Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có phải đang hoài niệm trước kia được anh phục vụ không?

2327 chữ

Ngày hôm ấy, Hạ Nghiên Lạc đang thu âm ablum, vì sau khi thu âm xong còn có rất nhiều ống kính bên ngoài đang chờ sẵn, mỗi ngày họ đều mục kích chờ đợi cô.

Buổi tối về nhà tắm rửa xong cô theo thói quen cầm điện thoại lướt weibo một lát.

Trên weibo mỗi tin của cô truyền ra đều có chia sẻ và comment. Cứ mỗi vấn đề liên quan đến cô là lại vô cùng hot, hơn nữa cũng không có bất kỳ tin xấu nào.

Xem đến đây cánh môi Hạ Nghiên Lạc dương lên, tiếp đó cô tùy ý xem mấy bức thư cá nhân của mình.

Trước đây thư cá nhân của cô quá nhiều vì vậy cô thiết kế chức năng lọc thư quan trọng cho nên lúc này khi họ gửi đến cô đều nhận ra ngay.

Chỉ có thư của một vài người bạn gửi đến, sau đó còn có một địa chỉ xa lạ gửi nữa.

Hạ Nghiên Lạc hơi hiếu kỳ, địa chỉ này xem ra rất lạ, cô rõ ràng không ấn nút theo dõi sao lại gửi thư cho cô thế này?

Vậy là cô mở ra xem.

Trong chốc lát, máu trên khuôn mặt Hạ Nghiên Lạc đều trắng xanh hết.

Cô chỉ cảm thấy hô hấp như căng thẳng thêm, cứ vậy lại một lần nữa xem kỹ lại bức ảnh.

Trong ảnh tay của người đàn ông và phụ nữ bị trói lại, trên cổ tay và mặt đều có vết sẹo, đầu tóc rối loạn.

Nhưng cô lại dễ dàng nhận ra đó chính là bố mẹ của mình!

Hạ Nghiên Lạc thu nhỏ hình ảnh, nhìn chữ viết trên đó.

Chỉ có hai chữ với nội dung rất đơn giản: “Muốn bọn họ không chết, vậy thì trong hôn lễ tháng sau với Hoắc Khải Quân cự tuyệt trước mặt mọi người!”

Hạ Nghiên Lạc nhìn hình trong điện thoại suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

Ngón tay cô run rẩy trả lời tin nhắn: “Anh là ai? Anh làm gì bố mẹ tôi rồi?”

Nhưng không ngờ, bên kia thật sự trả lời rất nhanh: “Cô không cần biết tôi là ai, có điều cô nên rõ một chút, số mạng của bố mẹ đẻ cô đang nằm trong tay tôi. Nếu như cô không làm theo những gì tôi nói hoặc đem chuyện này đi nói cho bất kỳ ai khác. Vậy thì tôi lập tức sẽ giết chết họ! Cô chính là tội nhân hại chết bọn họ!”

“Vậy anh phải làm thế nào mới buông tha cho bọn họ? Bọn họ bây giờ như thế nào?” Hạ Nghiên Lạc lại hỏi: “Hơn nữa, anh chỉ gửi một bức ảnh, không có video và ghi âm giọng nói tôi sao mà tin anh được?”

Rất nhanh đầu bên kia gửi đến một tin nhắn.

Tin này có âm thanh, nước mắt Hạ Nghiên Lạc thoáng chốc lăn xuống.

Đó là giọng nói của mẹ, mặc dù rất yếu nhưng nó giống hệt trong ký ức của cô.

“Vậy nếu tôi làm theo điều kiện của anh thì anh sẽ tha cho bọn họ chứ?” Hạ Nghiên Lạc hỏi: “Nếu như họ có chuyện vậy thì tôi nhất định sẽ báo cho Hoắc Khải Quân, với năng lực của anh ấy nhất định sẽ báo thù được cho bọn họ!”

Nhưng cô đợi rất lâu mà đầu bên kia cũng không trả lời lại.

Trong lòng cô run rẩy mà không có cách nào khôi phục được, nghĩ tới trước đây mình từng hóa trang trong lòng cô trấn động, lại một lần nữa mở ảnh ra xem rồi phóng to cực đại.

Nhưng trong lòng cô lại triệt để thất vọng.

Cô nhớ trên vai bố có một vết sẹo, đó là khi lần đầu tiên họ cùng ra ngoài bị xe đâm để lại.

Mà người phụ nữ trong bức ảnh cùng nơi cũng có vết sẹo y như vậy.

Còn nữa, trải qua bảy năm, khuôn mặt của bố mẹ đã nhuốm màu thời gian rồi.

Tất cả mọi thức bày ra đều chứng minh đây là những bức ảnh chụp trong thời gian gần đây, cũng không có photoshop! Cũng không hóa trang!

Nhưng điều kiện mà đối phương đề ra…

Lúc này, Hoắc Khải Quân đã tắm xong mặc áo tắm đi ra.

Anh lau khô tóc rồi đi đến bên cạnh Hạ Nghiên Lạc, duỗi tay ra ôm lấy eo cô: “Lạc Lạc, em xem gì thế?”

Trong lòng cô hơi hoảng hốt, đang muốn tắt màn hình điện thoại thì mới phát hiện ra màn hình tự động đã sớm tối từ lúc cô còn đang ngây ngốc rồi.

“Sao thế?” Hoắc Khải Quân thấy dáng vẻ Hạ Nghiên Lạc không đúng bất giác căng thẳng hỏi: “Bảo Bảo, em có chỗ nào không thoải mái à?”

Cô phản ứng lại lẩm bẩm nói: “Không có.”

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, anh bất giác cười nói: "Sao cứ ngây ngốc thế?"

Đôi mắt Hạ Nghiên Lạc nghiêm túc ngước lên nhìn Huo Hoắc Khải Quân.

Bởi vì khi họ gần nhau thường rất thân mật cho nên cô chưa từng nghiêm túc nhìn anh như vậy.

Lúc này khi cô nghiêm túc nhìn mới phát hiện ngũ quan của anh thực ra rất cân đối, chỉ là vì những đuờng nét rõ ràng này cộng thêm khí chất bẩm sinh mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, nghiêm túc, tự sinh tự sát.

Lông mày của anh trời sinh rất sạch sẽ, xung quanh không nhiễm gì hết, giống hết như mày ngài chuyên miêu tả các nhân vật từ xa xưa. Mắt của anh cũng không coi là to lắm nhưng cũng không nhỏ lắm, đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen nháy, hiện lên rất sâu.

Cánh mũi của anh rất thẳng khiến ngũ quan càng thêm cân đối. mà viền môi của anh càng đẹp, khóe môi hơi cong lên khiến cho khuôn mặt lạnh lùng ban đầu đẹp trai hơn một chút.

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc cứ nhìn chằm chằm vào mình trong lòng lại càng thêm vui mừng: “Bảo Bảo, có phải bị chồng em mê hoặc rồi không?”

Anh luôn như vậy, tự tin trời sinh khiến người ta cảm giác anh có vấn đề vậy nhưng lại ghét không nổi.

Hạ Nghiên Lạc gật đầu, nghiêm túc thừa nhận: “Ừ, dáng vẻ của anh rất đẹp!”

Con ngươi của Hoắc Khải Quân nhất thời sâu lại: “Tiểu Bảo Bảo, em cố ý câu dẫn anh à? Có điều hiệu quả rất tốt, anh quyết định thỏa mãn em!” Nói rồi anh liền hành động.

Hạ Nghiên Lạc nhìn anh mang theo vui vẻ khiến trong lòng cô càng ngày càng lạnh.

Tin nhắn đó…

Cô lắc đầu: “Khải Quân, đợi đã.”

Anh hỏi: “Sao thế?”

Cô không nói gì mà chủ động dán thân vào trong lòng anh.

Thấy cô ôm lây mình khiến anh càng thêm vui mừng, Hoắc Khải Quân lập tức ôm lấy Hạ Nghiên Lạc dấu mặt mình vào trong ngực cô, hít thở thật sâu.

Cô nắm lấy vai anh: “Khải Quân, em lạnh.”

Anh đem cô nằm gọn trong lòng mình: “Chồng làm ấm cho em.”

Cô nghe thấy lời của anh trong lòng càng thêm phức tạp.

Cô không nỡ xa cái ấm áp này, không nỡ xa anh.

Nhưng tin nhắn đó rõ ràng là nhắm vào bọn họ. Cô không dám lấy tính mạng của bố mẹ ra mạo hiểm, thật sự không dám…

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên cô rơi vào hai lựa chọn khó khăn, nhưng cô cũng rõ lúc cô nhìn thấy bố mẹ bị trói như vậy trong lòng sớm đã có sự lựa chọn rồi.

Lúc này Hoắc Khải Quân vì nhìn thấy biểu hiện của Hạ Nghiên Lạc nhưng lại không biết suy nghĩ thật sự của cô, ánh mắt của anh thường chỉ rơi trên vị trí chiếc nhẫn của Hạ Nghiên Lạc.

Nơi đó là có chiếc nhẫn anh đeo cho cô, khóe môi Hoắc Khải Quân cong lên, kéo tay Hạ Nghiên Lạc ra cọ nhẹ vào chiếc nhẫn này.

“Lạc Lạc, không phải nhẫn kim cương em có thích không?” Hoắc Khải Quân hỏi.

Hạ Nghiên Lạc lắc đầu, ép bản thân không nghĩ việc kia nữa: “Ý nghĩ đại diện phía sau của nó càng quan trọng hơn.”

Hoắc Khải Quân nghe xong, ý cười nơi đáy mắt càng sâu thêm mấy phần.

Hạ Nghiên Lạc vì muốn giải thoát sự căng thẳng nơi đáy lòng bèn nói: “Khải Quân, sao lúc đầu anh lại đeo chiếc nhẫn mà thành phần kỳ lạ như thế này? Ban đầu em thấy nó không phải vàng hay bạc cũng không phải là kim cương nên thật sự cho là nó là vật để nhận hàng.”

“Bảo Bảo ngốc, thực ra giá trị lớn nhất không nhất định phải là vàng, bạc hay kim cương mà là chất liệu làm ra là loại vô cùng hiếm gặp.” Hoắc Khải Quân nói rồi hôn Hạ Nghiên Lạc một cái: “Hơn nữa, chiếc nhẫn này đại diện quyền lực trong bóng tối của anh, đây mới là giá trị quan trọng nhất.”

“Quyền lực trong bóng tối?” Trong lòng Hạ Nghiên Lạc sáng lên: “Khải Quân, anh còn có bao nhiêu cái nữa vậy?”

“Bảo Bảo ngoan, không cần để tâm quá nhiều!” Hoắc Khải Quân cọ vào mặt Hạ Nghiên Lạc: “Dù sao anh đảm bảo nhà chúng ta tuyệt đối sẽ an toàn!”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây lại không quyết quyền lực mà Hoắc Khải Quân nói đến rốt cuộc có bao nhiêu, trong lòng cô thấp thỏm rất lâu sau mới hỏi: “Thứ đồ quan trọng như vậy, anh sao lại cho em?”

Anh nói rất tự nhiên: “Bời vì em càng quan trọng hơn.”

Trong lòng cô hơi run, sống mũi cay cay: “Khi ấy anh chưa kịp nói câu nào đã ngất, sau này em tháo nó ra cho là chứng cứ phạm tội suýt chút nữa còn ném nó đi!”

Hoắc Khải Quân véo má Hạ Nghiên Lạc, hưng phấn nói: “Vậy cuối cùng sao em lại không ném? Có phải hoài niệm sự phục vụ của anh khi đó không?”

Trước đây, nếu anh đùa như vậy, cô sẽ lấy khuỷu tay thúc anh một cái.

Tuy nhiên, hôm nay Hạ Nghiên Lạc nghe xong chỉ cảm thấy tràn đầy nỗi buồn.

Cô lắc đầu: “Em cũng không biết, thật sự có mấy lần muốn vứt sau đó lại không vứt nữa. Cuối cùng em ý thức được nó là di vật của bố Thần Hy để lại, nghĩ đến nó là thứ duy nhất liên quan đến Thần Hy và bố cho nên trong lòng em ôm một ý nghĩ phải giữ nó lại.”

“Lúc giữ nó lại có phải là em rất hận anh không?” Hoắc Khải Quân hỏi.

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

“Em mặc dù hận anh nhưng lại vì Hy Hy mà giữ nó.” Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói: “Hy Hy có một người mẹ rất yêu thương nó! Lạc Lạc cám ơn em nuôi dưỡng Hy Hy khỏe mạnh thông minh như vậy, còn dạy dỗ con tích cực lạc quan như thế!”

Nếu không có Hạ Nghiên Lạc nuôi dưỡng Hoắc Thần Hy tốt như vậy thì cũng không có Hoắc Thần Hy đứng trước mặt anh nói không thích người bố xấu này. Bình thường nếu như Hoắc Thần Hy biết được thân thế của mình thì nó sẽ rất nhanh chấp nhận tất cả.

“Đó là con trai của chúng ta, em nhất định phải toàn tâm toàn ý tốt với con.” Hạ Nghiên Lạc nói, ngước mắt nhìn Hoắc Khải Quân, trong lòng có sự lưu luyến không nỡ.

Quá khứ cô không có cảm giác an toàn, cũng không dễ dàng để người khác khiến mình cảm động.

Nhưng sau khi sống cùng anh, anh luôn đối với cô rất tốt, mỗi lúc cô yếu đuối anh luôn đứng bên cạnh bảo vệ cô.

Anh bá đạo lại cường thế tham gia vào cuộc sống của cô, lại cứ lặng im khiến cô quen với những gì tốt đẹp của anh, dần dần ỷ lại cho đến khi không nỡ xa anh.

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào mắt Hoắc Khải Quân mở miệng: “Khải Quân, hóa ra em thật sự thích anh rồi!”

Không phải vì anh là bố của Hoắc Thần Hy mà vì anh chính là anh, cuối cùng màu xám cuộc đời bảy năm trước của cô đã biến thành ánh sáng rồi.

Hoắc Khải Quân nghe đến đây mắt đột nhiên mở to, anh cảm thấy trái tim mình đột nhiên như bị tập vỡ ra, hô hấp trở nên khó khăn vô cùng, đáy lòng lại vui mừng đến không nói ra hơi.

Đây là lần đầu tiên cô thành thực thổ lộ với anh!

Hóa ra niềm vui như vậy lớn hơn gấp ngàn lần so với việc anh đền tội với cô trong quá khứ!

Hạ Nghiên Lạc nhìn dáng vẻ kinh hỷ của Hoắc Khải Quân trong lòng lại càng thêm khó chịu, cô chủ động ôm lấy vai anh hôn lên môi anh: “Thật đó, Khải Quân mặc dù lúc bắt đầu ấn tượng anh để lại cho em không tốt, cảm giác anh cơ bản không để ý đến cảm nhận của người khác, bá đạo lại tự mình đa tình. Nhưng bây giờ, em cảm thấy tính cách của anh thật tốt, đối với em cũng rất tốt, cũng chịu suy nghĩ cảm nhận của em, em rất thích…”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.