Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Bờ Lạc Thủy

Tiểu thuyết gốc · 5553 chữ

--- Sáng hôm sau tại cửa bắc Long đô ---

Điện Phong tướng quân dẫn đầu 5000 cấm vệ quân từ sớm đã đứng chờ hắn và Bạch Ngọc công chúa. Cấm quân đội ngũ chỉnh tề, mũ giáp nghiêm nghị không hổ là cấm quân của Long Vệ được Điện tướng quân đích thân mài dũa. Xung quanh, dân chúng cũng tụ tập đông như kiến, tay chân chỉ chỏ miệng không ngừng bàn tán. Họ tới trước để xem náo nhiệt, sau cũng hi vọng có thể may mắn chiêm ngưỡng dung nhan công chúa một lần.

Một lúc sau, đoàn người ngựa của Chiến quốc cũng tới. Hắn dẫn đầu cả đội Hắc kị hiên ngang tiến dần tới trước mặt cấm quân Long Vệ. Người người đều ngửi thấy mùi thuốc súng trong ánh nhìn ngạo nghễ có phần khinh thường trong mắt đám Hắc kị khi tiến tới. Bao quanh bởi đám Hắc kị là xe hoa của Bạch Ngọc công chúa. Kiệu hoa của công chúa được 8 con tuấn mã mà Long cung dày công chuẩn bị chia cặp 4 con 2 hàng nối nhau kéo. Cả xe ngựa trang trí lộng lẫy xa hoa, màn thêu kim tuyến long phụng ẩn hiện quả thể hiện được sự tôn quý của người trong xe. Tuy nói chỉ là một cỗ xe ngựa, nhưng quả thật không khác gì một căn phòng nhỏ có thể di chuyển. Trong xe còn có một chiếc ghế dài mà đúng hơn là một chiếc giường nhỏ, đủ để 2 người thoải mái nằm nghỉ cả chặng đường. Ngoài ra còn bố trí cả sẵn chăn đệm, bàn trang điểm, tới bàn ăn cạnh cửa sổ cũng đã nghĩ tới. Quả là một kiệu hoa đáng mơ ước của nữ tử toàn thiên hạ.

Tới trước mặt Điện tướng quân, hắn ra hiệu dừng lại. Cả đoàn người ngựa theo đó mà chững lại. Hắn tới trước mặt Điện tướng quân bái lễ rồi cất tiếng chào hỏi.

Điện tướng quân, để ngài đợi lâu rồi. Thất lễ, thất lễ.

Thấy vậy, lão tướng Điện Phong cũng vui vẻ đáp lễ.

Hầu gia quá lời rồi, đây là chức trách của mạc tướng.

Rồi ngó nhìn ra đằng sau, đoạn nói.

Hầu gia, sớm vậy ngài đã vào cung đón công chúa. Tình cảm quả đang trong lúc hồng son. Haha

Đêm qua còn nghe nói. Phu thê ngài cùng nhau bỏ yến tiệc hoàng cung cải mặc thường trang để chung vui cùng bách tính. Khiến không chỉ Điện mỗ mà bá quan cả triều ai ai cũng ngưỡng mộ.

Vì đêm qua không gặp được ngài, vậy hôm nay ở đây. Thần, chúc hầu gia và công chúa Bách Niên Hảo Hợp.

Cả đám cấm quân thấy vậy cũng đồng loạt hô theo.

Chúc Hầu gia Bách Niên Hảo Hợp.

Nói tới đây, biểu hiện trên nét mặt Tiểu Dung ra phần phẫn uất. Định lên tiếng thanh minh thì Hoài nương đã níu tay chặn lại, khẽ lắc đầu ra hiệu. Tuy chặn được họng Tiểu Dung nhưng những hành động khi nãy đều lọt vào mắt của Điện tướng.

Hắn cũng không lấy gì làm lo lắng. Bởi hắn biết Điện tướng như vậy chẳng qua cũng chỉ vì Long đế mà có ý nhắc nhở. Chứ bá quan cả triều ai mà tin cái lí do của Long đế đặt ra. Hắn chẳng thèm để vào mắt nhưng trước trăm nghìn con mắt thiên hạ. Hắn cũng đành nhẹ nhàng đáp.

Vậy đa tạ tấm lòng của Điện tướng quân. rồi tiếp

Đêm qua ta vì nhất thời mềm lòng trước công chúa nên quả đã thất lễ với thánh thượng và các vị.

Vậy ở đây, ta cũng nhờ ngài chuyển lời cáo lỗi của ta tới hoàng thượng và bá quan toàn triều. Xin được phép cáo lỗi.

Thật ra Điện Phong cũng chỉ là tỏ thái độ thay cho Long đế thôi, việc hắn có tới yến tiệc hay không chẳng liên quan tới ông ta. Thấy vậy, Điện tướng quân cười nhẹ rồi đáp.

Ngài nặng lời rồi, chúng thần nào dám. Với lại ngài đương độ xuân phong, công chúa lại là bậc tài nữ đứng đầu thiên hạ. Chuyện này cũng là lẽ thường, tuổi trẻ có ai không như vậy. Phải không? hahaha

Thấy hắn không nói gì, đoạn một lúc Điện tướng lại nói.

Thôi, cũng đã muộn rồi. Chúng ta nên khởi hành cho sớm. Từ đây tới bờ Lạc Thủy nhanh cũng 5 ngày đường. Công chúa là bậc tôn quý lại là phận nữ nhân, sớm về Chiến quốc ngày nào hay ngày ấy. Mạc tướng nói vậy có đúng không Hầu gia?

Kì kèo ở đây cho đám dân chúng Long thành chỉ trỏ nãy giờ, hắn cũng không lấy gì làm thoải mái. Chỉ chờ Điện tướng mở lời, hắn liền đáp.

Điện tướng quả là suy nghĩ chu toàn. Vậy chúng ta lên đường.

Rồi đưa tay ra hiệu.

Mời.

Điện tướng liền ra hiệu cho cấm quân tránh đường, nhừng đường cho Hắc kị và xe ngựa của công chúa đi trước rồi mới theo sau. Cả đoàn người ngựa chỉnh tề nối đuôi nhau tiến qua cổng thành tiến thẳng về hướng Chiến quốc mà đi. Bỏ lại sau lưng cả đám dân chúng thành Long đô mãi xuýt xoa cho sự tráng lệ hào nhoáng của lễ thành hôn náo nhiệt cả thành. Các tiểu cô nương thì luyến tiếc khi cuối cùng cũng không chiêm ngưỡng được dung nhan của hắn. Nhưng rất nhanh, người ta lại sôi nổi bàn tán về một chủ đề khác. Lang Vương anh hùng khó qua ải mĩ nhân, mới gặp lại công chúa không lâu đã đem lòng đắm say trước dung mạo công chúa. Sẵn lòng vì một lời nói của mĩ nhân mà cho cả triều đình Long Vệ và Long đế leo cây. Bỏ yến tiệc hoàng cung cùng công chúa vui chơi chốn dân gian. Nhưng đó vẫn chưa phải tin tức nóng hổi nhất, mà không biết từ đâu. Kẻ nào cũng nhận bản thân đêm qua đã tận mắt thấy Lang vương và công chúa tình cảm phu thê ân ái. Cử chỉ, ánh mắt vô cùng lãng mạn. Mỗi người một câu chuyện, người nói công chúa trong lúc vui đùa vô tình lạc mất Lang vương bị lũ giang hồ trêu ghẹo. Lang vương đúng lúc ấy làm anh hùng cứu mỹ nhân. Kẻ còn bạo gan nói công chúa ngã xuống hồ, toàn thân ướt đẫm. Lang vương tuy cứu được nhưng không thể kìm lòng trước dung nhan công chúa nên đã liều mình. Để có một đêm xuân trên thuyền giữa lòng sông Hồng Thủy. Vân Vân mây mây hàng trăm, thậm trí là cả ngàn câu chuyện được thêu dệt nên từ một đêm du ngoạn của cặp đôi trai tài gái sắc số một thiên hạ.Tất cả những câu chuyện này dù thực dù hư, người trong thiên hạ vốn không để ý. Họ chỉ tin những gì họ muốn tin. Dù thế nào đi nữa thì chúng cũng sẽ nhanh chóng dệt lên một giai thoại, thành chủ đề cho tất thảy tửu lâu, trà lầu trên thiên hạ. Tựu chung lại nói hai người dung mạo đều như thiên tiên trên trời chúng nhân không thể bì kịp. Ánh mắt, cử chỉ đều rất mực nhẹ nhàng, ân ái. Tình tiết thì hết sức li kì, lãng mạng. Mà tất cả, mở đầu câu chuyện đều gắn thêm một câu "Chính Mắt Ta Thấy".

Chẳng mấy chốc đã qua thời gian năm ngày. Năm ngày này hành quân cùng Điện tướng quân, hắn tỏ ra rất thân thiện. Truyện trò rôm rả hết quân cơ đến lịch sử, phong tục các nước. Tuyệt nhiên quên đi mình còn một tân nương dung mạo khuynh thành trong xe ngựa phía sau. Ngược lại với hắn, đám Hắc kị không ưa cấm quân Long Vệ ra mặt. Ánh mắt, cử chỉ luôn ra chiều thách thức. Có mặt hắn ở đây, đương nhiên chúng sẽ không dám hành sự lỗ mãng. Nhưng cũng có khi thế lại hay. Được dịp đứng trước kẻ mình vốn không ưa mắt, đám Hắc kị luôn tỏ rõ thái độ trong quân ngũ, quân kỉ nghiêm ngặt hơn mọi ngày. Còn phần đám Cấm quân xem chừng cũng biết thực lực Hắc kị, đồng thời tự biết bản thân không bằng người nên luôn tránh va chạm ít nhất có thể. Có thể nói tuy hai quân hành quân chung nhưng việc ai nấy làm, trừ thỉnh thoảng ngứa miệng khiêu khích lẫn nhau. Nhưng xem chừng vẫn còn yên ổn suốt chặng đường. Mà có lẽ điểm chung duy nhất của cả cấm quân Long Vệ và đám Hắc kị hiện giờ là chuyện của hắn và công chúa.Thực làm người người tò mò khi giữa bao câu chuyện thêu dệt chuyện tình kim đồng ngọc nữ chốn nhân gian. Thì hai nhân vật chính lại không có vẻ gì là nhớ nhung nhau. Công chúa e thẹn đã đành, còn hắn? Suốt năm ngày đường hắn không hỏi tới công chúa một câu. Nhưng lại có vẻ rất hợp chuyện với Điện tướng, nói đủ thứ chuyện suốt cả chặng đường. Thực sự quên mất công chúa, nhưng tuyệt nhiên chúng cũng chỉ dám thì thầm với nhau chứ không ai dám mở lời.

Giữa ngàn quân như vậy, xe ngựa của công chúa bỗng trở nên cô độc, buồn tẻ. Ngoài chuyện đi cạnh bảo vệ thì đám Hắc kị dù rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan công chúa. Vẫn giữ bộ mặt lạnh như tiền, không nói lời nào. Suốt cả đường trừ giọng Hoài nương và Tiểu Dung mỗi lần có việc cần, thì gần như thấy đến giọng công chúa cũng không ai nghe thấy. Đến nỗi, Bắc Dã còn mấy lần nghĩ công chúa không chịu nổi sự lạnh lùng của hắn mà giữa đường đào hôn. Nếu không phải hai người hầu cận của công chúa đều ở đây, cộng thêm đám Hắc kị ngày đêm canh chừng. Hắn đã xin Lang vương đích thân vào xe ngựa kiểm tra.

Sau năm ngày hành quân, một cảnh tượng tráng lệ hiện diện trước mắt tất cả. Bên kia bờ Lạc Thủy là hàng chục vạn Sát Lang quân, tiên phong có lẽ phải đến 5 vạn Hắc kị áp sát bên kia bờ chờ hắn. Đội quân mặc độc một màu đen, đeo mặt nạ tay cầm cờ, hùng dũng như những bức tượng đặt sẵn ở đấy từ bao giờ. Giữa ban ngày mà một màu đen thiết giáp của quân đội Chiến quốc làm tối một khoảng trời. Giáo gươm vẫn trong bao, cung chưa lên nỏ. Nhưng đã từ bản thể mỗi Sát Lang quân đã tỏa ra một sát khí bức người khiến đám cấm quân của Long Vệ bất chợt ớn lạnh dù còn cách một mặt sông rộng dài tới mấy chục thước. Cả đoàn quân yên lặng nghiêm nghị không một tiếng động nào. Tựa hồ, người ta có thể từ từ đếm từng giọt mồ hôi đang khẽ đọng lại rồi rơi xuống trên người đám Hắc kị. Cả chục vạn quân kéo dài mãi bên kia bờ Lạc Thủy không thấy kẻ cuối cùng đứng ở chỗ nào. Chỉ biết, những con chiến mã đứng đầu. Chen nhau, áp sát mặt nước. Thỉnh thoảng đá đá hai chân trước rồi cúi đầu chậm trãi uống từng ngụm nước lớn dưới sông.

Đám cấm quân Long Vệ kinh hồn chết đứng hồi lâu trước cảnh tượng ấy, chưa kịp quay đầu về thông báo thì đoàn quân phía sau đã đến nơi. Tất cả đều kinh ngạc, e ngại trước đội quân hùng mạnh bậc nhất Đông lục trước mặt. Nhưng, đó là Sát Lang quân trong truyền thuyết. Bản tính con người vốn tò mò. Nên không ai bảo ai liền dàn dài, chen lấn nhau bên này bờ Lạc Thủy để một lần thấy sự uy mãnh của những kẻ giết sói ghi danh.

Thấy đám cấm quân nhao nhao lên, rồi chen nhau xếp dài ở bờ sông, Điện tướng dù có vẻ không hài lòng nhưng cũng tò mò không kém. Hắn vừa nhìn biểu tình trên khuôn mặt Điện tướng liền hiểu ngay. Nhưng vẫn không nói lời nào chỉ chậm trãi thúc ngựa, cùng Điện tướng tiến lên phía trước.

Vừa thấy hắn, cả đội quân như thể đồng loạt được cấp điện. Dứt khoát, mạnh bạo lập tức quỳ xuống hành lễ. Đập mạnh tay vào ngực làm lớp giáp sắt va chạm mạnh vào nhau tạo lên một âm thanh mãnh bạo vang dội vọng khắp mặt sông rồi đập vang vào các sườn núi dựng đứng hai bên bờ Lạc Thủy.

RẬP .......

Không đợi cho âm vang tan hết và đám cấm quân kịp định hồn. Tất cả lại hô vang, chắc nịch, khỏe khoắn.

Vương Quân.

Lần này không chỉ đám cấm quân, mà thậm trí tới Điện tướng cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt. Bên kia bờ, đen nghịt một màu đen thiết giáp. Đang cúi đầu hành lễ mà vẫn tỏa ra uy thế bức người. Đám chiến kị khi nãy còn ngoan ngoãn đá chân, uống nước. Bất chợt thấy động liền lấy lại cảnh giác. Thấy bờ bên kia là những con chiến mã khác đàn. Bất chợt, chiến tính nổi lên, mắt chúng bỗng đỏ au, long xòng sọc điên loạn hí lên, tung vó đạp tung tóe dòng nước dưới chân suốt một bờ Lạc Thủy. Những giọt nước ấy bắn lên tung tóe lên cao rồi rơi xuống bất chợt nhưng những con mưa, sớm đã làm ướt đẫm những con ngựa và đám Hắc kị đằng sau. Đồng thời, tiếng hí của chúng vang vọng khắp các khe núi càng tạo một khí thế rợn người hơn. Đám Hắc kị và Sát Lang kị khó khăn lắm mới ghì chặt dây cương, người vã mồ hôi mới không cho chúng vượt sông sang bờ bên kia mà dẫm đạp hết những kẻ trước mặt.

Bờ bên này, dù biết trước mặt không phải kẻ thù. Nhưng bất giác đám cấm quân đều ớn lạnh mà nổi gai ốc, khẽ nuốt từng ngụm nước bọt. Còn đám chiến mã thì không giữ nổi sự khiếp hãi, trước mặt chúng là đồng loại mà như chúng thấy hổ báo vậy. Lúc đầu còn theo bản năng lùi về sau mấy bước. Sau thật không thể kiềm chế mà hoảng loạn nhảy bổ lên chạy tứ tung làm những vài tên cấm quân ngã ngựa đau đớn kêu la. Cảnh tượng quả thực vô cùng hỗn loạn, lại vô cùng buồn cười. Một bên sông thì cố ghì chặt đám chiến kị, khí thế ngút trời nổi lên chiến tính. Tuyệt nhiên không cho qua sông ồn nào, náo nhiệt. Còn một bên, chưa lâm trận đã như kiến vỡ tổ. Đám chiến mã liên tục nhảy lên cố hất đám cấm quân xuống, con nào con nấy chạy loạn lên trong hoảng sợ. Xen lẫn trong đó là tiếng kêu gào đâu đớn của vài tên cấm quân, kẻ thì ngã ngựa, kẻ thì bị ngựa tông vào không thì đạp trúng. Cảnh tượng cũng náo nhiệt không thua gì bờ bên kia.

Bạch Ngọc công chúa bất chợt thấy động tĩnh lớn, không dấu nổi hoang mang và tò mò liền vén màn cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài. Tuy vẫn đeo màng che mặt nhưng vẻ đẹp từ duy chỉ đôi mắt nằng cũng dư sức khiến bao kẻ vô tình lướt qua mê mệt. Đấy chỉ là đám Hắc kị thôi, còn đám cấm quân thì còn mải đang cố sức la hét vẫy vùng. Tâm trí đâu mà còn nghĩ tới công chúa? Cảnh tượng vô cùng huyên náo, hỗn loạn. Không phải nói Điện tướng quân cảm thấy mất mặt như thế nào, đồng thời biểu tình trên mặt còn tỏ sự ngỡ ngàng đến khó tin trước khí thế Sát Lang quân của Chiến quốc. Hắn thấy vậy chỉ cười nhẹ một cái rồi thúc ngựa bước lên trước, giơ tay ta hiệu.

Lập tức, tất cả đứng lên mắt nhìn thẳng phía hắn. Đám Hắc kị với Sát Lang kị bỗng buông dây cương nghiêm trang thành hàng mà đứng mặc cho đám chiến kị lồng lộn bên cạnh lúc nào cũng có thể đả thương bản thân. Tuy nhiên, đám chiến kị này cũng như thể có linh tính. Bất chợt được thả tự do như hiểu được hoàn cảnh mà chúng chỉ khẽ nhìn sang chủ nhân của mình đang vô cùng nghiêm nghị thì lại bỗng hiền hòa. Đứng yên không chút động tĩnh. Bên bờ này vì không thấy đám chiến kị kia hung hăng nữa nên chúng cũng bình tĩnh hơn. Qua một lúc cấm quân cũng đã ổn định được chúng. Nhanh chóng xắp xếp đội ngũ tránh để thêm mất mặt.

Tới đây, hắn mới nhẹ nhàng mỉm cười quay sang Điện tướng khi này vẫn kinh ngạc dán mắt về phía bên bờ bên kia.

Điện tướng quân, đã tới bờ Lạc Thủy. Chúng ta cũng nên từ biệt tại đây thôi.

Phải mất một lúc, do có tên Điện Huy bên cạnh khẽ động ra hiệu. Điện lão tướng quân mới chợt tỉnh, luống cuống đáp lễ.

À ...

Hầu gia, thất lễ, thất lễ, khiến ngài chê cười rồi.

Ý của Điện tướng là biểu hiện của đám cấm quân hôm nay thực khiến cho người khác chê cười mà nhất là hắn đang chứng kiến mọi chuyện. Tuy nhiên, hắn đương nhiên hiểu nên liền đánh trống lảng mà lờ đi.

Tướng quân, tiễn vạn dặm cũng đến lúc chia ly. Đa tạ tấm lòng hậu ái của tướng quân và quân sĩ cấm quân suốt đường đã bảo vệ ta. Không gì báo đáp thật thấy hổ thẹn. Hay dù gì cũng đã tới cương thổ hai nước, ta mời ngài và các tướng sĩ tới Sơn đô. Trước uống chén rượu nhạt chung vui cùng ta, sau cũng tiện cho mọi người nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Điện tướng quân, ngài thấy sao?

Nghe vậy, Điện tướng quân liền đáp.

Bảo vệ hầu gia là vinh dự cũng là bổn phận của mạc tướng, nào dám kể công. Hầu gia và công chúa an toàn tới bờ Lạc Thủy mạc tướng đã hoàn thành nhiệm vụ. Cũng xin phép về kinh thỉnh mệnh, không dám chậm trễ.

Hơn nữa, Sơn đô là đô thành Chiến quốc, trọng địa của cả Đông lục. Mạc tướng dẫn binh vào thành sẽ làm các nước dấy lên nghi ngờ không đáng có.

Vậy nên mạc tướng xin cáo biệt Hầu gia tại đây.

Cuối cùng cũng chỉ là mấy lời khác sáo với nhau. Biết rõ Điện tướng dù trời có sập xuống cũng không dám tự tiện dẫn quân qua bờ Lạc Thủy hắn cũng không nài ép mà nhẹ nhàng đáp lời.

Vậy nếu tướng quân còn quân vụ trên người, ta cũng không tiện gượng ép. Vậy thôi, ngài tiễn ta tới đây thôi. Đoạn đường còn lại để ta tự đi được rồi.

Điện tướng, nghe vậy cũng ra chiều hữu lễ rồi kéo dây cương ngựa lùi lại phía sau nhường đường cho hắn. Nhìn đám Hắc kị cùng hắn cứ thế chậm trãi tiến qua cầu mà thực cấm quân Long vệ như trút được gánh nặng. Cái gì mà mời ở lại nghỉ ngơi, cách một mặt sông còn chưa đủ khiếp vía hay sao mà còn định ăn chung ở chung với cả đám hung thần. Không sợ đi đường vất vả, chỉ sợ làm khách Chiến quốc rồi xác còn không có mà về.

Hắn qua tới bên kia cầu cả vạn quân đã nghiêm trang chỉnh tề đợi, tất cả vẫn im lặng chỉ khẽ thách đường cho hắn đi. Đợi hắn đi một đoạn, xe ngựa công chúa cũng khuất dần. Đám thiết kị mới quay lưng đi theo, để lại một bóng hình chiến tướng bên kia sông. Điện tướng nhìn có vẻ quen quen, nheo mắt cố nhìn nhưng quả thực khoảng cách quá xa. Đợi đoàn quân đã khuất bóng, người ấy mới thúc con tuấn mã mình lên giữa cầu liền dừng lại cất giọng trầm đục, khàn khàn đầy mùi miệt thị và chế giễu.

Điện Phong, bao năm không gặp. Không ngờ cấm quân dưới tay ngươi vẫn hèn hạ vô dụng như vậy.

Một thân ảnh cao gầy mày râu gọn gàng, đầu đã điểm bạc tuy nhiên đôi mắt vẫn sáng quắc lộ lên một thần thái kinh vân chiến tướng. Phải nhìn thật kĩ mới thấy người này đầu đội ô lang, vốn là vật chỉ dành cho công khanh đại thần Chiến quốc. Đương nhiên chiến công cũng hiển hách, đủ sức cầm đầu một quân. Cả người mặc hắc y nhưng đều là đồ thượng đẳng tây vực. Vừa nhìn đủ biết người này ở Chiến quốc dưới một người trên vạn người.

Vừa dứt lời tất thảy đám cấm quân như nổi thịnh nộ chỉ muốn lập tức tóm lấy mà xé xác kẻ đối diện. Duy chỉ có Điện tướng thoáng chút giật mình khi vừa nghe giọng nói khi nãy. Nhưng liền lấy lại tư thái hắng giọng, chắp hai tay trước ngực hành lễ với chiến tướng thể hiện sự kính trọng đáp lời.

Lộ tướng quân, ngài vẫn thẳng thắn như vậy. Hôm nay được gặp lại ngài ở đây quả là vinh hạnh cho Điện mỗ.

Tất cả lại xôn xao, hùa nhau rì rầm.

Lộ Trân, là Lộ Trân ....

Nghe nói hắn là Thầy của Lang vương

Ta nói ngươi nghe, nghe nói hắn là đệ nhất mãnh tướng của Chiến quốc từ thời tiên Lang quân.

Lộ Trân vẫn đứng ở giữa cầu, cách bờ quá xa khiến đám cấm quân dù cố nhăn mặt nheo mày cũng không thể nhìn rõ được. Không thèm để ý tới đám cấm quân, Lộ Trân lại lên tiếng.

Giữa dòng Lạc Thủy vẫn là cương thổ Long vệ, mời Điện tướng lại gần nói chuyện. Chúng ta ôn lại chuyện cũ.

Đáp lời, Điện Phong tướng quân thúc ngựa không qua cầu. Đứng trước mặt Lộ Trân nói.

Không biết tướng quân có điều gì chỉ giáo?

Lộ Trân không nhanh không chậm, lững lờ hỏi một câu.

Vương quân đã đến tìm ngài?

Tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng quả thực vẫn hơi bất ngờ. Tuy nhiên, vẫn cười nhẹ.

Hầu gia quả có đến tìm ta, nhưng nếu ngài đã biết Hầu gia đến tìm ta. Thì chắc cũng đã biết ta đã sớm từ chối. Điện gia bao năm nhận hoàng ân, sẽ sống chết vì Long vệ tuyệt không có lòng riêng.

Đáp lại thái độ khẳng khái ấy, Lộ Trân vẫn thản nhiên.

Ta với ngài cũng xem là chỗ quen biết. Ta đương nhiên biết ngài sẽ không phản bội lai Long vệ.

Tới đây, Điện Phong tướng quân lộ vẻ đôi chút lo lắng, hạ giọng thuyết phục.

Lộ Trân, ta với ngươi cả đời chinh chiến. Không phải nói chúng ra đều hiểu sự vô nghĩa, tàn bạo của chiến tranh. Ngươi là thầy của Hầu gia, cũng là người Hầu gia kính trọng. Khắp thiên hạ người có thể khuyên ngài ấy cũng chỉ có mình ông. Chuyện qua lâu như vậy rồi, ngươi không thể vì con dân thiên hạ mà khuyên Hầu gia một câu sao?

Trước thái độ cầu khẩn của Điện tướng quân, Lộ Trân vẫn giữ thái độ lạnh lùng không lộ chút biết sắc đáp.

Mọi chuyện đều do Vương quân quyết định. 15 tuổi, khi ngài ấy bước ra khỏi Lũng Lang đã chính thức là quân vương của Chiến quốc. Là chiến là hòa, đều do Vương quân định đoạt.

Rồi chậm lại một lát Lộ tướng quân lại lên tiếng.

Không phải là ta không khuyên mà thú thực ta thực sự không dám khuyên .

Không để Điện Phong nói thêm câu nào. Lộ Trân lại thái độ thờ ơ.

Nhưng nếu đổi lại là ngài, ngài có từ bỏ được không?

Rồi lại phóng tầm mắt lặng nhìn dòng Lạc Thủy mênh mang lững lờ gợn nhẹ lên từng con sóng nhỏ.

Dòng Lạc thủy này bắt nguồn từ chân núi Lang Nha. Năm ấy, chỉ sau một đêm cả sông đổi màu. Suốt trăm dặm sực lên một mùi máu tanh. Máu nhiều tới nỗi cua cá cũng không sống nổi. Ngửa bụng chết trắng cả mặt sông. Vậy, ngài nói xem?

Cả hai cùng im lặng một hồi, không ai nói thêm câu gì. Chợt, Điện tướng lên tiếng.

Chúng ta ai thờ chủ nấy. Ta và ngài đều là danh tướng Đông lục, cuối đời còn được vì Long Vệ mà lại được gặp ngài trên chiến trường. Âu cũng là vinh dự của Điện mỗ, mong tới khi ấy dù thế nào cũng mong cùng ngài đánh một trận sảng mái.

Không đáp lại lời của Điện tướng. Lộ Trân chỉ cười nhẹ đáp lễ rồi quay ngựa chậm chãi bước đi. Dường như, đây là biểu cảm duy nhất khẽ vụt qua trên gương mặt đã quá chai sạn với binh đao của vị danh tướng Đông lục từ đầu tới giờ. Điện tướng cũng chỉ đứng sau lại giơ tay hành lễ rồi mãi nhìn sau tới khi người trước mặt khuất bóng sau những ngọn núi một màu xanh ngắt mà u tịch, trầm tĩnh lạ thường.

Trên đường trở về Long đô Điện Huy tò mò len lén nhìn Điện tướng, khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò nhưng không dám lên tiếng. Thực ra câu chuyện khi nãy không chỉ mình hắn mà rất nhiều tướng sĩ cũng nghe thấy chỉ là không có gan mà ý kiến hay biểu lộ ra bên ngoài. Thân là cấm quân, ngày ngày túc trực hoàng thành đứng dưới chân thiên tử. Họ đương nhiên hiểu những kẻ tò mò thường không sống lâu.

Điện tướng nhìn qua đã biết Điện Huy đang nghĩ gì, nhưng trái với mọi người nghĩ. Điện tướng rất bình thản.

Ngươi đang tò mò về chuyện của 20 năm trước?

Điện Huy quả thực bất ngờ, không ngờ Điện tướng lại nhắc tới chuyện này một cách bình thản như vậy. Chưa kịp lên tiếng, Điện tướng lại tiếp.

Ta biết ngươi đang nghĩ gì, cũng sợ chuyện này truyền ra ngoài.

Nhưng cũng chả sao, chuyện qua lâu vậy rồi. Hơn nữa, ở đây toàn là thân tín nói ra cũng chỉ như câu chuyện phiếm dân gian truyền đại.

Đoạn, ngẩng đầu nhìn lên trời chậm trãi từ từ kể.

Yến tiệc tại Long đô hơn 20 năm trước, là khởi nguồn của mọi chuyện hôm nay.

Năm ấy, trưởng nữ Công Tôn gia Công Tôn Khiết Thanh cũng là thái hậu Chiến quốc mẫu thân Lang vương bây giờ. Nổi danh là đệ nhất mĩ nữ lúc bấy giờ, lại xuất thân danh môn nho gia cầm, kì, thi, họa tài sắc vẹn toàn. Năm ấy, vì thay cha tới dự yến tiệc của Long Vệ mà khiến bao anh hùng thiên hạ say mê có thể nói là vì một nụ cười mĩ nhân mà đánh đổi cả giang sơn. Khi ấy, hoàng thượng thân là trưởng tử nhưng lại thất sủng. Nhị hoàng tử có mẫu tộc hùng mạnh đứng sau lưng chống đỡ, tiên hoàng tuổi lại đã cao. Hoàng quyền lọt vào tay ngoại tộc, quan viên trên triều quá nửa là người của nhị hoàng tử. Đông cung đổi chủ chỉ là chuyện sớm muộn.

Thật không ngờ, không hiểu Khiết Thanh tiểu thư đó trong thời gian nán lại trong cung đã nói gì với hoàng thượng mà khiến người từ một thế tử chán trường, buông xuôi tất cả. Bỗng trở nên tham vọng đầy mình, một lượt xử đẹp cả nhị hoàng tử và ngoại tộc. Quan viên trên triều quá nửa bị giết, những kẻ không phục thì bị đày đi biên ải. Có thể nói, trong vòng 1 năm. Hoàng thượng đã thay máu cho cả Long vệ, có lẽ cũng vì thế mà Long vệ mới giữ được vị thế nước đứng đầu ba đại quốc như ngày nay.

Điện Huy nghe vậy càng tò mò hơn.

Vậy sau đó thì sao? Nếu hoàng thượng đã có Long Vệ, vậy tại sao Chiến thái hậu lại chọn tiên vương của Chiến quốc?

Nói tới đây thì Điện tướng quân đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn ra xa buồn rầu kể tiếp.

Chuyện này thực ra Điện gia ta cũng không thể nói là không liên can. Mối thù của Chiến quốc với Long Vệ Điện gia ta ắt rồi cũng phải cùng Hoàng thượng trả cho họ.

Chúng ta? Điện Huy vội hỏi.

Đúng vậy. Năm ấy hoàng thượng đã tìm ra chứng cứ xác thực chứng minh mẫu tộc và nhị hoàng tử phạm tội tham ô, vơ vét tiền tài. Nhưng thân là hoàng tộc, mẫu tộc khi ấy quyền thế hơn người một tay che trời cũng không đến nỗi diệt môn. Chẳng qua thêm vài phần mưu mô, những tội danh ấy trở thành mưu nghịch. Tiên đế còn chưa kịp xuống chiếu ban ơn, thì trên dưới mẫu tộc của nhị hoàng tử cùng nhị hoàng tử hơn 500 mạng người già trẻ lớn bé đều bị giết sạch. Tiên hoàng cũng bất ngờ trước sự thay đổi chóng mặt của hoàng thượng, lại thương xót cho đứa con trai thứ mà mình nhất mực cưng chiều nên lâm trọng bệnh qua đời. Hoàng thượng cũng lên ngôi từ ấy.

Điện Huy nghe vậy liền thắc mắc.

Vậy, cũng liên can gì tới Điện gia chúng ta. Đó cùng lắm chỉ là đấu đá giữa nội bộ hoàng thất.

Điện Phong tướng quân lại thở hắt ra một hơi.

Đúng vậy.

Nhưng hoàng thượng trước ngày hành sự vài tháng đã đến Điện gia ta, nhằm mượn binh quyền của Điện gia trấn áp thế lực mẫu tộc của nhị hoàng tử. Chứ con nói xem, một thế tử thất sủng dù mưu mô đầy mình cũng đâu thể trong vòng chưa đầy một năm. Xoay vần cả thế cục Long Vệ?

Hôm ấy hoàng thượng đứng mưa cầu diện kiến cha ta, cũng tà tổ phụ của ngươi. Ta khi ấy cũng mới chỉ là một hiệu úy cỏn con. Cha ta đã đoán ra ý định của người từ sớm, nhất quyết không gặp. Nhưng hoàng thượng khi ấy tuổi mới đôi mươi khí thế hừng hực cũng nhất quyết đội mưa suốt đêm. Cuối cùng...

Chưa để Điện tướng quân kịp mở lời Điện Huy đã sốt sắng.

Vậy là tổ phụ cho mượn binh?

Điện tướng lại cười nhẹ rồi đáp.

Không. Cha ta khi ấy cũng khó xử đứng giữa lựa chọn của tương lai Điện gia. Hoàng thượng khi ấy lại dùng long thể ép cha ta vào lễ nghĩa quân thần. Cuối cùng, cha ta ở trong phòng nói vọng ra

"Điện gia đời đời tận trung hoàng thất, người nào ngồi được lên hoàng vị của Long Vệ là chủ của Điện gia. Nếu Thế tử có thể dựa vào tài trí của mình, ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Điện gia tất sẽ vì ngài sống chết không màng. Còn về chuyện của ngài và nhị hoàng tử, đó là việc của nội bộ hoàng thất. Điện gia chỉ là thần tử, đương nhiên sẽ không dám can dự chuyện của hoàng thất. Vì vậy, chỉ cần không phải ngoại bang xâm lấn. Chuyện của Long đô, binh tướng của Điện gia sẽ coi như không nghe, không thấy".

Nghe xong, hoàng thượng lập tức hành lễ cảm tạ rồi ra về. Ta khi ấy cũng chỉ cảm thấy có chuyện không hay. Thật không ngờ,chỉ vài tháng sau nhị hoàng tử và mẫu tộc bị kết tội phản nghịch chưa lâu. Thì lập tức có cấm quân cầm chiếu chỉ diệt sạch toàn gia, Hoàn toàn không kịp trở tay, có lẽ cũng không ngờ hoàng thượng lại ra tay tàn nhẫn tới vậy. Ta vừa nghe đã biết chiếu chỉ giả, định đưa người tới cứu thì bị tổ phụ của ngươi chặn lại. Nói là chuyện của nội bộ hoàng thất không được nhúng tay vào. Cứ thế, một nhị hoàng tử một gia tộc thế lực hiển hách trong một đêm bị diệt sạch không sót một ai.

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong

Truyện Nhất Lệ Vong Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.