Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Người

Tiểu thuyết gốc · 5676 chữ

Trời vừa chập tối, tên Bắc Dã đã tìm hắn. Vừa bước vào cửa đã hí hửng hành lễ.

Bẩm Vương quân, bên ngoài có xe ngựa trong cung đến nói là tới đón người tham gia yến tiệc chúc mừng trong cung.

Hắn có vẻ thờ ơ vô cùng không hề mảy may, mắt vẫn không dời khung cảnh ngoài cửa sổ lạnh lùng đáp.

Không đi, tìm đại lý do gì cũng được.

Câu trả lời này thật sư nằm ngoài suy tính, quá bất ngờ sắc mặt tên Bắc Dã ngệt ra hắn hỏi lại giọng điệu như không tin nào những gì mình vừa nghe.

Không?.....không đi?

Hắn nhắc lại, giọng điệu càng lạnh lùng hơn.

Ngươi không nghe ta nói gì à. Không đi là không đi.

Bắc Dã lần này đương nhiên nghe rõ từng câu từng chữ bất chợt khó xử nói.

Nhưng, Vương quân, còn Vương hậu.

Hắn đang định khuyên thêm vài câu thì lập tức nhận được một ánh mắt sắc như dao từ Lang vương

... À nhầm, công chúa. Người không đi thì công chúa biết phải làm sao? Dù sao người cũng là nhân vật chính. Vậy....

Hắn mắt vẫn không rời bầu trời đầy sao nói.

Ngươi không cần nhiều lời, cứ nói lại với đám cung nhân như vậy. Lão hoàng đế đó tự khắc sẽ biết làm gì.

Thấy hắn có vẻ dứt khoát. Lại sớm đã có vẻ không có ý định đi, đành thôi.

Vậy thuộc hạ sẽ chuyển lời ngay. Thuộc hạ cáo lui.

Nói đoạn quay đầu đi ra ngoài.

----------------

Hoàng cung hôm nay vì đại sự của hắn mà quả thật bỏ ra không ít. Không chỉ trang hoàng lộng lẫy, mà nghe nói rượu dùng cho yến tiệc hôm nay đặc biệt được Long đế ra lệnh lấy từ hầm rượu quý, đã ủ rất lâu trong cung. Yến tiệc lần trước của thế tử Long Định Vận, dù thế tử ngỏ lời cũng không có chiếu mở hầm lấy rượu của hoàng đế. Ấy vậy mà hôm nay, trăm quan quả thực nhờ phúc của hắn mới được thử loại mỹ tửu này.

Long Đế hôm nay cũng đặc biệt ngự giá chủ trì chúc phúc cho Hầu gia. Các quan đương nhiên không ai dám vắng mặt. Chợt có một tên thái giám tiến lại chỗ Long đế, dáng vẻ gấp gáp thì thầm vào tai hắn điều gì. Lông mày Long đế khẽ nhíu lại một cái rồi lập tức trở lại dáng vẻ bình thường. Chỉ thấy hắn nói nhỏ vào tai tên thái giám vài câu, tên thái giám cúi mình vâng dạ rồi lập tức dời đi. Đoạn, hắn đứng dậy cầm chung rượu nói.

Hôm nay là đại lễ đính hôn của hầu gia. Nhưng hầu gia và công chúa vừa gặp lại nhau sau bao năm xa cách, tất tình cảm nồng nhiệt. Lại nói Hầu gia vốn không thích nơi ồn ào, đã chiều ý công chúa. Đưa công chúa thăm thú cảnh đẹp trong ngày trọng đại của Long Đô ta. Vậy nên, đã đặc biệt phái người tới thông báo cho chúng ta khỏi phái chờ.

Rồi ra chiều vui vẻ pha chút tiếc nuối nói tiếp.

Thôi, chúng ta thông cảm cho đôi uyên ương. Các ái khanh, dù hầu gia không tới. Nhưng chúng ta ở đây, nâng chén chúc hầu gia và công chúa Trăm Năm Hạnh Phúc.

Những người ngồi đây đều đã đoán được sự tình, nhưng nào ai dại mà có ý kiến gì. Với họ, những gì hoàng đế nói nghiễm nhiên là sự thật. Chỉ cần không động chạm lợi ích của mình. Họ tất sẽ làm ngơ. Vì vậy, sau câu nói của Long đế. Trăm quan lục đục đứng dậy cùng nhau hô vang.

Chúc hầu gia và công chúa Trăm Năm Hạnh Phúc

-------------

Cùng lúc đó ở Uyên Hà điện, cung điện Long đế đặc biệt chuẩn bị cho Bạch Ngọc công chúa tại hoàng thành trước khi theo Lang vương về Chiến quốc.

Trong điện trang trí hỉ sự với lụa đỏ thượng phẩm, các món điểm tâm cũng bày sẵn. Bạch Ngọc công chúa trong bộ hồng y lỗng lẫy toát lên một khí sắc mị hoặc lạ thường khác hẳn vẻ đẹp trong sáng tinh khôi sáng nay. Nét mặt không che nổi vui sướng miệng nhẹ nhàng ươm lên một nụ cười, ngẩn ngơ nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt. Nhưng ý chừng tâm tư công chúa đã không còn ở trong cung điện này nữa rồi.

Đứng sau nàng là Hoài nương độ khoảng 40 đã chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, từ khi mẫu hậu nàng mất ngay khi hạ sinh nàng. Khuôn mặt vô cùng phúc hậu, ánh mắt trìu mến nhìn công chúa. Còn người đang chải tóc cho nàng là Tiểu Dung, hầu nữ thân cận của nàng. Kém cô độ 2 tuổi, từ khi vào cung vì lanh lợi hiểu chuyện mà được đặc cách hầu cận công chúa. Vì tính cách công chúa ôn nhu hòa nhã, đối xử với kẻ dưới rất tốt nên Tiểu Dung sớm thân với nàng, trong lòng luôn coi nàng là người nhà.

Hai người cứ đứng sau quan sát tỷ mỉ từng cử chỉ, từng biểu tình trên nét mặt vui sướng chốc chốc lại thoáng một nét e thẹn của nàng. Cả hai nhìn nhau nháy mắt ý chừng muốn trêu chọc công chúa. Hoài nương gật khẽ đầu, thấy vậy Tiểu Dung buông mái tóc nàng ra rồi khẽ nhún mình.

Hầu gia .....

Bất giác, Bạch Ngọc hốt hoảng đứng dậy. Nhún mình hành lễ, đôi mắt e thẹn còn không dám nhìn lên. Đợi một lát khá lâu không thấy động tĩnh gì nàng mới len lén nhìn lên. Thì quả là giận thì ít thẹn thì nhiều, hai gương mặt kia đang nhìn nàng một cách vô cùng thích chí. Hoài nương còn đỡ, chỉ mỉm cười nhẹ. Còn Tiểu Dung thì hay rồi, ngay khi nàng nhìn lên cô hầu gái này đã không nhịn nổi nữa mà phụt cười thành tiếng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khiến nàng càng thêm hổ thẹn, mặt đỏ gay lên miệng mấp máy muốn mắng mà tâm trí rối bời không thể bật được ra câu nào. Đã thế, Hoài nương còn chọc thêm vào.

Công chúa quả là lớn thật rồi, biết chờ mong lại biết cả hổ thẹn nữa.

Nàng còn chưa kịp chống đối câu nào thì Tiểu Dung lại thêm.

Công chúa, người giữ hình tượng chút được không? Dù gì người cũng là công chúa Xiêm quốc, là đại mĩ nhân cả Đông lục công nhận. Có hồi hộp thì cũng nên để tên Lang vương đó hồi hộp chứ?

Bạch Ngọc công chúa ngượng chín mặt nhưng vẫn cố chống đối.

Ta ... Ta ... Ta hồi hộp gì chứ? Ngươi hồi hộp thì có. Rồi quay ngay đi.

Tiểu a đầu Tiểu Dung vẫn chưa thôi. Liền áp tay lên gương mặt nõn nà của nàng.

Ây da, công chúa. Người phát sốt sao? Sao nóng quá vậy? Hahaha

Thật thẹn đến muốn chui xuống đất với a đầu này. Trong lúc Bạch Ngọc công chúa còn đang luống cuống, tay chân như thừa thãi không biết phải làm gì. Thì Hoài nương chen vào, giọng điệu chậm trãi nghiêm trang.

Tiểu Dung, không được thất lễ với công chúa. Thân là kẻ dưới sao có thể tùy tiện động tay động chân với chủ tử như vậy?

Không khí đang vui vẻ bỗng chở nên gượng gạo vô cùng. Trước nay, khi không có người ngoài công chúa và Tiểu Dung luôn coi nhau như tỉ muội. Trước nay không câu lệ mấy tiểu tiết này, Hoài nương cũng biết rõ. Mọi lần vẫn cho qua hoặc nhắc nhở nhẹ nhàng. Không hiểu sao hôm nay lại nghiêm nghị như vậy, làm cả hai tiểu cô nương có phần lo lắng. Thấy vậy, công chúa liền lên tiếng.

Hoài nương, sao vậy ạ. Chỉ là trêu đùa một chút thôi mà .

Còn về Tiểu Dung đương nhiên sợ sệt. Tuy hơi bất ngờ trước thái độ hôm nay của Hoài nương nhưng cũng lý nhí.

Con ... con biết rồi ạ. Sau này con sẽ chú ý.

Hoài nương vẫn không thôi.

Nếu chẳng may có sơ xuất gì hay để người ngoài nhìn thấy, công chúa trách phạt ngươi gánh nổi không?

Thấy thái độ hôm nay của Hoài nương bất thường làm Tiểu Dung thật sự sợ hãi rồi. Bạch Ngọc công chúa thấy vậy sẵn lòng thương người nàng bèn đỡ lời bênh vực điệu bộ nũng nịu cầm tay Hoài nương.

Được rồi mà, người đừng giận. Ở đây có ai đâu, hơn nữa con cũng không trách tội Tiểu Dung. Rồi quay qua

Phải không? Tiểu Dung. rồi cười cười.

Thấy vậy, Hoài nương liền nói.

Ta đương nhiên biết công chúa sẽ không nỡ trách phạt kẻ dưới, đặc biệt lại là Tiểu Dung. Rồi quay qua Tiểu Dung nháy mắt một cái.

Nhưng, ta không chắc Lang vương điện hạ sẽ bỏ qua đâu. Ngươi đừng quên, công chúa giờ là Hoàng Hậu của Chiến quốc, là Thê Tử của chiến thần số một thiên hạ đấy. Chọc vào người của Lang vương, ngươi không sợ chết sao?

Lập tức hiểu ý, Tiểu Dung và Hoài nương lại cười lớn. Để lại công chúa thường ngày thông minh lanh lợi mà hôm nay đầu óc như úng nước phải mất một lát mới hiểu ra. Đã thế, trong câu nói khi nãy. Hoài nương còn cố nhấn mạnh kéo dài hai từ Hoàng Hậu và Thê Tử. Khiến Bạch Ngọc công chúa càng thêm xấu hổ quay ngoắt mặt lại.

Các người ... Các người hùa nhau ăn hiếp con.

Cái ... cái ... cái gì mà hoàng hậu, thê tử chứ? Con không thèm.

Hoài nương cúi mình khẽ cúi sát mặt công chúa.

Không thèm thật chứ?

Thấy công chúa không nói gì. Chắc là thẹn quá không dám nói gì. Sợ công chúa thẹn quá hóa giận, mà chốc nữa còn phải cùng Lang vương tới đại điện. Hoài nương nhẹ giọng tiếp.

Nếu công chúa không chột dạ sao chúng ta có thể hùa nhau ăn hiếp công chúa được chứ? Phải không Tiểu Dung?

Tiểu Dung đương nhiên hiểu ý chỉ khẽ gật gật. Hoài nương lại nói.

Trai khôn dựng vợ gái lớn theo chồng. Công chúa có tình với Lang vương ta và Tiểu Dung đều nhìn ra. Có gì mà phải ngại? Hơn nữa, khắp thiên hạ đâu ai xứng với công chúa ngoài Lang vương điện hạ, có phải không?

Người đã gả cho ngài ấy, gọi sớm một câu Vương hậu cũng có sao? Phải không công chúa.

Bạch Ngọc công chúa có vẻ vì hai chữ Vương hậu mà xuôi tai quay lại, nhưng vẫn không dấu nổi e thẹn.

Biểu tình của con dễ lộ vậy sao, Hoài nương?

Hoài nương nhẹ nhàng đáp.

Công chúa dù sao cũng là nữ nhi, mà nữ nhi trước nay khi thật lòng thích ai đó thì sao có thể giấu được?

Nhưng công chúa cũng không nên tỏ ra quá háo hức như vậy được. Dù sao người cũng là một tuyệt sắc giai nhân. Lại là công chúa Xiêm quốc, từ nhỏ ngoài cầm kì thi họa đã tinh thông binh pháp. Nữ tử bình thường sao so sánh được? Người phải cho Lang vương biết, có được tình cảm của người là phúc phận của ngài ấy.

Bạch Ngọc công chúa nghe vậy trong lòng đã đỡ rối hơn rất nhiều. Liền cười đáp.

Con biết rồi, chàng ấy nên biết mình may mắn nên mới có được tình cảm của con.

Ây dô, mới sáng nay gặp mặt đã xưng Chàng rồi cơ. Thân thiết vậy từ khi nào vậy công chúa? Người còn chưa cử hành đại lễ với ngài ấy đâu đấy. Thật sự xem mình là người của Chiến quốc rồi sao? Nha đầu Tiểu Dung chen vào.

Bạch Ngọc công chúa lần này thực sự đã quá lỡ lời. Nàng nhanh chóng quay trở lại trạng thái ngượng ngùng khi nãy. Thấy vậy, Hoài nương liền nói.

Tiểu Dung, những lời ta nói lúc nãy quên cả rồi sao?

Đúng là khi nãy ta đùa công chúa, nhưng ngươi cũng hết sức cẩn thận. Sau này chúng ta tới là Sơn đô của Chiến quốc. Nghe nói, người Chiến quốc không câu lệ lễ nghi như Long Vệ. Nhưng kỉ cương phép tắc, trên dưới bề bậc của họ rất nghiêm. Sau này nếu để họ thấy, dù công chúa có bảo vệ ngươi thì người ta cũng có cớ nói Xiêm quốc chúng ta đến phép tắc trên dưới cũng không có. Biết chưa.

Tiểu Dung trước nay luôn hiểu chuyện lập tức vâng lời, đồng thời tự bản thân cũng ý thức được nên cư sử ra sao khi tới Chiến quốc.

Cả ba đang vui vẻ thì một thái giám tiến vào thông báo.

Bẩm công chúa, hôm nay Hầu gia và hoàng thượng có quốc sự cần bàn. Việc nước cấp bách, vì vậy Hầu gia có lẽ không thể cùng công chúa dự yến. Hoàng thượng đặc biệt phái nô tài đến báo người một tiếng để công chúa đỡ mất công chờ lâu.

Cũng mong công chúa ở yên trong điện, đừng đi lung tung kẻo không quen với khí hậu Long đô. Lại trời đang chuyển lạnh, công chúa thân thể ngàn vàng xin hãy chú ý.

Nghe vậy, Bạch Ngọc công chúa chưa kịp suy nghĩ gì đã không dấu nổi gấp gáp hỏi.

Vậy giờ chàng ấy cùng hoàng thượng đang ở đâu? rốt cuộc bàn tới khi nào?

Tên thái giám có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh nhảu đáp.

Hoàng thượng đang cùng các vị đại nhân dự yến ở đại điện. Còn về phần Hầu gia.....

Còn về phần Hầu gia tiểu nhân không biết. Tiểu nhân chỉ truyền lời, mong công chúa chú ý thân thể. Ở Yên Trong Điện. nô tài cáo lui.

Đợi tên thái giám đi khuất, Bạch Ngọc công chúa mới bất thần thất vọng ngồi sụp xuống. Vừa nãy nàng quả đã làm trò cười cho thiên hạ. Nếu là nàng của ngày thường, vừa nghe nàng đã hiểu Lang vương vốn không đến dự yến. Long đế muốn nàng ở yên trong điện là để bề dễ dẹp yên mọi chuyện. Vậy mà hôm nay, không hiểu vì sao mà nàng không che nổi cảm xúc. Lại hỏi một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, để tên thái giám phải nhẫn mạnh từng chữ " Ở Yên Trong Điện" như vậy. Biểu tình trên gương mặt tên thái giám khi nãy lúc đầu là bất ngờ, sau lại là có chút chế giễu. Có lẽ hắn bất ngờ bởi không nghĩ nàng lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, sau là chế giễu cho sự ngu xuẩn của nàng. Nàng giờ đây, liệu còn là tài nữ số một Đông lục? Hay chỉ là một nhi nữa thông thường bị ái tình che mắt. Đến hồ đồ tâm trí mà lỡ lời để kẻ khác khinh thường, chế giễu?

Tuy cả Hoài nương và Tiểu Dung đều thấy, đều hiểu tất cả nhưng không ai nói gì. Hay đúng hơn là không biết nói gì. Họ đều biết tấm chân tình của công chúa dàng cho Lang vương, lại càng biết nàng từ chập tối quên ăn quên uống tự mình trang điểm kĩ lưỡng từng chút một. Rồi lại bất thần cười một mình là vì cái gì? Chả phải nàng đã quá mong đợi ngày này sao? Lại thêm vẻ mặt thất thần lúc này đây, họ thật sự không biết phải nói gì. Hoài nương đang định lên tiếng thì công chúa chặn lại. Vẻ mặt cố tạo ra vui vẻ nhất có thể, gượng gạo vẽ lên môi một nụ cười khiến người đối diện vừa thương cảm vừa chua sót.

Không sao, chàng ấy công vụ bộn bề. Chỉ là một buổi yến tiệc thôi mà, không sao, không sao.

Không hôm nay thì hôm khác, con thiếu gì thời gian. Chàng ấy sao có thể vì con mà bỏ lỡ đại sự quốc gia được. Phải không ? Hoài nương?

Nhìn nụ cười như sắp khóc ấy Hoài nương và Tiểu Dung vô cùng chua sót. Định bụng an ủi nàng mấy câu. Thì công chúa thậm chí không cho Hoài nương có cơ hội nói.

Không sao, con mệt rồi. Mọi người chắc cũng đã mệt rồi đúng không? Thôi, mọi người về nghỉ đi. Kệ con, ngày mai còn phải khởi hành về Chiến quốc đấy.

Vừa nói, nàng vừa gấp gáp đẩy lưng hai người ra khỏi phòng. Trên môi vẫn cố vẽ ra một nụ cười vô cùng gượng gạo.Hoài nương quay người lại nói.

Công chúa, nếu người không thoải mái.......

Chưa kịp nói hết câu, cả Hoài nương và Tiểu Dung đã bị nàng đẩy ra khỏi cửa. Trên môi vẫn một nụ cười tươi nhất có thể.

Không sao, con đã nói không sao rồi mà. Hai người cứ về nghỉ đi, mai còn lên đường ha. Ngủ ngon.

Dứt lời, nàng đóng sầm cánh cửa phòng lại vội vã quay người vừa kịp che đi một giọt nước mắt nóng hổi vừa trào ra từ khóe mắt.

Tiểu Dung định đưa tay ghõ cửa, nhưng bị Hoài nương chặn lại. Ánh mắt buồn rầu nhìn Tiểu Dung mà khẽ lắc đầu. Hiểu ý, Tiểu Dung lặng lẽ bước theo Hoài nương về phòng mình mà đầu mãi ngoái lại. Bởi cô biết, khi nãy câu công chúa nói nhiều nhất, lặp đi lặp lại là hai từ "không sao" nhưng chính vậy lại càng lộ rõ nội tâm yếu mềm đang quặn thắt của nàng. Công chúa đã mong chờ như vậy, kì vọng như vậy. Một câu nói không sao. Sao có thể "Không Sao" được chứ?

--- Cùng lúc đó tại một tửu lâu nổi tiếng giữa kinh thành ---

Đường phố hôm nay vì ngày vui của hắn mà trang trí lộng lẫy. Cái ồn ào, xa hoa của Long đô hôm nay càng được dịp phô diễn trước thiên hạ. Ánh trăng cuối thu vẫn dát từng tấm lụa vàng bồng bềnh, óng mượt trên từng lớp mái ngói của kinh thành. Dưới ánh trăng ấy, người người ra sức nô đùa, vui chơi, ca múa. Người người nô nức, tươi cười vui vẻ. Thực chất, họ cũng không quan tâm tới hôm nay là ngày trọng đại gì, nhân vật chính là ai. Họ chỉ biết, hôm nay hoàng thất mở tiệc ăn mừng vung tiền tổ chức đại lễ khắp thành. Hiếm khi Long đô có đại sự như vậy, tất nhiên họ phải tận dụng cơ hội mà hùa theo cái phồn hoa náo nhiệt của đời người.

Vậy mà, giữa cái nhộn nhịp, tất bật, huyên náo thêm chút xa hoa ấy. Trên lầu cao nhất của Nhất Túy Cư tửu lâu nổi tiếng nhất nhì chốn kinh thành. Hắn, nhân vật chính của ngày trọng đại này lại có vẻ vô cùng thư thái nhấp nhẹ một ngụm Túy Cư Lãng, loại rượi nổi tiếng chỉ có ở đây. Rồi lặng phóng tầm mắt ra thu lấy hết ánh vàng dịu nhẹ, mát mẻ của đêm trăng cuối thu. Sự ồn ào tấp nập chúng nhân bên dưới không bận được vào mắt hắn. Nhưng chút dịu mát của đêm thu cuối này ... Lẽ thường, cái gì còn sót lại, còn chút ít, càng không thể nắm bắt, càng khiến con người ta trân trọng, càng khiến con người ta thấy nó mĩ miều hơn bao giờ hết. Bất chợt, chút gì đó vương vấn, chút gì đó ..... tiếc nuối. Có lẽ ... ngày mai .... mùa đông sẽ tới.

Bất chợt, một thân ảnh lão nhân, tuổi độ ngũ tuần bước vào. Chiếc nón rộng vành che đi quá nửa khuôn dung trầm tĩnh, điềm nhiên cùng đôi mắt lững lờ mà thâm sâu. Lão nhân gặp hắn không chào, cũng không có ý ngồi xuống. Tay chắp phía trước bụng, dáng đứng khoan thai cũng nhìn ra cửa sổ. Qua độ nửa tuần hương, Lang vương hắn mới chịu lên tiếng dù mắt vẫn không dời nơi có ánh trăng dịu mát.

Hoa công công, ngài có thấy cảnh đêm nay của Long đô rất đẹp không?

Đúng, vị lão nhân kia chính là Hoa công công. Ngày ngày kề cận Long đế, đồng thời cũng là người chủ quản Cao gia. Một trong tam đại gia tộc giúp Long thị lập lên Long Vệ nhưng luôn ẩn mình, chuyên vì Long Vệ mà làm những chuyện bẩn tay, không muốn người khác biết.

Nghe vậy, lão nhân kia giọng điệu vô cùng cao ngạo, xen chút châm chọc. Mắt vẫn vô cùng thờ ơ không thèm nhìn hắn. Đáp.

Nô tài chỉ là một thái giám cỏn con. Sao dám luận bàn thưởng nguyệt với Hầu gia?

Nghe vậy, hắn cười nhẹ. Lần này, ánh mắt đã đặt trên người kẻ đối diện.

Danh xưng cũng chỉ để gọi, thân phận chỉ là thứ đồ đeo trên mình. Vẫn biết Cao tiên sinh chủ quản Cao gia bấy lâu nay luôn âm thầm bảo vệ Long đế. Những tưởng ngài đã không còn để ý đến mấy chuyện này nữa. Hay ngài nói vậy là đang tỏ rõ thái độ với ta?

Hoa công công, mà đúng hơn là Cao Viễn Trình người đang đứng trước mặt hắn nghe vậy. Ánh mắt chậm chạp chớp một nhịp rồi quay qua nhìn hắn, đoạn một lát mới ngồi xuống.

Hầu gia đã biết ta là người của hoàng thượng, hơn nữa Cao gia bao năm tận trung với hoàng thất. Ngài đột ngột mời ta đến đây có chăng cũng đã sớm chuẩn bị cho việc không thành?

Tên Cao Viễn Trình này nói quả không sai. Hắn vốn biết Hoa công công chỉ là vỏ bọc, Cao gia tuy là thế gia nhưng vẫn luôn chấp nhận ẩn mình vì hoàng thất mà tận lực. Lần này tới Long đô ngoài binh quyền của Điện gia thì thế lực ngầm của Cao gia cũng là thứ hắn muốn lôi kéo. Chỉ cần lôi kéo thành công 2 đại gia tộc này, kết hợp thêm cuộc đấu đá giữa hoàng thất Long thị và Mạc gia. Chuyện diệt Long Vệ cũng không phải là chuyện hàm hồ. Nhưng nay vừa đến, Cao Viễn Trình gần như tỏ rõ thái độ. Ngược lại làm hắn có chút ý cười, như thể đã nắm được thế cục. Liền cười nhẹ rồi đáp.

Cao tiên sinh quả là người sảng khoái, hoàn toàn không vòng vo. Ta biết lôi kéo ngài là chuyện rất khó, ta cũng không ôm nhiều mộng tưởng. Vậy, ta và ngài coi như hôm nay tới đây thưởng rượu ngắm trăng. Ngài thấy sao?

Có chút bất ngờ trước thái độ này của Lang vương. Bởi trước giờ kẻ thông minh không bao giờ làm chuyện thừa thãi. Huống chi, hắn dù không vừa lòng công chúa. Cũng sẽ cho Long đế chút thể diện, không lý nào chỉ vì vài ngụm rượu mà mạo hiểm, bất chấp chở mặt với Long đế mà hẹn mình ở đây. Dù có chuyện không rõ, nhưng quá nửa đời người làm cái bóng làm gián điệp thay Long thị xử lý mọi chuyện bẩn tay. Cao Viễn Trình mặt không lộ chút cảm xúc.

Hầu gia thật biết nói đùa. Cao mỗ dù cho ở thân phận chủ quản Cao gia, vẫn chưa đủ tư cách ngồi chung bàn với ngài. Có gì ngài cứ nói, tiểu thần xin rửa tai lắng nghe.

Thấy vậy, hắn cười nhẹ rồi đáp.

Vã bối ngu si vẫn luôn có điều muốn hỏi ngài. Cao gia dẫu sao cũng là thế gia của Long vệ, thế lực cũng có thể xem là có vai vế trong Đông lục. Vậy tại sao lại can tâm ẩn mình vì hoàng tộc mà ra sức? Đã vậy lại không thể như Mạc gia hay Điện gia có thể ghi công sử sách, còn Cao gia ngài chiến công không tầm thường mà người đời hay hậu thế mãi mãi không biết?

Quả thực đến câu hỏi này thì Cao Viễn Trình đã ngửi thấy mùi vị gian xảo. Bởi rõ ràng hắn biết Cao gia thay hoàng thất làm chuyện bẩn tay, tất không thể để lại dấu vết. Huống hồ còn đòi ghi danh sổ sách? Chuyện này đến đứa con nít còn hiểu. Hỏi như vậy, chẳng phải đang muốn lôi kéo Cao gia sao? Tuy nhiên, Cao Viễn trình cũng từ tốn đáp.

Đã khiến Hầu gia chê cười, Cao gia ta vì hoàng thượng không ngại gian lao. Những chuyện khó xử Cao gia ta đều tự mình đảm nhiệm. Nếu đã là vì lòng tận trung, có ghi công hay không cũng thế cả thôi.

Còn về phần công danh, cũng chỉ như gió thoảng mây trôi. Chỉ mong Hoàng thất sau này nhớ tới chút khổ lao của tiên tổ Cao gia mà giúp hậu nhân Cao gia bình an suốt kiếp là ổn rồi.

Bất chợt, hắn cười lên thành tiếng. Nhưng nụ cười vẫn bị bó lại nơi khóe miệng, chỉ kịp cho người đối diện nghe thấy. Thấy vậy, Cao Viễn Trình có chút băn khoăn. Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, lạnh giọng.

Phải chăng ngài đang chê cười ta?

Hắn nghe vậy liền xua tay đáp.

Nào dám, nào dám.

Rồi đưa tay chạm khẽ vào chiếc mặt nạ trên mặt rồi nói.

Ngài luôn miệng nói tận trung với hoàng thất Long thị. Vậy, hôm nay không phải ngài vẫn xuất hiện ở đây sao?

Chúng ta đều là kẻ sống trong tối, thứ ngài nghĩ cũng là thứ ta nghĩ. Nếu ngài tự tin vào Long thị, sao còn đến đây tìm một nước hậu cho Cao gia? Nếu ngài đã không tự tin vào Long thị, sao không bắt tay cùng ta? Là bởi ngài cũng không có niềm tin Chiến quốc sẽ lật đổ nổi Long Vệ. Cũng không tự tin Long Vệ sẽ mãi giữ được thế cục an định này không phải rất mâu thuẫn sao?

Suy cho cùng ngài vẫn là lo cho an nguy tồn vong của Cao gia ngài nhất. Ngài vừa muốn có hoàng ân của Long thị, vừa muốn chừa một cửa hậu nếu Chiến quốc bất ngờ thành công. Hôm nay, ngay thời khắc ngài bước chân vào đây. Không phải, trong lòng đã sớm có dự tính sao?

Chuyện giữa ta và ngài, xem ra vẫn có thứ để bàn.

Chỉ vài câu nói nhưng quả thật đã bóc trần những gì Cao Viễn Trình đang nghĩ. Cả đời sống trong mưu toan lừa lọc, đây là lần đầu tiên hắn bị kẻ khác bắt thóp hơn nữa lại còn chỉ là một tên mới 20 tuổi đầu. Tuy nhiên, hắn vẫn mỉm cười mà đáp.

Quả không hổ danh Hầu gia. Đúng, ngài nói quả không sai. Chúng ta đều là những kẻ thông minh, mà kẻ thông minh đương nhiên sẽ không làm chuyện thừa thãi. Nếu Ngài đã sảng khoái như vậy, ta cũng nói luôn.

Nếu như hoàng thượng có được 1 hoàng tử có nửa tài trí của ngài, ta tuyệt đối không tới. Cái làm ta dao động, là ở bản tính khó thành đại sự của hai vị hoàng tử. Nhưng ngài cũng đừng vội mừng, cho dù là muốn để lại một đường lui, cũng không có nghĩa ta sẽ vì ngài mà bán rẻ cả Long Vệ. Mối làm ăn này, xem ra ta vẫn lỗ. Có phải không? Hầu gia.

Hắn lại mỉm cười, nhấp tiếp một ngụm rượu mới đáp.

Đem Chiến quốc so sánh với Long với Long Vệ. Quả là ngài đã nể mặt ta, hai vị hoàng tử ra sao cũng là chuyện chủa 10 20 năm nữa. Ít nhất, hiện nay Long đế vẫn rất khỏe, Long Vệ vẫn rất cường thịnh. Vụ làm ăn lỗ vốn khập khiễng như vậy, nếu là ta ta đương nhiên cũng không làm.

Nhưng vẫn muốn hỏi ngài một câu. Ngài đã thấy tương lai Long thị đã như đèn trước gió, vậy tại sao không dứt khoát đứng về phía ta. Hay chăng .....

Ngừng một đoạn rồi lại tiếp.

Hay chăng, với thế lực hiện thời của Cao gia. Cộng thêm sự vô năng của thế tử, khi Long đế qua đời. Long vệ đổi chủ cũng không phải chuyện viển vông. Tại sao ngài không dự tính từ trước, giúp con cháu Cao gia đời đời xưng bá một phương?

Quả thật bất ngờ trước những gì hắn nói, những chuyện này Cao Viễn Trình quả thật chưa từng nghĩ tới. Nhưng lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh ôn tồn đáp.

Hoàng thất là thiên mệnh trời ban, sớm định là chủ thiên hạ. Huyết mạch cao quý, Cao gia ta sao dám vọng tưởng? Như ta đã nói, chỉ cầu hoàng thất che chở đời đời con cháu Cao gia là ta mãn nguyện rồi.

Nghe vậy, hắn liền mỉm cười. Một nụ cười đầy ma mị.

Ngài quả là bậc trung thần, tại hạ bái phục.

Nhưng nếu đã gặp mặt ở đây, tại hạ có một câu chuyện muốn kể cho ngài. Không biết ngài có tiện bớt chút thời gian?

Biết rõ hắn là kẻ lắm mưu mô Cao Viễn Trình sớm có phòng bị. Nhưng trong trường hợp này thật không tiện từ chối, với lại bản thân hắn cũng muốn nghe xem. Rốt cuộc câu chuyện ấy có gì đặc biệt nên liền đồng ý.

Hầu gia nặng lời rồi, xin ngài tự nhiên.

Nghe vậy, hắn khẽ cười nhẹ rồi từ từ kể.

Lần trước, khi giả làm thường dân ghé qua Kim quốc ta đã gặp một cảnh như vậy.

Một tên ăn mày sống chết ôm ghì một chiếc bánh bao trong lòng mặc cho người người phỉ nhổ, đánh đập dã man vẫn không chịu buông chiếc bánh đó. Có thể, hắn đã nhiều ngày không ăn gì rồi. Nếu không bị đánh chết, hắn cũng đói chết.

Vậy ta mạo muội hỏi ngài, nếu là ngài. Ngài có trộm chiếc bánh đó không?

Cao Viễn Trình nghi hoặc cười nhẹ đáp.

Ngài đùa gì vậy? Ta mà phải ăn cắp 1 chiếc bánh bao để giữ mạng như kẻ tiểu nhân mất hết nhân cách vậy sao?

Không vội trả lời, hắn nhìn thẳng vào mắt Cao Viễn Trình rồi chậm chãi kiên nghị nói.

Đúng, đương nhiên ngài sẽ không vì một chiếc bánh bao mà lựa chọn hạ mình chộm cắp như một kẻ tiểu nhân mất hết nhân cách.

Nhưng ngài thấy đấy. Ngài cảm thấy hắn đáng khinh, cảm thấy bản thân cao quý hơn hắn. Là bởi ngài có quyền lựa chọn. Ngài tất nhiên không vì một chiếc bánh mà hi sinh tự tôn của mình. Ngài có thể chọn đường hoàng mua nó. Hay không, thì ngài có thể ăn thứ khác.

Còn hắn, nếu không có chiếc bánh bao đó, hắn có thể mất mạng, hắn vốn dĩ không có quyền lựa chọn. Hắn chịu đủ tủi nhục sống không thể làm một người đường đường cính chính cũng chỉ để bản thân có thể sống.

Vậy nên, cái ngài nói là cao quý, thân phận khác biệt. Chẳng qua là sự khác biệt giữa việc giữa ngài có quyền lựa chọn. Còn hắn ... thì không.

Chưa để Cao viễn Trình kịp hết lúng túng hắn đã chêm vào.

Nếu như ngài cũng giống hắn, không còn quyền lựa chọn. Ngài vẫn cảm thấy bản thân, hay hoàng thất Long thị là bậc tôn quý, sinh ra thân phận đã định sẵn khiến kẻ khác phải ngước nhìn chứ?

Câu hỏi này của hắn quả thật khiến một lão già mưu mô đầy mình trong chốn thị phi như Cao Viễn Trình phải ngậm họng, không thốt lên được lời nào. Còn đang bối rối không biết đáp trả ra sao. Thì hắn lại lên tiếng.

Ngài có biết, tại sao chúng ta lại gọi là con người. Mà không phải ngược lại không?

Câu hỏi tưởng chừng như đơn giản nhưng quả thật Cao Viễn Trình chưa hề nghĩ tới bao giờ. khuôn mặt vẫn lạnh băng nhưng trong mắt đã gợi lên vài tia bối rối. Thấy vậy, hắn nhẹ nhàng đứng lên.

Cao gia ngài tận trung với hoàng thất Long thị, chẳng qua hoàng thất có thể đảm bảo Cao gia yên ổn làm một thế gia, ngẩng cao đầu với thiên hạ. Con cháu Cao gia có thể ăn no mặc ấm yên ổn làm người đứng trên chúng nhân. Nếu một ngày ân sủng không còn, thậm chí đứng trước sinh tử tồn vong. Ngài có quả quyết vẫn sẽ giữ được thái độ trung chinh cương liệt này ?

Thật ra chuyện này cũng giống với tên ăn mày khi nãy. Hắn không muốn đàng hoàng, tử tế ngẩng cao đầu làm người sao? Hắn sinh ra đã chọn cuộc sống thấp hèn sao?

Câu trả lời rất đơn giản. Muốn làm người, trước tiên chúng ta phải thỏa mãn hết phần con.

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.