Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Chữ

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

La Ngữ Yên vội mang nước gừng cô đun ra cho các thú nhân uống tránh bị cảm lạnh.

“Mấy người các ngươi đang nướng gì mà thơm vậy, ta vừa về đến cửa hang động đã ngửi thấy mùi rồi.” Đạt Kha vừa sưởi ấm trước đống lửa vừa ngó nhìn mấy bắp ngô mà Gia Lệ và Khắc Lai Kiệt vẫn đang nướng.

“Đây là trái cây ca ca tìm được, Yên Yên tỷ gọi nó là bắp ngô, ăn rất ngon. Nên chúng ta đang nướng để ăn.” Khả Lan vừa lấy mấy củ thứ thứ vùi vào đống lửa vừa trả lời y.

Đạt Kha nghe giống cái kia cũng biết loại trái cây này, trong lòng khẳng định nhất định ăn rất ngon.

La Ngữ Yên lấy gia vị ra đưa cho Ngã Đạt, cách nướng thịt trong mấy ngày này các thú nhân đã học được, bây giờ thì tùy ý họ làm, cô chỉ cần ngồi đợi được ăn là xong.

Vì săn được con mồi không lớn nên các thú nhân quyết định nướng cả con. Ba con Cự Bì heo con được xiên vào cành gỗ, trong lúc quay mỡ heo nhỏ giọt xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo. Lớp gia vị bên ngoài được thấm đẫm vào thịt cũng tỏa mùi thơm, làm cho cô và Khả Lan ngồi một chỗ nuốt nước miếng liên tục.

Đợi cho đến khi bắp ngô chín, La Ngữ yên vội bóc bỏ lớp lá cuối cùng ra, bên trong là những hạt ngô đỏ hồng mập mạp nóng hổi đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Cắn một miếng là cả miệng đều tràn ngập vị béo ngọt của ngô, ừm ừm, vị y nguyên vị ngô trên trái đất. Chỉ có điều hạt to hơn và vị cũng ngon hơn một chút, oa oa, ăn thật ngon. Mấy tháng trời cô không được ăn lương thực chính rồi, thật cảm động quá đi thôi.

“Yên Yên tỷ, ăn ngon không?” Khả Lan nhìn tỷ tỷ vừa ăn ngấu nghiến vừa thất thần, cô bé chưa thấy dáng vẻ của tỷ tỷ như vậy bao giờ a. Rốt cuộc là cái này ăn ngon hay không vậy.

Bị giọng nói của Khả Lan cắt đứt dòng suy nghĩ, La Ngữ Yên vội bảo: “ăn ngon ăn ngon. Mọi người mau ăn thử đi.” Cô cũng bóc một bắp đưa cho Khắc Lai Kiệt đang nướng thịt.

Khả Lan và các thú nhân cũng vội bóc vỏ ra gặm. Vừa ăn là không dừng được, cái này không như trái cây nhiều nước hoặc rau dại của mấy giống cái và bán thú nhân. Ăn vào là không giúp no bụng, vị không phải là quá ngọt thì cũng là quá chua. Thú nhân giống đực đều không thích ăn, chỉ có thịt mới là họ chắc bụng, mà trong thịt dã thú lại có nhiều năng lượng, ăn nhiều mới giúp cho cơ thể chắc khỏe, mạng mẽ được.

Nhưng loại trái cây gọi là bắp ngô này thì khác, tuy năng lượng trong nó rất nhỏ nhưng ăn nhiều cũng khiến cho bụng họ cảm giác được lấp đầy. Các thú nhân cùng có một suy nghĩ, chỉ cần ăn nhiều bắp ngô này một chút là họ không cần đến ăn thịt cũng no bụng được.

Đối với Ngã Đạt và Khắc Lai Kiệt mà nói, đây là một niềm vui ngoài ý muốn mà. Hai người họ có suy nghĩ xa hơn một chút, nếu cả bộ lạc đều được ăn bắp ngô này thì không bao giờ sợ no bụng nữa, họ cũng có thể dùng loại bắp ngô này làm lương thực trao đổi cho năm nay. Như vậy nhất định có thể đổi được nhiều da lông hoặc bán thú nhân hơn.

Khắc Lai Kiệt nghĩ đến đó liền vội hỏi La Ngữ Yên: “Yên Yên, ngươi nói xem nếu chúng ta hái bắp ngô này hoặc đào cây thì có thể mang về trồng được không?”

Ngã Đạt và mấy thú nhân cũng vểnh tai lên nghe.

La Ngữ Yên vừa ăn vừa trả lời: “Không được đâu, hái mấy bắp non này chỉ mang về ăn được thôi, còn cây con nếu muốn trồng phải đào cả đất mang theo, như vậy quá vất rồi.” Nghe đến đây các thú nhân không khỏi buồn bực, không được sao. La Ngữ Yên cũng không nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên mặt họ mà nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể chọn những bắp đã già mang về làm giống, một bắp như vậy có rất nhiều hạt, làm giống cũng sẽ trồng được nhiều cây hơn. Như vậy tiện hơn nhiều so với đào cả cây con mang về.”

Khắc Lai Kiệt và Ngã Đạt cùng kích động: “Thật sao?”

La Ngữ Yên không thể hiểu được, sao họ lại kích động như vậy nha. Cho dù dùng bắp ngô làm lương thực cũng không nên kích động như vậy chứ, nhưng cô vẫn gật đầu: “Thật, đợi ngày về A Kiệt dẫn ta đến chỗ tìm được bắp ngô, nhìn xem có bắp nào già không. Nếu không có thì chúng ta phải đợi thêm một thời gian nữa mới hái được. Còn nếu mà có thì tốt nhất lên hái nhiều chút, vì sản lượng của ngô rất cao, lại dễ no bụng. Dùng bắp ngô này còn tốt hơn cả củ thứ thứ đấy.”

Ngã Đạt cũng bất ngờ nhìn La Ngữ Yên: "tốt hơn cả củ thứ thứ sao?"

"Ừ, mọi người nghĩ nhé, mỗi cây ngô sẽ có hai đến ba bắp, mỗi bắp lại nhiều hạt như vậy. Mỗi hạt nhỏ này sẽ là một cây ngô, cho dù các hạt không mọc thành cây con hết cũng đã rất nhiều rồi, đợi cây lớn lên lại cho ra hai ba bắp nữa. Chúng ta chỉ cần hái mấy chục bắp mang về là đã có rất nhiều cây con rồi .Ngô này trồng một năm hai lần, chỉ cần phơi khô rồi cất trữ là có thể để được rất lâu, cũng có thể nghiền thành bột để bảo quản. Còn dùng tốt hơn củ thứ thứ nhiều."

Các thú nhân không hiểu một hai bắp hay mấy chục bắp mà La Ngữ Yên nói là bao nhiêu. Nhưng họ hiểu mỗi hạt nhỏ này sẽ mọc được một cây con, mà còn có thể trước mùa đông trồng được hai lần. Như vậy chỉ nghĩ thôi đã thấy rất nhiều rất nhiều bắp ngô rồi.

Các thú nhân kích động, không ngờ lại có thực vật như vậy, nếu đất trong bộ lạc đều trồng hết ngô, nhất định học sẽ không phải đói bụng vào mùa đông nữa. Có khi còn được ăn no ấy chứ, thật muốn bây giờ ra hái mang về trồng luôn.

Ngã Đạt trấn an mấy thú nhân đang kích động: " Chúng ta sẽ đánh dấu nơi này, đi tìm tre một hai ngày nữa mà vẫn không thấy sẽ trở lại đây hái bắp ngô. Đừng quên lời La Ngữ Yên nói, bắp ngô phải già mới trồng được, không biết hiện giờ có bắp nào già chưa nên việc này không gấp được." Các thú nhân nghe vậy cũng yên ổn lại. Đúng như Ngã Đạt nói, nếu chưa già thì phải đợi một thời gian nữa mơi có thể hái, không gấp được a.

Ăn xong hai bắp ngô cũng giúp mấy người ở đây đỡ đói hơn. Trong khi chờ đợi thịt nướng, La Ngữ Yên cũng dựa vào lời hứa dùng que gỗ đã cháy một đầu làm bút viết chữ lên trên vách đá dạy Khắc Lai Kiệt.

“A Kiệt, đây là tên của ngươi.” Cô viết lên vách đá ba chữ Khắc Lai Kiệt rồi viết sang bên cạnh ba chữ La Ngữ Yên “còn đây là tên của ta.” Rồi quay sang nhìn hắn.

Khắc Lai Kiệt nhìn chằm chằm sáu chữ trên vách đá hỏi lại : “Đây là tên hai chúng ta sao?” “ừ”.

Khả Lan ngồi xổm một bên cũng lên tiếng: “Yên Yên tỷ, tỷ viết tên ta được không?”, “Được.” Rồi viết hai chữ Khả Lan lên.

Khả Lan đưa tay sờ sờ chữ được viết bằng than trên vách đá lẩm bẩm: “Thì ra đây là tên của ta, thật đẹp a.”

La Ngữ Yên lên tiếng gọi hồn mấy người này về: “Khả Lan, muội thử viết lại tên của muội đi.” Viết thêm vài chữ đơn giản như núi, mây, cây, lửa, ăn cơm ..v. v...Rồi nhận con thỏ trên tay Khắc Lai Kiệt: “Ngươi cũng viết thử xem.”

Hai người dựa vào chữ mà La Ngữ Yên viết bắt chước từng nét một, chữ viết siêu vẹo. Nếu không nhìn kỹ cô còn không nhận ra đây là chữ nữa.

Các thú nhân cũng nhìn sang đầy khát vọng, họ cũng muốn được học chữ, nhưng trên tay họ lại đang nướng thịt không thể bỏ xuống được, đành nhìn chăm chú vào cách viết của Khắc Lai Kiệt để ghi nhớ.

“đợi A Kiệt học xong, mọi người có thể bảo A Kiệt dạy cho. Nếu cần viết chữ gì cứ đến tìm ta, ta viết cho.” Cô không thể ngó lơ khát vọng sắp được viết lên trên mặt của mấy thú nhân này được. Đằng nào cũng dạy cho hai người rồi, dạy thêm cho mấy người nữa cũng không sao, đợi họ học được nhiều nhiều thì bảo họ dạy lại cho các tộc nhân.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen tiếng mưa rơi vẫn tí tách, dựa vào ánh lửa đỏ trong sơn động, các thú nhân đang chăm chú dùng một cục than tập viết chữ, còn hai giống cái đã dựa vào tấm da thú ngủ say. Khắc Lai Kiệt thỉnh thoảng kéo lại tấm chăn bọc lại La Ngữ Yên, đề phòng gió lạnh.

Một đêm cứ yên bình qua đi.

Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa. Mọi người đậy thật sớm để tranh thủ lên đường, hôm nay Ngã Đạt quyết định sẽ bay cao lên để tìm tiếp một ngày nữa. Nếu vẫn không tìm được tre, họ sẽ quay lại đây hái bắp ngô rồi trở về.

La Ngữ Yên đặt nửa con thỏ nướng vào trong giỏ, phủ kín lá rồi để thêm năm sáu củ thứ thứ đã nướng, đây đều là thức ăn hôm qua còn thừa lại. Họ sẽ ăn sáng trên đường đi luôn.

“Chúng ta xuất phát thôi,. Không khí bên trên vào sáng sớm lạnh, Khả Lan và La Ngữ Yên cầm theo một tấm da thú để tránh bị lạnh.” Ngã Đạt nhắc nhở xong cũng biến thân chở Khả Lan đi bay đi. La Ngữ Yên leo lên người bạch hổ, theo đường bay lên của bạch hổ, không khí bên trên cũng không còn thoáng mát như bên dưới nữa. Tốc độ bay của bạch hổ rất nhanh, vì vậy cô phải cúi hẳn người xuống mới không bị gió quật rát mặt. Cây cối của khu rừng cũng dần hiện ra trước mắt.

La Ngữ Yên nhìn mà chóng mặt, bây giờ cô mới biết được độ cao thực sự của những cái cây thô to khổng lồ này, độ cao này như đã vượt qua cả tòa nhà trăm tầng. Bây giờ cô còn bay lên trên chúng, cúi xuống nhìn rất là đáng sợ, cứ như mình là người tí hon đang lơ lửng giữa trời vậy. May mà cô không có chứng sợ độ cao, không thì đã choáng váng ngất xỉu rồi.

Thỉnh thoảng cũng có vài ba con chim to khổng lồ bay qua, Khắc Lai Kiệt đều nhanh chóng tránh được đường bay của chúng. Bây giờ họ đang bay trên trời, lại chở thêm hai giống cái, nếu mà chiến đấu vơi lũ chim sẽ rất nguy hiểm. Tốt hơn hết là tránh xa chúng ra, không động đến chúng thì chúng cũng coi như không thấy

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.