Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn ... Là Nữ Nhân.

Tiểu thuyết gốc · 3547 chữ

Đoàn người ngựa trở về dịch quán, sau khi bái biệt vị Chu quản gia hắn liêu xiêu bước vào thư phòng có lẽ cuộc vui trưa nay hơi quá chén. Thấy vậy, Bắc Dã chạy lại đỡ hắn nhưng hắn đưa tay cản lại nói.

- Ngươi mau pha cho ta một chén trà nóng là được rồi.

Rồi có vẻ mỏi mệt, vẻ mặt khó chịu tay chống lên thái dương mà khẽ xoa xao. Lát sau tên Bắc Dã cũng vào trên tay là ấm trà đặc vẫn nghi ngút khói. Hắn đỡ lấy, ngửi qua hương trà rồi nhấp một ngụm lớn cho tỉnh táo. Rồi xốc lại tinh thần chỉnh lại quần áo, thần thái có vẻ ổn hơn trước. Thấy vậy, tên Bắc Dã cũng tò mò dò la.

- Vương Quân, ngài trước giờ chưa từng uống nhiều như vậy. Phải chăng, có chuyện gì vui sao?

Hắn liền đáp.

- Điện gia quả là nhà võ tướng anh liệt, ai cũng khảng khái hơn người có thể quen biết vốn là chuyện vui. Thiên hạ mấy khi được thỏa chí, say một lần cũng có sao.

- Vậy chuyện ngài nói muốn tìm Điện tướng thương lượng chắc cũng thuận lợi?

Đến đây thì Lang vương hắn có chút luyến tiếc nhưng khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ bất cần nói.

- Điện gia không hổ danh trung nghĩa, chắc cũng biết rõ ta đến để lôi kéo hòng làm lung lay giường cột Long vệ. Chưa kịp nói lời nào, thì Điện tướng hết thị uy quân lực, quốc thổ Long Vệ. Sau lại chỉ ra chỗ yếu Chiến quốc, nói không có cửa thắng long quân, cuối lại lấy muôn dân thiên hạ hi vọng ta bỏ chuyện nam chinh.

- Ngươi nói xem, tâm ý người ta đã rõ như vậy, chúng ta còn cầu chuyện lôi kéo gì nữa?

Nghe vậy, Bắc Dã liền nói.

- Vậy, phải chăng là do tên hoàng đế đó phái tới muốn dụ hòa với chúng ta?

Hắn chỉ cười nhẹ nhấp thêm một ngụm trà rồi đáp.

- Không phải. Đó không phải là phong cách của hoàng đế. Hơn nữa, hắn là người thông minh. Thù hận giữa ta và hắn, từ lâu đã không thể hóa giải nữa rồi. Hắn sẽ không làm những chuyện thừa thãi, ngu dốt như vậy.

- Chỉ e lần này, uổng cho tấm lòng vì thiên hạ mà hao tổn tâm sức của Điện tướng thôi.

Bắc Dã nhăn mặt khó hiểu nói.

- Điện gia thực sự là hào kiệt anh hùng vậy sao? Vậy không phải cái tên Tiểu nhân Điện Huy cháu của Điện tướng đó là kẻ tiểu nhân sao?

Hắn cười nhẹ đáp.

- Thế sự khôn lường, nhất lại ở kinh thành dưới chân thiên tử. Người người mưu mô, suy cho cùng ai cũng phải giữ lấy mình, sao có thể qua vài ba câu nói mà đánh giá kẻ khác?

- Với lại, Long vệ dù gì cũng là đại quốc. Nếu kẻ nào cũng là tiểu nhân nhát gan sợ chuyện Long Vệ có thể còn tới giờ sao?

Bắc Dã vẫn trầm ngâm.

- Vậy trước giờ thuộc hạ vẫn luôn thất lễ với các anh hùng sao?

Lang vương vẻ mặt tuy mệt mỏi nhưng vẫn nở một nụ cười nói.

- Ngươi còn biết mình thất lễ sao?

- Haizzz, thuộc hạ nào biết anh hùng Long vệ cũng thích chơi trò đeo mặt nạ như Vương quân. Luôn nghĩ nam nhân Long quốc kẻ nào cũng nhát gan sợ chuyện nên mới coi thường . Chiến quốc ta dù với kẻ địch trên chiến trường chỉ cần là bậc hào kiệt. Luôn trịnh trọng đối đãi.

- nếu sớm biết vậy sao thuộc hạ có thể thất lễ chứ. Lần sau, ... lần sau gặp lại nhất định sẽ đàng hoàng xin lỗi Điện tướng và hào kiệt Điện gia.

Hắn thấy cũng vậy nói.

- Đương nhiên là phải cáo lỗi rồi.

- Mà ta nói ngươi coi chừng mọi việc trong Long đô, có gì bất thường không?

Bắc Dã lấy lại tư thế nói.

- Bẩm Vương quân, theo thần nghe ngóng, trong thành gần đây không có chuyện gì khác lạ. Chỉ là tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của thế tử nên náo nhiệt hơn đôi chút.

Lang vương hắn giường như không có hứng thú tới chuyện này lắm. Điềm đạm đứng đó tay chắp sau lưng mắt phóng nhìn ra xa phía khung cửa sổ. Thấy vậy, Bắc Dã lại tiếp.

- Nghe nói, Bạch Ngọc công chúa sớm mai sẽ tới Long thành. Hơn nữa, tên hoàng đế đó cũng hạ lệnh đích thân ngày mai sẽ thượng triều đón tiếp công chúa. Ngoài việc này ra trong thành không có gì bất thường.

Hắn nghe xong ánh mắt có dậy một cơn hoài nghi, nói.

- Hoàng đế đích thân thượng triều? Đón tiếp công chúa?

Tên Bắc Dã đi theo hắn nhiều năm cũng nhìn ra ý hoài nghi của hắn nên băn khoăn hỏi.

- Con trai lập thất, thân là phụ thân cũng nên gia mặt. Vậy ... có gì bất thường sao?

Lang vương hắn mỉm cười nhạt nói.

Ngươi không thấy lạ sao?

- Có gì lạ ? tên Bắc Dã vẫn tò te hỏi.

Thấy vậy, hắn liền nói.

- Tại sao không phải là đích thân thượng triều chủ trì hôn lễ cho thái tử. Mà là đón tiếp công chúa?

- Một công chúa chư hầu bại trận có thể diện lớn tới nỗi, đích thân hoàng đế nghênh đón vậy sao?

- Thế tử lập thất cũng không phải lần đầu, sao những lần trước không thấy hắn xuất hiện? Hôn sự của thế tử đều do Mạc gia sắp xếp, hoàng đế từ lâu đã không quản. Vậy rốt cuộc lần này là vì sao?

Bắc Dã như ngộ ra đôi chút liền nói.

- Vậy theo lời vương quân, lần này hắn xuất hiện hẳn có vấn đề. Nhưng thuộc hạ vẫn không hiểu, một công chúa chư hầu rốt cuộc gây được bao sóng gió? Nếu nói sợ Mạc Phủ kéo bè kết cánh, không phải bao năm nay tên hoàng đế đó vẫn làm ngơ để thế tử lấy đích nữ lễ bộ thượng thư sao? sao lần này?

Hắn chợt cười nhẹ, như hiểu ra điều gì rồi nói.

- Mỗi lần hắn thượng triều thiên hạ đều nổi sóng ngầm. Lần này sao có thể ngoại lệ, xem ra buổi chầu ngày mai cũng có phần của chúng ta.

- Có phần của chúng ta. Vương quân, sao ngài càng nói càng rối vậy. Không phải chúng ta cùng lắm là xem náo nhiệt thôi sao? Bắc giã nói.

Hắn lại nhìn Bắc Dã.

- Mưu quyền thiên hạ há có thể đơn giản như vậy, nhưng dù sao ta cũng không để hắn toại nguyện.

Rồi khươ tay ra hiệu cho Bắc Dã lui ra.

Tên Bắc Dã mặt lộ rõ vẻ khó hiểu hành lễ rồi lui ra. Nhưng tới cửa lại như nhớ ra chuyện gì lại quay lại nói.

- Vậy, Vương quân. Đám Dực nguyệt Đêm nay sẽ tới, chúng ta thực sự không chuẩn bị gì sao? Có cần thuộc hạ căn dặn xuống dưới.....

Chưa kịp nói hết câu, đã bị Lang vương chặn lại,

- Ngươi là quá đề cao chúng, hay không có niềm tin vào bản thân? Cứ canh gác như thường là được.

Rồi ánh mắt lại chuyển vào cuốn sách trên tay. Bắc Dã yên lặng cúi đầu hành lễ thêm một lần rồi đi ra, vẻ mặt suy tư lẫn lộn hiện rõ.

Ra ngoài được vài bước, tên Bắc Dã gặp vài Hắc Kị. Họ tất nhiên hành lễ chào hắn, nhưng thấy vẻ mặt đờ đẫn khó hiểu của Bắc Dã, lại thấy hắn không nói không rằng cứ thế đi qua như không nghe thấy gì, họ liền chạy với theo chặn lại hỏi.

- Bắc Dã huynh..... ơ .......Bắc Dã huynh.

Phải tới câu gọi thứ hai Bắc Dã mới tỉnh thần đứng lại ú ớ chào lại.

- À, ừ, thì... ta đây, Sao? có chuyện gì?

Mấy tên Hắc Kị khó hiểu nhìn nhau rồi hỏi. Giọng điệu có chút châm chọc.

- Vương quân đã đành. Sao giờ đến huynh cũng đờ đẫn vậy? Huynh cũng phải lo nghĩ đại sự sao?

Rồi nhìn nhau ra chiều đắc ý lắm.

Biết mình bị bắt thóp Bắc Dã hắng giọng chữa thẹn nói lớn.

- Các ngươi thì biết cái gì, mau lo canh gác đi.

Rồi bất chợt lại nói.

- À, phải rồi đêm nay lũ Dực Nguyệt sẽ lại tới. Vương quân nói không cần lo lắng, nhưng thân làm Hắc Kị sao có thể lơ là. Các ngươi đêm gọi thêm vài huynh đệ, túc trực canh gác cho ta.

Mấy tên Hắc Kị đương nhiên nhìn ra biểu tình ngượng ngùng của Bắc Dã nhìn nhau một lần nữa rồi một tên nói.

- Bảo vệ Vương Quân, thân là Hắc Kị đương nhiên vạn chết không từ. Nhưng Dã huynh, chúng đến cũng không phải lần đầu. Tuy nói là sát thủ hàng đầu thiên hạ. Nhưng cùng lắm là đánh ngang cơ với chúng ta. Làm gì có cửa với Vương quân. Huynh có phải lo lắng quá rồi không?

- Đúng đấy, đúng đấy. Cả đám Hắc kị bỗng nhao nhao.

- Các ngươi rảnh quá đúng không. Muốn ta xử theo quân pháp sao. Nếu vương quân sảy ra bất trắc gì, các ngươi cũng đừng hòng toàn mạng mà về Chiến quốc. Nghe lệnh ta, mau đi canh gác đi. Bắc Dã lại hắng giọng chữa thẹn

Thấy vậy, đám Hắc kị cũng vâng dạ rồi lủi mất. Nhưng vẫn không quên bàn tán về vẻ mặt buồn cười khi nãy của Bắc Dã.

--- Tối đó, Tại thư phòng phủ tể tướng ---

Tên Mạc Hinh đứng cùng cha mình lắng nghe thám báo từ một hạ nhân, nhìn sơ đủ nhận thấy đây là tay trong mà Mạc phủ đã sớm ngày gài vào dịch quán.Đoạn một lúc Mạc An trầm ngâm rồi phất tay ra hiệu, tên hạ nhân hiểu ý cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng lẩn mất. Thấy biểu tình trên mặt cha mình ra chiều suy tư, tên Mạc Hinh liền nói.

- Cha, sao người phải lo. Dù hắn có thám báo biết trước là do chúng ta thuê Dực Nguyệt hành thích cũng đã sao? Không bằng không chứng hắn có thể làm gì chúng ta?

- Với lại, con nói người nghe. Vốn con đã không mong đám Dực nguyệt đó sẽ làm nên chuyện, vì một tên Lang vương mà bỏ ra từng ấy tiền. Giờ thì hay rồi, nhiều lần hành thích bất thành, lần này chúng còn được báo trước. Con thấy, chúng ta không cần đợi nữa đâu, chúng chắc bị Hắc Kị giết cả rồi.

Mạc An khuôn mặt vẫn chưa thể giãn ra, đi đi lại lại biểu tình như lo lắng lắm. thấy vậy, Mạc Hinh lại chen vào.

- Cha, người đừng sốt ruột nữa. Dù sao chúng chết thì cùng lắm là hành sự thất bại, là tư thù của Chiến quốc Mạc gia ta cứ coi như không biết là được. Không phải sao?

Mạc An dừng lại, nhìn đứa con trai rồi cáu lên.

- Ta đương nhiên biết vậy. Nhưng sự việc đã không còn là thành hay bại nữa rồi. Sao con cứ mãi dốt nát bất tài như vậy, sau này sao có thể thay ta chống đỡ Mạc gia.

Tên Mạc Hinh tự yên ăn chửi, có phần không được thoải mái nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi lại cha mình.

- Vậy, còn có việc gì sao? Tên Lang vương đó hôm nay không chết thì chúng ta tìm cách khác có gì đâu?

Nghe vậy Mạc An đã tức tối càng điên tiết hơn, gắt lên.

- Câm miệng.

Rồi lại nói.

- Cái ta lo không phải hắn biết chuyện chúng ta tìm người thích sát. Ta lo là lo vì sao hắn biết? Ai báo cho hắn. Việc này chỉ có chúng ta và Dực Nguyệt biết. Theo lời thì giữa chúng hiềm khích đã lâu, hơn nữa không lý nào chúng lại đào hố chôn mình. Vậy.... Haizzzz.

Mạc An thở dài ra chiều phiền não. Đến đây, tên Mạc Hinh liền sốt sắng.

- Ý người là trong phủ có nội gián?

Mạc An phiền não nói.

- Đúng vậy. Vốn nghĩ chỉ là một tên Lang vương, về Long đô lấy danh Hầu gia cắn càn vài cái rồi đi. Nếu hắn có nội gián trong phủ chúng ta che dấu thân phận lâu như vậy, e đã suy tính từ lâu. Có lẽ đã ngấm ngầm tính kế với chúng ta từ lâu rồi.

Nghe vậy, Mạc Hinh cũng bắt đầu lo lắng .

- Không thể nào, trong phủ toàn là thân tín của chúng ta, sẽ không có kẻ phản nghịch đâu.

Mạc An ngồi xuống ghế lấy lại tinh thần nói.

- Lòng người khó đoán, bụng còn chẳng tin rốn. Con quá ngây thơ rồi.

Thấy vậy, Mạc hinh có vẻ tức giận.

- Vậy con sẽ lập tức điều tra toàn phủ, nghiêm hình tra khảo.

Mạc An tức giận .

- Con còn lo thiên hạ không biết chuyện chúng ta tìm Dực Nguyệt đối phó tên Lang vương đó sao? Với lại, hắn đã ở chỗ chúng ta nhiều năm như vậy không chút sơ hở, nhất thời tìm ra hắn sao? Chuyện này phải tính kế lâu dài, không được nóng giận.

Rồi bỗng Mạc Hinh như ngộ được điều gì, nói như quát lên.

- Không ... không lẽ là thế tử?

Mạc An cũng giật mình nhưng nhanh chóng xua đi.

- Thế tử thân cô thế cô dựa cả vào chúng ta, nó sẽ không làm chuyện ngu ngốc này đâu. Với lại, bán đứng chúng ta có lợi gì cho nó? rồi lại tặc lưỡi.

- Mà hơn nữa, với cái đầu ấy của nó, con nghĩ xem nó có thể làm nên chuyện gì?

Nghe vậy, Mạc Hinh cũng thấy có lý lại nói.

- Hay có khi nào, hắn lỡ lời hay cạnh hắn cũng có nội gián?

Mạc An gật gù.

- Tuy thế tử hắn ngu dốt, nhưng cũng không đến nỗi rêu rao chuyện này ra ngoài đâu. Nhưng nếu đã cắm được nội gián chỗ chúng ta lâu như vậy. E, chỗ thế tử cũng không còn giữ nổi bí mật nữa.

- Chuyện này xem ra chúng ta phải tốn công một phen rồi.

Rồi nhẹ nhàng lắc đầu uống một ngụm trà, ra vẻ nghĩ ngợi ưu tư lắm.

--- Trở lại dịch quán ---

Khi này trời cũng đã tối hẳn, những cơn gió đầu đông mang theo chút se lạnh khẽ vờn qua tán lá trên cành cây Phong cổ thụ. Chốc chốc làm những chiếc lá phong kẽ chao nghiêng trong gió rồi nhẹ nhàng chạm đất. Đêm cuối thu khiến ánh trăng càng vàng vặc, thanh nhã khẽ khàng dát một tấm áo vàng lên mọi thứ vô tình, hữu ý càng tô điểm cho vẻ tráng lệ nên thơ của kinh thành. Chỉ tiếc cho chốn kinh đô phồn hoa người người tấp nập lại mãi mải mê, vội vàng mà ít kẻ vẫn tiếc cho thế nhân mãi trầm luân trong danh lợi chìm nổi không nhìn ra được cái đẹp vốn đang cạnh mình.

Trong tửu đình, một người, một đàn, một rượu hắn vẫn đang khẽ gảy từng nốt đàn trầm bổng. Ung dung thư thái để cho từng cơn gió khẽ lay nhẹ từ sợi tóc, yển chuyển, tú lệ, tay hắn gảy lên những thanh âm vô cùng tinh tế vọng mãi xuống hồ cá gần đó. Nhìn từ đằng sau, bóng lưng thanh lệ của hắn lúc này có lẽ sẽ khiến nhiều bậc sĩ tử thi nhân lầm tưởng giai nhân mà mê mệt đến độ tức cảnh si tình. Lời thơ ý trăng mong lấy lòng mỹ nhân. Hắn vẫn ngồi đó, qua chiếc mặt nạ mắt vẫn nhắm hờ gió vẫn nhẹ thổi. Một chiếc lá phong đỏ màu từ cành cao khẽ chao xống.

- Tinhhhh.....

Một tiếng đàn hờ hững vang lên chiếc lá phong như cảm thán âm vọng mà khẽ khàng lượn nhẹ một nhịp. Một độ thay đổi vô cùng nhỏ trong đường chao chiếc lá tự hồ như một cọng bồ công anh trong gió. Nhưng đám Hắc Kị lập tức nhìn ra ánh mắt sắc như gươm nhìn theo cái chao nghiêng lệch khỏi quỹ đạo mơ hồ của chiếc lá. Không khí bỗng chốc nổi cơn phong ba. Độ khoảng chục Hắc Kị cạnh hắn rút gươm như chớp xẹt qua khoảng không như muốn cắt đứt trời sao. Lưỡi gươm tưởng chừng vô định sẽ bị màn đêm nuốt mất.

- Kengggg.....

Bất ngờ một tia sáng lóe lên từ hai thanh kim loai va vào nhau. Khoảng khắc tia lửa lóe lên người ta chỉ lờ mờ tựa hồ như một cái bóng, đúng hơn là một làn khói đen từ bầu trời bỗng sà trên đầu mỗi Hắc Kị. Rồi lập tức biến mất.

Ngay khoảng khắc đám Hắc Kị rút gươm. Trong tửu đình, một tấm áo choàng đen vô định rơi xuống. Từ trong mảnh vải. Một chiếc phi đao lạnh lùng nhẹ nhàng nhằm thẳng hướng Lang vương cắt tới. Hắn vẫn không mở mắt, đôi tay vẫn luyến tiếc mà cố gảy thêm một nhịp. Nhịp đàn thanh thoát vang lên tay hắn theo mỗi dây cung trượt xuống mặt bàn. Tay hắn một nhịp đàn trước còn uyển chuyển nhẹ nhàng tựa thiếu nữ nâng hoa. Mà giờ vừa trượt khỏi dây cung cuối cùng, cách mặt gỗ tựa hồ chỉ nửa phân. Thì bất chợt lại như phong bão giáng một đại lực xuống bàn. Chén rượu bay lên xoay đều mà rượu bên trong không chút động tĩnh. Chuyển động khẽ quay mượt mà, êm dịu của chén rượu vừa hay đón lấy sự lạnh lẽo, mơn trớn cái dứt khoát của lưỡi đao vừa tầm phóng tới. Lưỡi đao đã chạm vào thành chén, nhưng tuyệt nhiên không lưu lại chút thương tích nào mà tỉ mỉ,nâng niu vừa đẹp như một điệu luân vũ giữa hai vũ cơ thượng hạng. Lưỡi đao đã không nỡ thương tổn cái thanh khiết hoàn mĩ của chén rượi. Vậy chỉ đành chìm đắm trong còng xoay hững hờ của nó mà lệch đi quỹ đạo của chính mình.

Lưỡi đao vì vòng xoay của chén rượu vừa hay lệch qua một chút. Lang vương nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hàng mi khẽ vờn qua lưỡi đao, tất cả như một điệu múa vô cùng mượt mà lưỡi đao tuy không thương tổn đến hắn nhưng lại cắt qua dây đeo và trâm cài. Trong khoảnh khắc làm một bên mặt nạ trễ xuống làm lộ một bên mắt, dù chỉ là một bên mắt vẫn đang nhắm nghiền nhưng những kẻ trong tối bỗng đờ đẫn vì mĩ lệ nhân gian đang đừng trước mắt. Người ta vừa muốn nhìn xem con mắt ấy rốt cuộc mê hồn chúng nhân ra sao. nhưng lại sợ làm mờ đi từng đường cong nơi khóe mắt, sự mượt mà thanh lệ của hàng mi. Thật khiến người ta vừa tiếc vừa hận. Lại nói trâm cài rơi xuống, mái tóc theo đà mượt tựa suối lỡ làng buông xuống theo cái nghiêng đầu khi nãy mà bung nhẹ như một tấm lụa ôm lấy quá nửa thân người nhỏ gọn thanh tú càng tôn lên sự duyên dáng mê hồn chúng nhân.

Trâm cài chưa kịp chạm đất đã bị tay hắn đỡ lấy, theo cung nghiêng bản thể nhẹ nhàng phi phần nhọn cây trâm về tấm áo choàng đen. Một tay không quên vội đỡ lấy chiếc mặt nạ đang như muốn trượt mãi trên làn da diễm lệ. Hắn phi đi chiếc trâm cài lại theo đúng chiều vung mà lướt tiếp trên những dây đàn, tiếp nối những âm thanh tiếp theo.

- Hự .......

Một tiếng nấc vang lên, cây trâm lao qua tấm vải vô tri mà cắm vào cột gỗ lại nhỏ xuống máu đào. Tấm áo choàng theo đúng quỹ đạo chạm nhẹ xuống đất mà không hề để lại bất kì dấu vế gì.

Lập tức, mọi chuyện kết thúc chỉ trong một ánh lửa lóe lên mọi chuyện kết thúc. Không dấu vết, không thấy có gì bất thường. Có lẽ bất thường duy nhất cũng chỉ những bậc cầm nghệ kì tài mới nghe ra. Tiếng đàn khi nãy ... hình như ... trễ đi nửa cung.

Ngoài hiên, gió vẫn thổi, trăng vẫn sáng, hồ vẫn lặng. Và, chiếc lá phong khi nãy nhẹ nhàng chạm đất.

Tình cảnh ấy trái ngược hoàn toàn với Mạc Phủ. Trong phủ, một tên hạ nhân hổn hển chạy vào. Trước mặt Mạc An.

- Quỷ , quỷ, có ma kìa , ma

- Không ,.... không ....

- Lang Vương , hắn .... hắn..... ả .....ả

- Là ... nữ nhân.

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.