Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỜ Hay.

Tiểu thuyết gốc · 5364 chữ

--- Thư phòng Tể tướng ---

Sau câu nói đứt quãng khó hiểu trong từng nhịp thở hổn hển của tên hạ nhân. Mạc An cùng con trai vừa khó hiểu vừa nóng lòng chạy sát lại hắn, Mạc An đôi mắt khó hiểu nheo đi nhìn hắn điệu bộ gấp gáp.

Cái gì, bình tĩnh, bình tình, từ từ rồi nói.

Đợi qua vài nhịp thở, tên hạ nhân mới đứt quãng nhưng vẫn cố nói.

Dực Nguyệt ... ma ... Chúng là ma.

Lang vương ... Hắn ... là nữ nhân.

Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng Mạc An vẫn không khỏi sửng sốt,vì tin Lang vương lại là nữ nhân. Bởi lẽ Dực Nguyệt không phải tự yên có danh tiếng lớn như vậy, ra tay một lần khiến kẻ khác thất điên bát đảo cũng chả có gì khó hiểu. Nhưng Lang vương hắn là nữ nhân? Điều này dù không ảnh hưởng tới đại cục nhưng quả là tin tức khiến Đông lục một phen dậy sóng.

Trong lúc Mạc An vẫn còn hoài nghi thì tên Mạc Hinh không dấu nổi thói hống hách, chạy tới túm cổ tên hạ nhân quát lên.

Mạc gia nuôi ngươi để ngươi ăn hại vậy à?

Chỉ mỗi việc đứng ngoài quan sát mà cũng không xong, ta còn giữ ngươi làm gì?

Tên hạ nhân run rẩy lắp bắp xin tha. Thấy vậy, Mạc An quay qua nói với Mạc Hinh giọng điệu có phần không vừa lòng.

Sao vẫn không sửa được cái thói lỗ mãng của bọn thất phu vậy? Ta nói con bao lần rồi kẻ làm đại sự phải biết nhẫn lại.

Đợi Mạc Hinh dù hậm hực nhưng vẫn buông tên hạ nhân ra. Mạc An mới nhẹ nhàng cầm chén trà tời trước mặt hắn nói nhẹ giọng.

Từ từ, bình tĩnh, uống ngụm nước đi rồi từ từ kể lại mọi chuyện ta nghe.

Tên hạ nhân cảm kích ra mặt, kính cẩn nhận chén trà từ tay Mạc An một hơi uống cạn rồi hít một hơi thật sâu. Qua một hồi thấy hắn có vẻ đã định tâm, Mạc An mới nói.

Sao, giờ kể lại mọi chuyện cho ta nghe được chưa?

Tên hạ nhân thấy vậy bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện, vừa kể xong tên Mạc Hinh lại hùng hổ chạy tới.

Cái gì? sao cái gì ngươi nói cũng mơ mơ hồ hồ hết vậy? Mắt ngươi bị mù rồi hả.

Tên hạ nhân run lẩy bẩy chắp tay thưa.

Công tử, công tử tha mạng, tại ... tại trời tối quá lại mọi chuyện sảy ra quá nhanh nên ... nên tiểu nhân ... tiểu nhân...

Chưa để hắn nói hết câu Mạc Hinh đã giơ tay định đánh hắn một trận. Thấy vậy, Mạc An cản lại rồi phất tay ra hiệu.

Được rồi, ngươi lui đi.

Tên hạ nhân nghe vậy rối rít bái tạ rồi cong đít chuồn thẳng, nhưng vẫn không tránh được một cái sút vào mông của Mạc Hinh khiến hắn ngã nhào phải lồm cồm bò ra. Mạc An thấy vậy chỉ thở dài thất vọng nhìn đứa con trai vô tri ngu dốt của mình.

Thấy cha nhìn mình có vẻ không được hài lòng, Mạc Hinh lập tức lên tiếng đánh trống lảng nhưng vẫn không che nổi điệu bộ tiểu nhân hám lợi.

Cha, nếu đúng như hắn nói. Dực Nguyệt thất bại rồi, có phải lần này chúng ta không cần trả tiền cho chúng không? ha ha, con nói rồi chúng chẳng làm nên chuyện gì đâu.

Rồi chợt nhớ ra vụ tin tức, hắn lại tiếp.

À, phải rồi. Còn cái tin tức ấy, nếu cha hứng thú. Chúng ta cứ giả vờ nghe từ chúng, xong cứ nói chúng ta đã biết hay nói nó vô giá trị hay nói chúng bịa ra. Vậy có phải nhất cử lưỡng tiện, con thông minh không cha?

Rồi cười cười đắc ý. Thấy vậy, Mạc An chán nản thở dài rồi gắt.

Tin tức của Dực Nguyệt tự nhiên chính xác, nếu không chúng cũng không dám tự tin tới thế. Nếu không phải lần này không chắc thành công chưa chắc chúng đã chịu bán cho chúng ta.

Lần này tuy thất bại, nhưng sau này ắt có việc dùng đến, chúng ta lật lọng như vậy sau này sao còn hợp tác được? mà không khéo còn kết thù với chúng. Ta nói ngươi bùn nhão không thể đắp nên tường mà...haizzz.

Mạc an tức giận phất tay thở dài một tiếng. Thấy vậy, Mạc Hinh đành xuôi theo cha mình.

Vậy thôi, là con ngu muội, cha cái gì cũng đúng, được chưa.

Rồi lại nói.

Mà cái tên Lang vương đó thực sự là nữ nhi sao? tên gián điệp đó không phải nhìn gà hóa quốc chứ?

Rồi đi đi lại lại ra chiều suy tư.

Mà cũng không phải, con từng thấy hắn. tuy nói hắn cũng cao ráo nhưng nhìn hắn con thấy vẫn có chút gì đó thư sinh ẻo lả. Mà lại nói, hắn suốt ngày ôm khư khư cái mặt nạ, không để ai nhìn mặt. Có khi nào hắn thực sự là nữ nhân không?

Mà cũng không đúng, nữ nhân sao có thể xông pha chiến trường. Lại có võ công cao tới vậy? Có khi nào hắn dùng thế thân không cha?

Mạc An chán trường nhìn đứa con trai của mình nói.

Với tính cách kiêu ngạo đó của hắn, ắt sẽ không dùng thế thân đâu. Với lại, nếu có dùng thế thân há lại để một nữ nhân đứng ra? Còn gì là mặt mũi Chiến quốc?

Mạc Hinh nghe vậy reo lên, như vừa nghĩ ra sáng kiến gì hay lắm. Vội nói.

Vậy cha. Chúng ta công bố chuyện này ra ngoài. Lang Vương là một nữ nhân, dù không thể nói ảnh hưởng đại cục, nhưng cha nghĩ xem. Đường đường quốc chủ Chiến quốc, Lang vương trong truyền thuyết lại là nữ nhân. Mang danh hùng binh thiên hạ lại bị một nữ nhân sai khiến, xoay như chong chóng. Người nói xem, Chiến quốc có đại loạn không?

Mạc An tức giận nhìn Mạc hinh nói lớn.

Ngươi còn sợ thiên hạ không biết chuyện chúng ta làm sao?

Mạc Hinh vẫn nhẹ giọng.

Thì chúng ta cứ nói là có kẻ báo lên. Trên đại điện bắt hắn cởi y chứng minh. Vậy không phải là được rồi sao?

Trên đại điện cởi y chứng minh?

Vừa nói, Mạc An vừa cười điệu bộ tiểu nhân nhìn thẳng mắt Mạc Hinh. Thấy vậy, tưởng mình vừa nêu được một chủ ý hay. Mạc Hinh cũng cười cười, nhưng bất ngờ Mạc An quát lớn.

Ta Khinh. Rồi giọng nói gằn từng chữ ban đầu thì như thì thầm to nhỏ nhưng càng nói càng lớn, cuối cùng còn như quát lên.

Chưa nói nguồn tin chúng ta có là có đáng tin hay không.

Mà dù có đáng tin. Hắn đã không phải là 1 chư hầu cỏn con nữa rồi. Mà đường đường Công Hầu Long Vệ. Hoàng thượng gặp hắn còn phải nể mặt 3 phần. Dừng nói bắt hắn trên đại điện cởi xiêm y, đến cái mặt nạ của hắn còn chưa có kẻ dám đụng vào. Ngươi quên hôm đó người của chúng ta chết thế nào rồi sao? Tam phẩm nội quan vì gọi tên húy của hắn 2 lần mà chết thảm, toàn tộc suýt gặp họa diệt môn.

Ngươi cũng muốn Mạc gia giống vậy mới vừa lòng sao?

Mạc Hinh sợ hãi khép nép.

Nhưng ... Nhưng, hắn là ... là nữ nhân.

Mạc An hết nói nổi hít 1 hơi rồi quát.

Nữ nhân thì sao? Nữ nhân thì cũng là hoàng tộc Chiến quốc là Lang vương danh chính ngôn thuận. Chiến quốc sẽ vì ả là nữ nhân mà đại loạn sao? Sát Lang quân vì vậy mà tan rã sao?

Cùng lắm thiên hạ đều biết Lang vương là phận nữ nhi. Rồi sao? Hắn không cần đeo mặt nạ nữa. Nhưng Mạc gia có khi vì thế phạm tội lăng mạ công hầu, khi quân phạm thượng là tội diệt tộc, ngươi hiểu chưa? Sao ta nói mãi mà ngươi vẫn không khôn ra tý nào thế.

Biết mình vừa đưa ra chủ ý ngu xuẩn đến mức nào, lại đang khiếp vía trước thái độ tức giận của cha. Mạc Hinh ngả người nép sát vào chiếc ghế tựa hồ suýt trượt cả thân người xuống đất trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn lên cha mình. Rồi lắp bắp.

Hiểu ... hiểu rồi, con hiểu rồi ... sau này con ... con ... sẽ chú ý.

Đúng lúc đó có một giọng nói trầm đục vang lên.

Tể tướng, xin thứ tội. Có lẽ tại hạ đế không đúng lúc rồi.

Cả Mạc An và Mạc Hinh bất ngờ nhìn ra. Lại như lần trước, tên ám sứ lại đột ngột xuất hiện không chút động tĩnh gì mũ đen vẫn che quá mặt không nhận ra người hay quỷ. Tựa như dưới đất chui lên vậy. Nhưng lần này nghe giọng hắn có vẻ mệt mỏi, trong lời nói còn có vẻ đuối hơi và dưới chân hắn từ bộ hắc y đã nhỏ xuống vài giọt máu.

Tuy bất ngờ và có chút gượng gạo với tình thế hiện tại. Nhưng cha con Mạc An cũng nhanh chóng lấy lại tư thế , Mạc An nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.

Ám sứ vất vả rồi, mọi chuyện ta đã nghe kẻ dưới báo lại. Hắc Kị tinh nhuệ với lại chúng ta đã bàn từ đầu không chắc thành công. Ám sứ vì chuyện của Mạc phủ dốc lòng bị thương, giờ lại lập tức đến đây thật khiến Mạc mỗ khó xử..

Nghe vậy, tên ám sứ nói luôn.

Nhận tiền hành sự, dù thành công hay thất bại đều nên báo với khách hàng một tiếng, không phải sao? Với lại, giữa chúng ta còn một mối làm ăn nữa. Không phải sao?

Mạc An liền nói .

Ồ phải, phải chỉ là ta thấy ám sứ đã bị thương lại vất vả tới đây nên có chút lo lắng.

Tên ám sứ liền nói.

Đã hẹn đêm nay sao có thể trễ giờ? Hay tể tướng vẫn chưa chuẩn bị kịp ngân lượng, hay phải chăng không còn hứng thú với tin tức này?

Mạc An nghe vậy giọng điệu có chút vội vàng.

Nào dám, nào dám, ngân lượng đã chuẩn bị đủ cho ngài ta sẽ cho người mang lên ngay.

Rồi hắng giọng nói vọng ra.

Người đâu, mang lên đây.

Thấy thế tên Mạc Hinh lại đứng dậy nói lớn.

Ấy, ta nói ngươi. Đã bất tài vô dụng làm hỏng chuyện của Mạc gia ta thì thôi. Còn ở đó lên mặt cái gì? Ngươi, ngươi còn muốn làm ăn không?

Nghe vậy, Mạc An lập tức quát lớn.

Câm miệng. Lời ta nói khi nãy ngươi quên cả rồi sao? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?

Biết cha mình vẫn còn giận, Mạc Hinh sợ hãi khúm núm trở về ghế của mình. Đoạn, Mạc An lại quay qua tên Ám sứ.

Ám sứ, thất lễ, thất lễ, để ngài chê cười rồi.

Tên ám sứ có vẻ không hài lòng nhưng vẫn nhẹ giọng.

Nào dám, công tử nói cũng không sai, Dực Nguyệt lần này đã làm lỡ đại sự của tể tướng, ta cũng đặc biệt tới trước là để buôn bán chuyện làm ăn, sau là để cáo lỗi với ngài. Nếu vậy, tiện đây ta cũng cáo lỗi với ngài luôn.

Rồi chỉnh lại tư thế nói.

Tể tướng, ta cáo lỗi với ngài. Đã làm hỏng đại sự của ngài.

Mạc An cũng khách sáo.

Ngài không cần tự trách. Chuyện này cũng đã trong dự tính....

Định nói nhiều thêm vài câu thì bỗng đám hạ nhân nạng nhọc khiêng một chiếc hòm lớn vào đặt xuống nền gạch bịch một tiếng rồi một tên đi theo, phong thái có phần hơn cả xem chừng là quản gia chắp tay nói.

Bẩm tướng gia, thuộc hạ đã theo đúng ý người mang ngân lượng tới rồi.

Đoạn hất hàm ra hiệu cho đám hạ nhân mở nắp hòm lên. Nắp hòm vừa mở, từ trong ánh vàng sáng lóa lấp lánh phản chiếu ánh nến sáng bừng cả căn phòng. Bên trong toàn là những thỏi vàng lớn xếp xít ngay ngắn nhau. thảo nào 4 tên hạ nhân to khỏe thế mà điệu bộ khi bước vào cũng vô cùng nặng nhọc.

Nắp hòm vừa mở, tên Mạc Hinh không dấu nổi sự ngỡ ngàng và thèm khát. Tuy nói hắn sinh ra trong hào môn thế gia, kì trân dị bảo cũng gặp qua không ít. Nhưng số vàng lớn như vậy quả là lần đầu nhìn qua. Hắn chạy vội lại chiếc hòm mắt như muốn lòi ra ngoài, miệng há hốc không nói được lời nào tay khẽ xoa xoa từng thỏi vàng mà cười cười như điên. Mạc An thấy con trai mình như vậy chỉ đành nhắm mắt vừa hổ thẹn, vừa bất lực phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân lui ra ngoài.

Đợi đám hạ nhân đi hết, Mạc An mới lên tiếng.

Ám sứ, ngân lượng đều đã đủ. 1000 vạn lượng hoàng kim, không thiếu một đồng. Ngài cứ thoải mái kiểm tra.

Tên ám sứ nhếch nhẹ môi rồi đáp.

Tể tướng nói đùa rồi. Chúng ta đều là người làm việc lớn, sao có thể giở mấy trò của lũ trẻ con được.

Mạc An có vẻ dường như không bận tâm đến số vàng kia cũng như con trai của mình liền nói.

Nếu đã vậy, xin ám sứ cho hay. Đông lục rốt cuộc có bí mật tày trời gì đáng để ngài tốn công một phen?

Tên ám sứ cười nhẹ đáp.

Cũng không hẳn là đại sự gì với Đông lục. Nhưng có lẽ can dự trực tiếp tới Mạc gia ngài.

Nghe vậy, Mạc An càng tò mò hơn nhanh chóng hỏi.

Nếu đã can dự tới Mạc tộc ta, vậy xin đại nhân chỉ rõ.

Tên ám sứ chậm trãi mắt liếc nhìn tên Mạc Hinh ra hiệu. Thấy vậy, Mạc An nói.

Nó dù gì sau này cũng chủ quản Mạc gia, nguy hiểm rình rập là lẽ thường tình. Sớm muộn cũng phải đối mặt, xin ngài đừng ngại. Cứ nói thẳng.

Nghe vậy, tên ám sứ móc trong người ra một cuốn sổ đưa cho Mạc An .

Mạc An vội cầm cuốn sổ ra tra thì thấy ghi. Trình Anh 500 vạn lượng, Thành Nhĩ 200 vạn lượng, Lai Mã 400 vạn lượng .......... Lúc này Mạc Hinh cũng tò mò chạy lại xem, nhưng hắn cũng chả hiểu gì.

Mạc An không hiểu nói.

Cái này, cái này làm sao mà ngài có? Mà có ý gì? Số ngân lượng lớn như vậy sao ta chưa từng thấy?

Tên ám sứ nói.

Đương nhiên ngài không thấy. Ngài không thấy 3 cái tên ghi đầu danh sách có điểm gì chung sao?

Chết rồi? Mạc An thất thần. Nhưng vẫn khó hiểu.

Biết Mạc An vẫn chưa hiểu tên ám sứ lại tiếp.

Vậy ta hỏi ngài, những người này chết hình như đều liên quan tới 1 người.

Mạc An nhăn trán suy nghĩ rồi kinh hô.

Thế tử, là thế tử. Rồi như vô hồn nói.

Đúng rồi, Trình Anh, Thành Nhĩ là tướng quân theo thế tử công phá Xiêm quân, tử chiến sa trường. Còn Lai Mã năm đó Hành châu sảy ra ôn dịch hắn cùng thế tử cứu tế cuối cùng vì mắc ôn dịch mà cũng bỏ mạng.

Thấy tên Mạc An như đã hiểu ra, tên Ám sứ lại nói.

2 đại tướng quân, một người nắm quân lương, một người cầm quân trang, 1 trận đại chiến chết cả 2 người. Thư báo về hoàng thành số ngân lượng tri cho quân lương và quân trang rơi cả vào tay Xiêm quân. Mà ngài nói xem, Hắc Kị vừa đến Xiêm quân đến thân mình còn chưa giữ nổi, không lẽ còn tham của sao?

Lại nói Hành châu ôn dịch vừa bùng phát, thế tử vốn lười nhác lại xin đi cứu tế nói là thể hiện tấm lòng của hoàng tộc.Vốn nghĩ một lần chữa khỏi nhưng lại kéo dài đến nửa năm, quan đốc thúc chết bất đắc kì tử. Ngài thấy sao?

Mạc An thất kinh, nhìn cuốn sổ mà không dám lật tiếp. Tên ám sứ lại tiếp.

3 Cái tên đầu tiên cộng lại cũng quá 1000 vạn của ngài ở đây, chưa nói chuyện ôn dịch đã là chuyện cũ cách đây vài năm, bao năm nay thế tử vẫn ngấm ngầm tích trữ tiền vàng. Ta nói, giờ ở chỗ thế tử tiền vàng chắc cũng không thua ngân khố là bao.

Mạc An dù biết thế nhưng vẫn không tin thất thần ngồi huỵch một cái xuống ghế, Mạc Hinh chạy ngay lại đỡ lấy miệng liên tục.

Cha, cha, người có sao không? người đừng nghe hắn nói bậy, chắc chỉ là tin nhảm lừa tiền chúng ta thôi.

Tên ám sứ lại cười nhẹ.

Tích trữ số tiền lớn như vậy không thể không có sơ suất, Mạc gia lại là đệ nhất thế gia tin tức nhanh nhạy. Chỉ cần ngài bỏ chút công sức rồi đối chiếu với cuốn sổ này. Mọi chuyện, tự khắc sẽ rõ.

Tên Mạc Hinh vẫn cãi ngang.

Tên lừa người nhà ngươi, rốt cuộc nghe lệnh từ ai đến chia rẽ quan hệ giữa chúng ta và thế tử.....

Im Ngay.

Chưa kịp nói hết câu, Mạc Hinh đã bị cha mình vả cho 1 cái. Đoạn, quay qua tên ám sứ nói.

Thông tin này của ngài quả là cứu trên dưới Mạc gia một cái mạng đa tạ, đa tạ. Số vàng này, ngài mang đi đi.

Tên ám sứ vẫn không vội.

Biết trước sự việc là còn có thể xoay vần thế cục. Như thiếu gia nói, tin này chưa chắc là thật. Ngài có cần kiểm tra lại không? tới chừng đó Dực Nguyệt lấy tiền vẫn không muộn.

Mạc An có vẻ hơi mệt nhưng vẫn nói.

Khuyển tử ngu si để ngài chê cười rồi. Tin tức của Dực Nguyệt sao có thể sai được. Buôn bán tiền trao cháo múc ngài đã đưa tin sao Mạc phủ có thể lật lọng? Ta cũng đâu thể để ngài chuyến này tới mà tay không ra về?

Tể tướng quả là bậc anh hùng, hành sự dứt khoát, tại hạ bái phục. Tên ám sứ nói.

Mạc An cũng đáp lời.

Phải là Mạc gia cảm ơn ngài, tin tức này của ngài chỗ ngân lượng kia sao so sánh nổi.

tên ám vệ liền nói.

Nếu mọi sự đã xong, ta xin cáo biệt với tể tướng. Chúc ngài sớm có thể ổn định lại thế cục Long vệ.

Mạc An cũng cúi đầu đáp lễ, định nói thêm vài câu nhưng ngẩng đầu lên đã chả thấy tên ám sứ và chỗ ngân lượng đâu. Tất cả như một cái bóng thoáng qua theo nhịp thoảng gió của ánh nến mà biến mất. Không chút dấu vết.

Tên Mạc Hinh nghe chừng đang ấm ức lắm không nói lời nào sau cái bạt tai của cha mình. Quả thực từ bé tới giờ dù gây ra họa gì đi nữa cha hắn cũng không đánh hắn. Mà lần này, đợi hắn lớn rồi, có thể diện rồi lại trước mặt người ngoài đánh hắn. Nhưng Mạc An giờ cũng chẳng còn tâm trí mà để ý tới hắn. Mạc An ngồi xuống ghế, thởi dài rồi nhắm chặt mắt có vẻ mệt mỏi lắm. Mà quả thực Mạc Hinh bao năm chưa từng thấy cha mình như vậy. Đành lân la hỏi.

Cha, tên thế tử đó thực sự giấu diếm chúng ta tích trữ tiền bạc sao? Không được để con điều tra.

Mạc An giờ này không còn hơi sức đâu mà điên tiết nữa, liền nói.

Tin tức của Dực Nguyệt không sai đâu. Từ lần nó đòi đi Hành châu cứu tế ta đã thấy lạ rồi, nhưng lại còn có chút vui mừng vì nghĩ nó bắt đầu biết lôi kéo nhân tâm phục vụ đại nghiệp, nào ngờ.

Vậy để con tới Đông cung cho hắn một trận.

Nghe vậy, Mạc An liền ngăn.

Không được, bao năm ta coi hắn như người của mình. Hiện những bí mật mà hắn nắm đã quá nhiều, đột ngột trở mặt chúng ta sẽ bất lợi.

Mạc Hinh tức tối.

Cá chết lưới rách, con không tin Mạc gia vì hắn làm bao chuyện như vậy. Hắn lại không chút liên can.

Mạc An cười khổ nhìn đứa con trai, buồn rầu nói.

Với cái đầu của hắn? làm nên chuyện sao? Ta e sau hắn có kẻ âm thầm chỉ bảo, hơn nữa thủ đoạn tàn độc những chứng cứ tham ô liên quan tới hắn e là bị xóa sạch rồi.

Kẻ đứng sau? Mạc Hinh giật mình.

Mạc An lại nói.

Ta từng ngày nhìn thế lớn lên, hắn thế nào ta hiểu rõ. Vì tích trữ tiền bạc mà không ngại hi sinh gần 20 vạn quân, mặc sống chết của vạn dân Hành châu nếu không phải thế tử thì chỉ có kẻ đứng sau thao túng thôi.

Mạc Hinh vẫn khó hiểu.

Nhưng tên thế tử đó cần nhiều ngân lượng vậy làm gì? Không ... không lẽ hắn định tạo phản sao?

Mạc An lại cười, nụ cười đầy chua chát.

Chừng ấy ngân lượng sao đủ để giấy binh tạo phản? Hổ chết bẻ cung, e rằng số ngân lượng đó là để đối phó chúng ta. Hắn còn chưa hành động là do chúng ta còn giá trị, có thể giúp hắn đăng cơ. Một khi hắn lên làm hoàng đế, đó sẽ là ngày Mạc gia diệt tộc.

Mạc Hinh vẫn ngây thơ .

Không thể nào, chúng ta dù gì cũng là ngoại tộc của hắn. Mẫu thân hắn còn là muội muội của người sao hắn có thể...

Lòng người khó đoán, giờ hắn lại bị kẻ khác thao túng. Quyền lực tối cao há lại can tâm làm con rối cho Mạc gia ta?

Nhưng cũng không đến nỗi ra tay tàn ác chứ? Mà cha nếu chúng ta đã biết, chúng ta xoa sạch dấu vết đi. Dù là hoàng đế cũng không thể ngang nhiên định tội chúng ta được. Dù gì chúng ta cũng là thế gia của Long vệ.

Mạc An lại nhắm mắt một hồi rồi nhìn thẳng Mạc Hinh giọng điệu dạy dỗ nói.

Con biết hắn tích nhiều ngân lượng vậy để làm gì không? Ngoài nuôi tử sĩ thì còn cần để làm gì? chừng ấy giỏi lắm nuôi 1 2 vạn tử sĩ. 1 2 vạn tử sĩ đấu nổi hoàng thượng sao? đấu nổi Chiến quốc sao? là để dành cho chúng ta. Con hiểu không? Chỉ cần hắn làm hoàng đế rồi, diệt Mạc gia còn cần lý do sao? chỉ cần Mạc gia mất, sẽ không ai biết những việc bẩn tay hắn từng làm, sẽ không còn gì có thể uy hiếp tới hoàng vị. Hắn mới có thể kê cao gối mà ngủ.

Mạc Hinh như tỉnh ngộ sợ hãi vô cùng. Mà trong lúc hoảng sợ con người luôn cố tìm hi vọng sống dù mong manh. Chợt nảy ra ý kiến, hắn liền nói.

Cha, vậy ... vậy chúng ta ... chúng ta nói với hoàng thượng đi. Dù gì năm ấy cũng là Mạc gia giúp Long tộc giành thiên hạ, cha cũng vì ngài mà chủ quản đại điện vất vả bao năm. Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình vậy đâu ít nhất chúng ta còn có đường sống.

Mạc An bất lực nói.

Không được, chưa nói chúng ta không bằng không chứng mà dù gì thế tử cũng là con trai hắn, cuối cùng cũng kế thừa đại thống. Chúng ta trốn được hôm nay không trốn được ngày mai, con hiểu không? Với lại, ta nghĩ kẻ đứng sau tất cả, đứng sau Dực Nguyệt, đứng sau thế tử rất có thể là Hoàng Đế.

Mạc Hinh bàng hoàng.

Sao, sao ... sao có thể thế được?

Mạc An giờ này chỉ biết cười khổ.

Đông lục đột nhiên nổi lên một Dực Nguyệt, chỉ vài năm đã trở thành một thế lực lớn của Đông lục. Nếu không phải đằng sau có một đại nhân vật chống lưng sao có thể nhanh chóng lớn mạnh? Lại nói, ta trăm nghìn cách tìm kiếm Dực Nguyệt mong mượn sức chúng củng cố thế lực Mạc gia đều công cốc. Một tên Lang vương vừa đến, vừa hay chúng ta tìm thấy, rồi nhờ chúng đối phó tên Lang vương. Rồi lại để thế tử thuận thế báo tin cho Lang vương, khiến chúng ta trở thành kẻ thù với Chiến quốc. Để chúng ta với Chiến quốc đánh đến sứt đầu mẻ trán, Hoàng đế ngư ông đắc lợi. Kế hay, quả là kế hay.

Mạc Hinh băn khoăn.

Nếu vậy, sao lại phải mượn tay thế tử báo tin cho Lang vương? Lại sai người đứng sau thế tử gián tiếp chỉ hắn đường đi nước bước?

Hơn nữa, để hắn đưa 20 vạn quân cùng hàng vạn bách tính Hành châu vào chỗ chết có lợi gì cho hoàng đế? Ngược lại không phải khiến Long vệ suy yếu, lòng dân lung lay sao?không phải trực tiếp nhường ngôi, rồi từ chỗ thế tử lấy chứng cứ kết tội chúng ta là xong sao?

Mạc An thở dài lắc đầu cười nhẹ miệng bật khẽ hai chữ "Hoàng Tộc" lát sau mới nói.

Làm vậy đầu tiên để Mạc gia và Chiến quốc đấu đá lẫn nhau, hoàng đế tự nhiên ngư ông đắc lợi, cái này ta vừa nói.

Tiếp theo, mới là chỗ lợi hại của hoàng thượng. Không trực tiếp ủng hộ thế tử mà cho người chỉ đường hắn. Là để biết có chí vươn lên, sớm tự mình nhận ra cái hung hiểm trên ngôi hoàng đế. Đồng thời gieo giắc hiềm nghi với ngoại tộc trong hắn. Để thế tử rèn luyện sự nhẫn tâm không ngại hi sinh chục vạn đại quân cùng hàng vạn bách tính vô tội. Vở kịch này, quả là đầu tư công phu.

Mạc Hinh đang định nói thì Mạc An chặn lại.

Con nói vậy sao Dực Nguyệt lại nói chuyện thế tử bán đứng chúng ta phải không?

Mạc Hinh sửng sốt nhìn cha mình nhưng cũng yên lặng lắng nghe.

Là để chúng ta tính kế với thế tử, đương nhiên thế tử không phải cách này hay cách khác, không sớm thì muộn cũng biết chuyện chúng ta phát giác hắn có ý đồ riêng. Mà trong mắt hắn, hoàng thượng chẳng hề liên can lại vốn không muốn truyền ngôi cho hắn vì thế lực Mạc gia. Để giữ mạng cho mình, hắn sẽ coi Mạc gia là kẻ thù buộc phải triệt tiêu hàng đầu như cách hắn báo tin cho Lang vương để mượn tay Lang vương đối phó chúng ta. Đương nhiên, hành thích chỉ là giả, cùng lắm tên Lang vương mất chút máu để Chiến quốc kết thù với chúng ta. Sau đó, sẽ để thế tử tìm cách lợi dụng Chiến quốc chính tay diệt đi ngoại tộc của mình. Như vậy, hắn sẽ hoàn toàn chỉ biết đến dòng máu Long thị chảy trong người mình, không còn chút vương vấn gì với Mạc gia. Đại quyền nằm gọn trong tay Hoàng tộc. Cuối cùng, thay vì một hoàng đế bị Mạc gia dật dây.

Con trai hắn, một hoàng đế tay nắm đại quyền thừa sự nhẫn tâm nhìn thấu sự hung hiểm trong triều đường lên ngôi. Lúc này, thế tử đương nhiên đã là cao thủ đùa giỡn thế sự trong lòng bàn tay như cha hắn hiện giờ. Sẽ không có kẻ nào có thể âm mưu với giang sơn Long thị và quan trọng hơn, hoàng đế này không có ngoại tộc, quyền lực vĩnh viện trong tay hoàng thất.

Kế hay, kế hay quả là diệu kế trong hàng diệu kế chỉ chờ tên Lang vương đến với ý muốn trả thù mà trở thành con cờ thuận lợi kích phát tất cả. Cả thiên hạ đã là ván cờ mà hắn tính suốt 20 năm. Long Định Thiên mài kiếm đã 20 năm. Vừa rút kiếm đã khiến thế tử mà ta ngày đêm vun đắp coi ta như kẻ thù muốn triệt để loại bỏ ta. Cả thiên hạ là ván cờ mà hắn đã tính toán từ trước.

Hay, hay, vì để bảo toàn quyền lực cho hoàng thất, đào tạo nên một hảo hoàng đế mà không ngại hi sinh tính mạng chục vạn con dân Long Vệ. Nước cờ này quả khiến Mạc An ta mở mang tầm mắt, không hổ dòng máu hoàng thất, coi mạng người như cỏ rác.

Mạc Hinh thất thần kinh sợ nhưng chợt nhớ ra, mọi chuyện đều là do Dực Nguyệt truyền tin đến, cũng có nghĩa là hoàng đế nói cho cha hắn mọi sự. không thể hiểu nổi hắn liền nói.

Nhưng, mọi chuyện là do lão hoàng đế sai người nói với chúng ta. Như vậy có quá vô lý không?

Mạc An lại cười.

Không, không vô lý chút nào. Thế tử đã coi ta là kẻ thù, Chiến quốc cũng vậy, giờ nếu ta đi giải thích với chúng, chúng có tin không? tất nhiên là không. Mọi chuyện đã sắp đặt kĩ lưỡng đương nhiên không để chúng ta có cơ hội giải thích hay vãn hồi nữa rồi. Mối thù giữa ta và lão hoàng đế đến nay cũng 20 năm. Nhưng không ngờ hắn lại ra tay tàn độc tới vậy. Để ta dù biết mọi chuyện nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn Mạc gia đi vào tuyệt cảnh. Lại còn cho người ra giá 1000 vạn lượng hoàng kim cái giá chúng ta vốn không thể có mà chỉ có tham ô, mua quan bán tước của Mạc phủ mới có được. Để nói với chúng ta mọi chuyện hắn đều biết, lấy đi số ngân lượng đó chẳng qua để giễu cợt chúng ta. Quả là phong cách của lão hoàng đế hay, kế hay, rất hay.

Mạc Hinh nhìn cha lo lắng.

Vậy ... cha .... giờ ... chúng ta...

Mạc An liền nói.

Mọi chuyện đã không vãn hồi được nữa rồi, đâm lao theo lao cùng lắm cá chết lưới rách. Giờ chắc tên thế tử vẫn chưa biết mọi chuyện, chúng ta cần giả như bình thường kéo dài thời gian, kéo dài chút nào hay chút ấy để chúng ta còn chuẩn bị. Nhớ kĩ, không được để lộ bất kì dấu hiệu nào cho tên thế tử đó nghi ngờ.

Rồi ưu tư đến gần Mạc Hinh ôn tồn.

Con trai, yên tâm, chỉ cần cha còn nhất định không để Mạc gia gặp họa. Nhưng con cũng thấy đấy, mọi chuyện đều đã không còn như xưa. sau này hành sự hết sức cẩn trọng không thể lỗ mãng tùy ý như trước. Biết chưa.

Nói đoạn liền mệt mỏi phiền não bước vào. Để lại Mạc Hinh đứng nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của cha mình mà lòng rối như tơ vò. Không biết, rồi ngày mai ... sẽ ra sao?

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.