Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị cưỡng hôn? Vậy thì cắn đi!

Phiên bản Dịch · 2392 chữ

Cuối tuần người nhà Hoắc gia đều đang thảo luận về nội dung trong lễ cưới, vì muốn cho Hạ Nghiên Lạc một sự kinh hỷ nên trong suốt quá trình Hoắc Khải Quân không cho cô tham gia góp ý.

Thời gian nhanh chóng đến thứ hai, Hạ Nghiên Lạc trước đấy vì abulm mới nên vẫn tiếp tục thu âm ở giải trí Hoắc thị, mà bố mẹ Hoắc Khải Quân vì tổng bộ bên Mỹ có chuyện nên cũng phải nhanh chóng quay về Mỹ.

Hoắc Thần Hy tan học sớm cũng đến công ty của Hoắc Tĩnh Nhiễm, thằng bé còn có một chỗ ngồi của riêng mình.

“Hy Hy đến rồi?” Hoắc Tĩnh Nhiễm hỏi: “Giúp cô chọn ra màu đỏ tiêu chuẩn trong các tệp dữ liệu này lấy ra nhé!”

Thằng bé nghe thấy nó thật sự được phân công công việc nhất thời cảm giác tràn đầy niềm tự hào nên cũng bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Mà phía bên này trợ lý gõ cửa phòng Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Chị Tĩnh Nhiễm, bên cung cấp nguyên liệu cho lễ phục xảy ra vấn đề.”

Hoắc Tĩnh Nhiễm buông việc đang cần làm xuống ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”

“Công xưởng chúng ta đặt nguyên liệu may lễ phục bị thu mua, ông chủ mới nhận chức muốn bàn lại hợp đồng muốn chị đích thân đến bàn bạc cùng họ.” Trợ lý Lily nói: “Bọn họ đã tạm thời ngừng cung cấp hàng cho chúng ta rồi, nhưng đơn hàng của khách hàng chúng ta không đợi được.”

“Bọn họ vô duyên vô cớ ngừng cung cấp hàng không sợ vi phạm hợp đồng sao?” Hoắc Tĩnh Nhiễm chau mày: “Bên đó nói khi nào có thời gian có thể bàn bạc?”

Lily nói: “Em hỏi rồi, họ nói mười giờ sáng mai, nếu chị bận thì chỉ có thể hẹn vào tuần sau.”

“Được, vậy hẹn 10 đi.” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Ông chủ mới nhận chức của họ họ gì?”

“Nghe nói họ Vương.” LiLy nói.

“Ừ, chị biết rồi.”

Ngày hôm sau Hoắc Tĩnh Nhiễm dẫn theo LiLy cùng đi về quầy lễ tân đưa danh thiếp sau đó lễ tân nói với họ: “Cô Hoắc, xin cô đợi một lát, 10 phút sau Vương tổng của chúng tôi mới tan họp.”

Một lát sau, trợ lý nhanh chóng đi ra dẫn Hoắc Tĩnh Nhiễm vào: “Cô Hoắc, Vương tổng của chúng tôi có lời mời.”

“Được.” Hoắc Tĩnh Nhiễm và Lily theo cô trợ lý cũng đi vào phòng khách, người đàn ông bên trong khoảng 40 tuổi đổ ra, trông thấy hai người cười nói: “Mời hai cô ngồi!”

“Chào ông Vương tổng, tôi là Hoắc Tĩnh Nhiễm của Nhiễm Khắc Ký.” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Trong điện thoại Ngài nói muốn bàn lại chuyện hợp tác là vì?”

“Chuyện là thế này, nguyên liệu của chúng tôi làm theo phương thức cải tiến thì hiệu quả sẽ càng cao hơn, có điều giá thành sản phẩm sẽ tăng.” Vương tổng nói: “Hoắc tổng, đây là trợ lý của cô à? Tôi đưa cô ấy đi lấy nguyên liệu đem đến cho cô xem sẽ biết.”

“Đuợc.” Hoắc Tĩnh Nhiễm gật đầu.

Phòng khách rất nhanh chỉ còn dư lại một mình cô, cho đến hai phút sau có tiếng bước chân vang lên.

“Vương…” cửa phòng khách được mở ra, Hoắc Tĩnh Nhiễm vẫn chưa nói hết câu đã vội ngẩn ra đứng yên tại chỗ.

Cô thật sự không ngờ được, Dạ Lạc Hàn thế mà lại xuất hiện trước mặt cô.

“Sao anh lại ở đây?” Cô chau mày, đáy mắt là sự phòng bị.

“Cô Hoắc, tôi là cổ đông phía sau của công ty này sao lại không thể không được xuất hiện ở đây?” Dạ Lạc Hàn nói rồi đi đến trước mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Muốn uống cái gì không?”

“Không cần.” cô lạnh lùng nói.

Dạ Lạc Hàn dường như cũng không để ý, anh ta tự mình đi đến trước máy pha cà phê sau đó mở máy ra pha hai cốc cà phê rồi bưng đến nói: “Cô nhớ cô luôn thích cà phê thêm hai phần sữa.”

“Đó là quá khứ, đáng tiếc bây giờ tôi không thích rồi.” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói xong cầm một cốc cà phê không có sữa uống một ngụm: “Mùi vị này càng thích hợp với tôi hơn.”

“Cho nên, cô càng thích khẩu vị của tôi hơn?” Dạ Lạc Hàn chớp chớp mắt.

“Anh Dạ, tôi không giống như những người phụ nữ anh gặp trong kinh doanh, cũng không có tâm từ cùng anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Anh bây giờ như thế này chỉ càng khiến tôi thấy ghét!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói rồi đứng dậy: “Nếu những gì anh nói đều là những nội dung không liên quan đến việc làm ăn vậy thì tôi thấy chúng ta không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa! Tôi đi tìm Vương tổng của quý công ty bàn bạc!”

Mà lúc Hoắc Tĩnh Nhiễm xoay người rời đi Dạ Lạc Hàn đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của cô.

Nhất thời độ ấm trong lòng bàn tay nhiễm lên cổ tay cô, cảm xúc nhẹ nhàng này trên cổ tay khiến lòng cô lại nhộn nhạo. Toàn thân hai người nhất thời cứng lên.

“Buông ra!” Hoắc Tĩnh Nhiễm phản ứng lại, lạnh lùng nói.

“Hoắc Tĩnh Nhiễm, cô nợ tôi!” Dạ Lạc Hàn nói, bàn tay còn lại nắm chặt lấy cằm Hoắc Tĩnh Nhiễm, tiến mấy bước về phía trước áp cô cô vào cửa kính.

“Tôi nợ anh?” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười lạnh: “Dạ Lạc Hàn, đến bây giờ tôi thật sự bội phục anh rồi!”

Cô vì anh ta mà bỏ mất mười năm thanh xuân, tình yêu, sức khỏe, con, còn còn ngọn lửa đang rực cháy phẫn nộ nhìn vào giác mạc dưới đáy mắt anh ta.

Nhưng anh ta lại nói là cô nợ anh ta?

Ha ha, có phải là đem mạng sống ra bồi thường thì anh ta mới hài lòng không?

Trái tim cô lạnh lẽo như vậy, dường như vạn dặm đều là lời nói dối.

Người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn còn diễn trò sao? Dạ Lạc Hàn khóa chặt khuôn mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm, anh ta hận, hận mình bỏ mất 10 năm cuộc đời.

Nhưng thời khắc cô đột nhiên xuất hiện anh ta phát hiện, anh ta vẫn không có cách nào buông tay được.

Rất tốt vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.

Anh ta dữ dội lao về phía một bước, cúi đầu hôn lên môi Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Cảm xúc xa lạ mà quen thuộc, thời khắc này bị khoảng thời gian 10 năm khiến cho có thêm vài phần xa lạ. Tâm trạng quanh người Hoắc Tĩnh Nhiễm phát run.

Cô ra sức giãy dụa, nhưng cơ bản không lay chuyển được khí lực Dạ Lạc Hàn tỏa ra.

Thời khắc này cô chỉ cảm thấy mỗi tấc da trên người họ tiếp xúc với nhau đều là sự sỉ nhục!

Nhưng anh ta lại nhân cơ hội ấy cậy răng cô ra, sau đó tiến vào trong.

Trong đầu cô cảm xúc khôi phục lại như bùng cháy, chỉ sau vài giây bên tai cô vang lên giọng nói lạnh như băng của anh ta mười năm trước ‘bỏ đi’!

Nhất thời toàn bộ sự hoảng loạn của cô như thủy triều cuồn cuộn đến, Hoắc Tĩnh Nhiễm dùng lực cắn vào môi anh ta!

Trong miệng lập tức xông lên mùi máu tươi, trong cơn hoang mang cô như nhớ lại mùi vị lúc đầu anh ta kéo cô đi bỏ đứa trẻ.

Thấy anh ta vẫn chưa rời đi, Hoắc Tĩnh Nhiễm lại dùng lực thêm một chút nữa, nhất thời lưỡi của Dạ Lạc Hàn bị cắn đến chảy cả máu.

Anh ta lùi lại hai bước, cánh môi nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, khóe môi vẫn còn mang theo vào tơ máu, khống giống như người anh cả ấm áp ôn nhu như ngọc trong quá khứ mà giống như ma cà rồng trong bóng đêm.

Ánh mắt anh ta u tối khóa lên người cô: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, cô là sói à?” lúc nói câu này đầu lưỡi anh ta đau tức, thanh âm cũng nhỏ hẳn đi.

“Vậy thì cách xa tôi một chút!” tay của Hoắc Tĩnh Nhiễm nắm chặt lại: “Bởi vì chỉ cần tôi nhìn thấy anh thì tôi đều hy vọng anh chết đi.”

Khoảng cách của bọn họ rất gần, anh ta dường như còn thấy rõ hận ý trong đôi mắt cô, đó đều là sự lạnh lùng đến tận xương tủy, nó khiến cho độ ấm của anh ta cũng bị đóng băng lại.

Anh ta lại cười: “Rất tốt, nếu chúng ta đã cũng nhau hận đối phương như vậy, thế thì cứ tiếp tục dây dưa đi!”

Dạ Lạc Hàn nói xong, thế mà lại cúi xuống hôn cô.

Anh ta thật sự điên rồi! Răng của Hoắc Tĩnh Nhiễm chuyển động nhưng cô phát hiện hình như mình không cắn được

Mùi vị máu này quá buồn nôn, cô không muốn nếm lại nữa.

Nhưng Dạ Lạc Hàn lại không vì sự nhân từ của cô mà buông tha cho cô, anh ta vẫn như cũ lại còn gia tăng thêm lực hôn cô.

Bàn tay anh ta luồn vào tóc cô, đem cô dán chặt lên góc cửa sổ, một tay khác đem cô ôm chặt trong lòng.

Cô giãy dụa, anh ta liền dùng lực. Cô tiếp tục giãy dụa, anh ta càng gia tăng thêm lực.

Cuối cùng cô hoàn toàn không còn hơi sức nữa buông bỏ mọi thứ, không thèm động đậy.

Khi anh ta hôn cô lại thấy trong sự yên lặng này khiến anh ta có chút mờ mịt không rõ.

Dần dần nụ hôn của Dạ Lạc Hàn dịu dàng hơn rất nhiều, giống hệt như trước đây anh ta từng hôn cô vậy. Cứ vậy cho đến khi anh ta cảm giác người cô cũng trở nên mềm nhũn đi, không có lực, nếu không có anh ta có lẽ cô sẽ trượt ngã mất.

Anh ta chầm chậm rời khỏi môi cô, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ ửng, cánh môi bị hôn đến nỗi sưng lên, vì đồng tử mắt hơi mờ mịt cho nên anh ta không nhìn rõ hận ý nơi đáy mắt cô.

Trái tim anh ta dao động, lại một lần nữa đem cô vào lòng, ôm chặt.

Nhưng lý trí lại một lần nữa thức tỉnh anh ta.

Rất nhiều hình ảnh là hiện hữu trước mắt anh ta, những thanh âm vụn vỡ vang lên bên tai, còn có một giọng nói rất rõ ràng bắt đầu cười chế nhạo anh ta: “Dạ Lạc Hàn, anh thật không có tiền đồ, mặc dù biết cô ta là kẻ thù của mình vậy mà vẫn không nỡ buông tay!”

Anh ta đột nhiên thức tỉnh, đẩy tay ra, nắm lại thành nắm đấm đấm vào cửa sổ sau lưng cô.

Vì dùng lực quá mạnh mà da của anh ta bị rách, máu cũng cứ vậy mà chảy ra đỏ thắm.

Hận cô nhưng cũng hận bản thân.

Anh ta liên tục đấm mấy lần, dường như phải làm như vậy mới khiến cơn tức giận trong lòng anh trút ra ngoài được.

Cô đứng trước mặt anh ta, một nửa người nằm trong lòng anh ta, cứ vậy bình tĩnh xem anh ta phát điên.

Cuối cùng, cô nhìn thấy tay anh ta bị thương, trong đồng tử mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: “Anh điên đủ chưa? Điên đủ rồi thì tôi đi gặp Vương tổng bàn hợp đồng!”

Lại là Vương tổng, lại đi tìm người đàn ông khác! Dạ Lạc Hàn ôm chặt eo Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Vậy chồng cô biết hôm nay cô đi gặp người yêu cũ còn hôn tôi nữa không?”

“Sao vậy, sao lại nhắc đến chồng tôi?” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười, bởi vì trên cánh môi còn dính ít máu của Dạ Lạc Hàn cho nên nhìn cô càng thêm yêu mị: “Anh Dạ Lạc, có phải anh vẫn còn tâm ý với em không? Vừa rồi là anh đang ghen à?”

Đồng tử mắt của anh ta nắm chặt lại, sắc mặt u tối đến độ không thể thêm chút nước nào mà gột rửa được.

“Sao, bị tôi nói trúng rồi à?” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Sao vậy, biết tôi có chồng rồi, biết tôi và người đàn ông khác còn hôn nhau? Vừa rồi anh không cho tôi đi là muốn là người tình của tôi à?”

Anh ta nghe thấy những tiếng sỉ nhục của cô chỉ cảm thấy ngọn lửa trong đầu càng điên cuồng hơn.

Anh ta nhấn mạnh từ câu: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, có nói lại một lần nữa tôi sẽ ngủ với cô! Chính tại chỗ này! Ngày bây giờ!”

Trong lòng cô hơi run, nhất thời không dám lên tiếng.

Anh ta sớm đã không còn là chàng trai mà cô quen biết nữa rồi, bây giờ anh ta chính là kẻ điên từ đầu đến cuối, cô không dám mạo hiểm.

“Những nguyên liệu đó là sáng chế độc quyền của Lăng Thịnh, trước trên toàn thế giới không có cái thứ hai. Lăng Thịnh bị thu mua, nếu như cô muốn tìm nguyên liệu chỉ có thể thông qua tôi.” Dạ Lạc Hàn lạnh nhạt nói: “Mặc dù Hoắc gia tài lực nhân lực rất mạnh, cũng chẳng cần hợp tác lấy hàng chỗ chúng tôi nhưng cho dù là bồi thường một khoản tiền lớn chậm tiến độ thì Dạ Lạc Hàn tôi cũng bằng lòng xem trò vui!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm Hận đến độ lồng ngực phập phồng.

Cô cúi đầu nhìn chữ trên danh thiếp, chỉ có một hàng chữ: Tòa biệt thự số 101 khu Nam Sơn.

Trong lòng cô trầm mặc, đây là nhà riêng của anh ta?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.