Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắp Ngô

Tiểu thuyết gốc · 1841 chữ

Rừng rậm to lớn như vậy không phải ai cũng đi hết được, có những nơi cả đời họ chỉ nghe đến cũng chưa bao giờ đi qua. Khắc Lai Kiệt gặp phải vẻ thất vọng trên mặt La Ngữ Yên cũng rất đau lòng, vội an ủi cô: “Nếu không tìm được ở đây, ta sẽ đi một chuyến vào Hắc Sâm rừng rậm mang về cho ngươi.”

“Không được!” La Ngữ Yên và Ngã Đạt cùng phản đối. Lúc trước cô không biết trong đó nguy hiểm như thế nào, nhưng được dì Bạch và Khả Lan phổ cập kiến thức về những nguy hiểm trong rừng rậm Hắc Sâm. Cô làm sao có thể yên tâm để A Kiệt đi một mình chứ. Cũng không phải nhất thiết cần đến tre.

Hang động diện tích có hạn, La Ngữ Yên và Khả Lan ở trong cùng, có một tấm da thú trải làm đệm nằm. Các thú nhân thì nhóm một đống lửa canh gác bên ngoài, cửa động được che lại bằng các cành cây để ngăn mưa hắt vào.

Bên ngoài mưa tầm tã, hầu như không có ý định tạnh lại trong hôm nay. Các thú nhân ngồi cạnh đống lửa làm lại giáo để đi săn. Mưa che khuất tầm nhìn của thú nhân, cũng che đi mùi của con mồi nên việc tìm con mồi trong trận mưa rất khó. Bây giờ họ phải đợi mưa nhỏ bớt để đi ra ngoài săn đủ lượng thức ăn cho ngày hôm nay.

“Đợi mưa nhỏ bớt, bốn người chúng ta sẽ đi săn. Kiệt, ngươi và Gia Lệ sẽ ở lại bảo vệ hai giống cái. Ta nhìn trời như vậy, mưa chắc sẽ đến đêm mới nghỉ, tạm thời hôm nay sẽ ở lại hang động này một đêm.” Ngã Đạt phân phó mọi người xong liền đi ra cửa vén cành lá lên nhìn trời bên ngoài.

Thấy trời mưa đã nhỏ bớt không còn nặng hạt như vừa nãy nữa, bèn quay lại cầm giáo: “Đi thôi, tranh thủ thời gian trước khi trời tối.” Ba thú nhân cũng cầm giáo đứng dậy cùng đi ra ngoài.

“Yên Yên, ngươi ở yên trong hang động. Ta ra ngoài tìm một ít trái cây mang về.” Xong quay sang nói với thú nhân còn lại, “Gia Lệ, ta giao họ cho ngươi đấy.” Thú nhân nghe vậy dừng tay, nhìn Khắc Lai Kiệt rồi gật đầu “ừ” một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục việc đang làm.

“A Kiệt, nhớ cẩn thận đấy.”

Thấy Khắc Lai Kiệt cũng cầm theo giáo đi ra ngoài, La Ngữ Yên đứng dậy ngó đầu ra ngoài xem. Mưa cũng không còn to hạt như vừa nãy nhưng nếu ra ngoài nhất định sẽ ướt hết người, rất dễ bị cảm. May là trước khi đi cô có chuẩn bị đầy đủ cả, gỡ xuống một cái ống tre trên giỏ, cô để ra ngoài hứng đầy một ống nước mưa. Lấy vài viên đá cố định bên cạnh bếp, đợi nước sôi thì thả bột gừng vào đun.

Thú nhân ở lại bảo vệ hai giống cái là một con gấu nâu, nhìn mặt rất hiền hậu nhưng hình như hơi ít nói.

La Ngữ Yên nhìn thú nhân ngồi bên đống lửa chăm chú làm giáo kia, hình như vừa nãy Kiệt gọi là Gia Lệ thì phải.

“Cái kia, Gia Lệ đúng không? Ta nhờ ngươi một việc được không.” La Ngữ Yên cẩn thận hỏi.

Gia Lệ ngẩng đầu lên nhìn, nghi hoặc hỏi: “Có việc?”

“Ừ, ngươi giúp ta ra ngoài hang động nhìn xem xung quanh có cây thứ thứ không, được chứ?” Nếu được thì cô muốn tự mình ra ngoài tìm, nhưng hoàn cảnh bây giờ cô biết hai giống cái các cô nên ở yên trong hang động mới là an toàn. Tuy cô không sợ nguy hiểm, bản thân cũng có sức mạnh để bảo vệ mình nhưng nơi này với cô là xa lạ, không thể tránh việc ngoài ý muốn sẽ xảy ra được. Vì bên cạnh cô còn có Khả Lan, một giống cái đúng chuẩn nhỏ bé yếu ớt lại chưa trưởng thành ở thế giới thú nhân, người ở bất cứ đâu cũng sẽ là mục tiêu bị tấn công đầu tiên.

Gia lệ nhìn hai giống cái, nghĩ mình đi ra ngoài một vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian, bèn đồng ý: “Được.” Đứng lên, để lại cây giáo ở chỗ gần với tầm tay của giống cái, y liền vén cành cây ra ngoài.

Đi khoảng chừng một khắc thì Gia Lệ trở lại, trên tay cũng cầm theo một gốc cây thứ thứ , trên dễ là hơn mười củ thứ thứ to bằng bàn tay. Đặt gốc thứ thứ đầy bùn đất ở cửa hang, cả người Gia Lệ cũng bị ướt một nửa. Khả Lan mang một cốc nước gừng cho y, La Ngữ Yên thì nhận gốc thư thứ kia, ngồi chỗ có vũng nước để rửa sạch bùn đất. Bây giờ không có nồi nên cô cũng không thể nấu được, chỉ có thể cho củ thứ thứ vào đống lửa để nướng.

Ba người đợi trong hang động một canh giờ thì Khắc Lai Kiệt trở về, lão hổ đứng ở cửa động thả xuống một bọc to bằng lá, không biết đựng gì. La Ngữ Yên vội lôi kéo Khắc Lai Kiệt lại gần đống lửa để hơ người, mang cốc nước gừng cho hắn uống rồi cằn nhằn:

“Ngươi đi kiếm trái cây sao lâu vậy? Nếu ở gần đây không có thì bỏ đi, cũng không bắt buộc phải ăn trái cây.”

“Không sao, đi không xa, ta tìm được một loại trái cây lạ nên mới về trễ. Không phải ngươi nhắc ta ra ngoài nếu phát hiện trái cây nào không có độc thì mang về sao?” Thấy Yên Yên lo cho hắn như vậy, Khắc Lai Kiệt trong lòng như nở hoa, có một giống cái thuộc về mình thật tốt mà. Chút vất vả kiếm đồ ngon cho giống cái của mình thì đáng là bao chứ.

“Nhưng trời mưa to như vậy, để ý mấy thứ đó làm gì chứ. Nhỡ may gặp nguy hiểm hoặc trở về bị bệnh thì sao?” Biết là vì lời nói của mình khiến A Kiệt phải dầm mưa chậm trễ thời gian, La Ngữ Yên đau lòng cùng tự trách không thôi. Vội lấy tấm da thú làm đệm của cô ra cho hắn dùng.

Khắc Lai Kiệt nhìn thấy ánh mắt mang theo lo lắng và áy náy của cô, vội cầm tay La Ngữ Yên khuyên nhủ: “Yên tâm đi, sức khỏe của thú nhân tốt lắm. Còn nếu gặp nguy hiểm ta đảm bảo sẽ chạy mà. Yên Yên ngươi đừng lo a, xem ta mang trái cây lạ về cho ngươi nè.” Nói rồi định đứng lên lấy bọc lá lại, La Ngữ Yên vội ấn vai hắn không cho đứng lên, “Ngươi cứ ngồi đây sưởi ấm đi, để ta mang vào.”

Cô cũng rất nghi hoặc, là thứ tốt gì mà Khắc Lai Kiệt mất nhiều thời gian như vậy để tìm nha, thật tò mò.

Khả Lan nghe đến có loại trái cây lạ đã không ngồi yên rồi, cô bé cố hết sức bú sữa mẹ ra để lôi cái bọc lá to kia vào hẳn trong hang động. Vội mở bọc lá ra, để lộ ra bên trong là một ít trái cây to như quả bóng, nhưng mấy loại này cô bé có biết nên không thèm nhìn đến. Bới bớt mấy quả đằng trên ra, để lộ ra bên dưới là một loại trái cây kỳ lạ, có hình dài tầm một thước rưỡi, lớp vỏ bên là một lớp lá xanh non, một bên đầu còn có thứ như rễ cây vậy. Khả Lan cầm lên nhìn trái nhìn phải, gãi gãi đầu: “Ca ca, cái này là cái gì thế? Ta thấy nó cứ như cái kén của con sâu vậy. Xanh lè ra, làm gì mà giống trái cây chứ.”

La Ngữ Yên nhìn thấy thứ trên tay Khả Lan, cô kinh hỉ bước nhanh tới: “Là Bắp Ngô.” Lấy một bắp lên nhìn thật kỹ, đúng là bắp ngô rồi. Ngô là thứ rất bổ dưỡng, là món ăn cô thích nhất, đến đây hơn tám tháng rồi mà cô không được ăn, bây giờ thấy làm sao cô không vui mừng cho được.

Vội lột bỏ lớp bẹ bên ngoài ra, bên trong không lộ ra màu vàng quen thuộc mà là màu đỏ đậm, La Ngữ Yên quay sang xác nhận lại một lần với Khắc Lai Kiệt: “ Cái này thật sự không có độc à?”

“Ta ngửi kỹ rồi, không có độc. Lúc ta đang hái trái cây này cũng thấy có mấy con Bạch Thố đang ăn, nên ta mới an tâm hái nhiều vậy mang về.” Khắc Lai Kiệt lần nữa giải thích.

Nghe vậy La Ngữ Yên an tâm, cô chưa nhìn thấy ngô đỏ ở hiện đại bao giờ, nhưng mặc kệ nó màu gì. Miễn sao ăn ngon là được. Số ngô Khắc Lai kiệt mang về tầm hai mươi bắp. La Ngữ Yên lấy ra mười bắp, bóc bớt lớp vỏ xanh bên ngoài, chỉ để lại một lớp lá, rồi xiên que qua bắp ngô mang lên bếp nướng. Đương nhiên nhiệm vụ này để cho hai thú nhân rồi.

Khả Lan nhìn trái cây được Yên Yên tỷ gọi là bắp ngô đang được nướng trên lửa mà hỏi: “Cái này thực sự ăn được à tỷ?”

“Ừ, ăn được chứ. Nhưng ở nơi tỷ sống nó có màu vàng, hương vị cũng rất ngon. Còn bắp ngô đỏ tỷ chưa thấy bao giờ, không biết nó hương vị ra sao nữa.” Cô còn chưa nói cho họ biết, nếu đây là bắp ngô giống trên trái đất thật thì chỉ cần trồng, chăm sóc kỹ lưỡng nhất định sản lượng của nó đủ để cả bộ lạc không bao giờ bị đói nữa.

Mọi người đang nói chuyện thì các thú nhân đi săn cũng đã trở lại. Bốn thú nhân đội mưa xách theo hai con Bạch Thố nặng gần hai trăm cân và ba con Cự Bì heo con nặng hơn trăm cân đã được xử lý vào hang động.

“Oa, ca ca mọi người bắt được cả ba con Cự Bì heo con sao.” Khả Lan reo hò chạy ra đón Ngã Đạt.

Ngã Đạt cười sủng nịnh nhìn con bé, “Ừ, chúng ta gặp một gia đình Cự Bì heo, nhưng để hai con to chạy thoát rồi. Thấy trời mưa càng ngày càng to nên không đuổi theo mà mang ba con con này về.”

“Muội thích ăn Cự Bì heo con nhất.”

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.