần ban ân.”

Sau đó liền nhìn thấy Khắc Lai Kiệt thả chậm tốc độ ăn, lưng dựng thẳng, biểu tình trên mặt lòe ra một cỗ khí thế tự hào. Khiến cho Mã Cách Lai Đặc và Bạch Hy nhìn thấy cảnh này dở khóc dở cười. Nhưng La Ngữ Yên chỉ mỉm cười không đáp. Bây giờ với cô, thành thân thứ này cách xa mình, cô chỉ nghĩ bây giờ cố gắng kiếm thật nhiều đồ ăn, sau đó dựng một căn nhà chắc chắn, một bên trồng thức ăn, một bên nuôi động vật, còn cô sẽ làm cá mặn ngày ngày hưởng thụ. Haizz...nhưng nhìn lại cuộc sống bây giờ đi, ăn lông ở lỗ..... cô cần cố gắng nhiều nhiều mới được.

Tay nghề La Ngữ Yên hoàn toàn thu mua tiểu tâm Khả Lan, đối với tỷ tỷ này, trong lòng cô bé đã trở thành danh từ ăn ngon. “Yên Yên tỷ, tỷ dạy muội làm món ngon đi, ăn xong cơm tỷ nấu, muội sắp ghét bỏ đồ ăn lúc trước muội ăn rồi.”

Bạch Hy giả vờ giận dữ vỗ Khả Lan một phát: “Sao đây, bây giờ ngươi chê đồ ăn ta nấu rồi đúng không. Tối nay ngươi đừng có về nhà ăn cơm nữa.”

Khả Lan ôm tay mẫu thân nhận sai, “Con sai rồi mà mẫu thân, đây không phải là do tỷ tỷ nấu ăn quá ngon sao. Với con người nấu gì cũng ngon nhất nhất trên đời.”

“Ta còn không biết bản chất của ngươi nữa sao.” Dí dí tay lên trán con gái. Bạch Hy quay sang La Ngữ Yên nói: “tiểu Yên, tối mai chúng ta sang đây, con dạy ta cách làm mấy món ăn từ củ thứ thứ nhé? Nếu con nguyện ý, ta có thể dạy cho người trong tộc cách nấu được không?”

La Ngữ Yên gật đầu: “Vâng, chiều tối mai con nấu thử củ thứ thứ, đến lúc đó người ngồi bên cạnh con chỉ cách làm cho luôn. Còn về dạy mọi người, dì Bạch cứ dạy họ đi, mấy cách nấu này cũng đơn giản thôi mà, nếu có gì không hiểu có thể đến hỏi con.”

Bạch Hy mỉm cười: “Được.”

Sáng sớm, ánh mặt trời biến mất mấy tháng nay cuối cùng cũng suất hiện, từng tia nắng nhè nhè xua đi phần nào cái giá lạnh, sưởi ấm lên cơ thể các tộc nhân đang vất vả thu hoạch.

La Ngữ Yên bị tiếng nói ríu rít của Khả Lan ở bên ngoài đánh thức, khi mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào, xem ra hôm nay cô dậy trễ. Chẳng lẽ hôm qua cô ngủ muộn ư? Cũng chưa chắc, cùng lắm 10h liền đi ngủ, nhưng hiếm khi được thoải mái an ổn ngủ như vậy.

Mặc xong quần áo, cầm theo nhánh liễu và cốc nước muối ra ngoài, “Sao muội đến sớm vậy?”

Khả Lan chạy lại bên cạnh La Ngữ Yên: “Hôm nay không phải ngày mọi người đi thu hoạch cây thứ thứ sao, muội muốn đi cùng tỷ nên đến gọi tỷ đi.”

La Ngữ Yên bắt đầu đánh răng: “Vậy muội đợi ta một lát, đợi A Kiệt trở về chúng ta liền đi.”

Khả Lan tò mò nhìn đồ vật trong tay La Ngữ Yên: “Tỷ đang làm gì vậy?”

La Ngữ Yên giơ cành liễu trong tay ra giải thích: “Cái này sao? Đây là cành liễu, dùng cái này nhai nhai một lúc rồi súc miệng với nước muối để bảo vệ răng, muội cũng thử xem.”

Khả Lan ngạc nhiên nhận lấy: “Oaaaa, còn có cách này nữa sao, vậy về muội cũng làm một cái để dùng.”

Trong thời gian hai người đánh răng rửa mặt xong, Khắc Lai Kiệt cũng trở lại, trên tay còn cầm thịt và củ cải muối, chắc là mới từ chỗ tộc trưởng trở lại.

Bữa sáng ăn cháo thịt sáng nay Khắc Lai Kiệt nấu, ăn xong ba người suất phát đến khu rừng phía nam bộ lạc, nơi có nhiều cây thứ thứ. Đường đi hôm nay vẫn là hướng hôm qua Khắc Lai Kiệt chở La Ngữ Yên đi, ngoài hai giỏ tre La Ngữ Yên còn mang theo ba cái túi da cô mới làm. La Ngữ Yên hiểu ý của tộc trưởng, nếu củ thứ thứ có thể làm món chính cho cả thú nhân nữa thì hôm nay chỉ sợ sẽ tổ chức huy động mọi người trong bộ lạc đi thu hoạch.

Chạy đến cánh rừng phía nam, mọi người đang thu hoạch rất tích cực, thú nhân đào cây, giống cái và bán thú nhân ở bên cạnh nhặt củ chất thành đống, còn có một đội thú nhân khỏe mạnh vác củ thứ thứ mang trở về bộ lạc.

Khả Lan nhìn một mảnh rừng thứ thứ trước mặt cảm thán: “Trước kia không nhận ra, thì ra A Đát rừng rậm có nhiều cây thứ thứ như vậy.”

Khắc Lai Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua Khả Lan: “Muội đi hái nhanh một chút, không lát nữa không đủ cho muội hái đâu.”

“Được rồi, biết rồi, tỷ với ca ca tự mình đào đi nha, ta đi tìm Ngả Tư.” Nói rồi chạy chen vào đám người.

La Ngữ Yên nói với Khắc Lai Kiệt: “A Kiệt, chúng ta đi nói với tộc trưởng một tiếng trước rồi cũng tranh thủ đào.”

“Được, đi thôi.”

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.