Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ bộ phận then chốt của anh bị người phụ nữ khác nhìn thấy à?

2368 chữ

“Khanh thiếu, chúng ta về phòng thôi.” Không lâu vang lên giọng nói của chú Trình bên cạnh.

Khanh thiếu lúc này mới phản ứng lại, nghĩ một chút anh mở miệng: “Phái một người qua bên đó xem thế nào, lát nữa người bệnh trong phòng phẫu thuật đi ra nói cho cháu biết anh ta nằm phòng nào.”

“Vâng.” Chú Trình gật đầu.

Đợi rất lâu đèn chiếu sáng ba chữ ‘đang phẫu thuật’ cũng tắt, Hạ Nghiên Lạc đột nhiên đứng dậy hướng vào bên trong.

Bởi vì duy trì một động tác rất lâu nên hai chân của cô mềm nhũn ra, nhất thời không đứng dậy nổi.

Thấy cửa phòng phẫu thuật được mở ra, cô hơi căng thẳng, phải bám vào bức tường bên cạnh mới đứng dậy được, giọng nói cô run rẩy: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”

“Phẫu thuật rất thành công, hơn nữa chỉ là ngoại thương cho nên không có cản trở lớn, cậu ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.” Bác sĩ nói: “Bây giờ phải chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh nhưng chúng tôi không có phòng riêng…”

Lời vẫn chưa nói xong Thẩm Nam Thông đã chạy đến đưa danh thiếp nói: “Bác sĩ, phía bên bệnh viện chúng tôi đã nói chuyện rồi, có phòng riêng. Ngoài ra chuyện Hoắc tổng bị thương mong ông không nói cho bất kỳ ai biết!”

Bác sĩ nhìn Hạ Nghiên Lạc, đột nhiên có cảm giác quen mặt, hình như là nữ ca sĩ nổi tiếng mà con trai ông dán ảnh trong phòng, cho nên…

Ông lập tức hiểu vấn đề, gật đầu nói: “Được, vậy sẽ lập tức chuyển phòng riêng cho ông Hoắc!”

Sau 5 phút, Hoắc Khải Quân được y tá đẩy ra, Hạ Nghiên Lạc vội vàng đi theo vào phòng.

Y tá mở miệng nói: “Bởi vì người bệnh bị thương ở bụng cho nên ba ngày này không được xuống giường, đợi cắt chỉ xong mới được xuất viện, ngoài ra nếu như bệnh nhân muốn ngồi dậy, động tác phải chậm một chút, không được gắng gượng.”

“Vâng.” Hạ Nghiên Lạc lại nghe một số điều cần chú ý rồi mới tiễn bác sĩ sau đó đến trước giường bệnh của Hoắc Khải Quân.

Anh yên tĩnh nằm trên giường, nhưng đã cầm máu, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều rồi.

Cô nắm lấy tay anh, bảo vệ anh để anh không cử động thân thể.

Thẩm Nam Thông bên cạnh nói: “Phu nhân, có cần ăn gì không?”

Hạ Nghiên Lạc lắc đầu: “Không có việc gì đâu, tôi không đói, ngoài ra phía Thần Hy anh sắp xếp hộ tôi chưa?”

Thẩm Nam Thông gật đầu: “Vâng, đều đã sắp xếp rồi, tiểu thiếu gia vẫn chưa biết. Ngày mai đợi Hoắc tổng khỏe hơn tôi sẽ đến đón cậu ấy đến đây.”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Bên phía chị Tĩnh Nhiễm, để tôi tự thông báo.”

“Vâng.” Thẩm Nam Thông nói: “Phu nhân, tôi bây giờ sắp xếp người đưa ít quần áo của cô và Hoắc tổng đến đây.”

Thẩm Nam thông ra ngoài gọi điện thoại, vậy là trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, Hạ Nghiên Lạc nhìn trai thuốc truyền cho Hoắc Khải Quân sau đó lại nhìn lên khuôn mặt anh.

Cho dù là nằm thì lông mày của anh vẫn đẹp như vẽ vậy, anh tuấn phi phàm. Cô nhìn thấy mà cứ như bị cuốn vào vậy thế là cô chầm chậm lại gần hôn nhẹ lên khuôn mặt anh.

Anh vẫn cứ yên lặng nằm đó không động đậy. Cô nghĩ nếu như bình thường anh sớm đã lập tức mở mắt ra nhìn cô nhướn mày nói: “Lạc Lạc em đang câu dẫn anh à?”

Nghĩ đến đây, khóe môi của Hạ Nghiên Lạc bất giác cong lên vài phần, nhưng một khắc sau lại bị sự lo lắng đoạt mất.

Cô nhẹ nhàng chạm lên chiếc nhẫn vô danh trên tay, hít sâu một hơi: “Khải Quân, có phải là em lại làm liên lụy đến anh không?”

Lúc này, lông mi của Hoắc Khải Quân hơi run run, sau đó anh chầm chậm mở mắt ra.

Ánh nhìn của anh đều hướng về khuôn mặt đang lo lắng của Hạ Nghiên Lạc, những việc xảy ra trước lúc hôn mê thoắt cái đều hiện lên rõ ràng.

Trong lòng anh kích động: “Lạc Lạc, em không sao chứ?”

Cô nghe thấy mà lòng phát ru, anh tỉnh lại câu đầu tiên hỏi lại là cô có khỏe không?

“Khải Quân, anh cứu em nên em không sao hết.” Hạ Nghiên Lạc nắm chặt tay anh: “Anh biết không, lúc đó nguy hiểm như vậy anh tại sao…” nói đến đây nước mắt của Hạ Nghiên Lạc đã không kìm được mà rơi xuống.

“Không sao, anh không phải là không sao rồi sao?” Hoắc Khải Quân đưa bàn tay không phải truyền thuốc lên lau nước mắt cho Hạ Nghiên Lạc: “Bảo Bảo ngốc, em khóc gì chứ?”

Cô nghe những lời dịu dàng của anh nước mắt lại càng tuôn dữ dội hơn.

Tình huống khi đó là ngàn cân treo sợi tóc, anh cơ bản không có thời gian suy nghĩ mà bằng lòng để bản thân bị thương cũng phải đẩy cô ra, đó cơ bản là bản năng!

Lúc đứng giữa ranh giới sống chết đây có thể nói là bản năng tâm lý của anh. Cô sao có thể không cảm động được chứ?

Nhưng sợ Hoắc Khải Quân đưa tay lên sẽ mệt Hạ Nghiên Lạc phải cố nén không khóc nữa. Mắt cô đỏ lên nhìn anh: “Em là sợ anh có chuyện…”

Anh cười: “Vợ đẹp như vậy, còn sinh cho anh một đứa con trai thông minh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, anh sao có thể rời xa em được!”

Nghe đến kết hôn trong lòng Hạ Nghiên Lạc đột nhiên phát run.

Cô muốn nói với anh nhưng nhìn thấy tình trạng của anh bây giờ nên quyết định đợi anh khỏe lên một chút rồi hẵng nói.

Vậy là cô nhìn anh nói: “Khải Quân, anh chưa ăn gì có đói không? Bác sĩ nói ăn một ít đồ lỏng, em đi nấu cháo cho anh nhé?”

Hoắc Khải Quân vốn dĩ không muốn ăn, có điều nghe Hạ Nghiên Lạc nói đi nấu cho anh anh lập tức đồng ý: “Được, nhưng Bảo Bảo đừng làm mệt quá nhé!”

Cô cười: “Em không sao, vậy em đi vào bếp nhé!”

Trước đó trợ lý đã chuẩn bị một ít đồ dùng hàng ngày, Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy có một ít gạo dinh dưỡng và các loại ngũ cốc vậy là cô đem gạo đi vo rồi bắt đầu nấu nướng.

Cháo phải ninh nên cô qua giường nhìn Hoắc Khải Quân rồi hỏi anh: “Khải Quân, vết thương của anh có đau không?”

Anh lắc đầu: “Không sao, chỉ là thương ngoài da. Chiếc xe trước lúc đâm vào phía trước có vật nhọn nên mới tạo ra vết thương cho anh mà thôi. Sức khỏe của anh không sao.”

Anh nói nghe sao mà đơn giản vậy, nhưng cô nghe thì trong lòng lại căng thẳng: “Có thể cho em được không?”

Anh nắm lấy tay cô: “Đừng xem, cô gái nhỏ của anh bị sao làm bị thương còn sợ, xem rồi sợ dọa em mất thôi!”

Cô lắc đầu: “Em muốn xem.”

Nói rồi Hạ Nghiên Lạc mở chăn ra sau đó vén áo bệnh nhân của Hoắc Khải Quân lên.

Bởi vì vết thương nằm ở bụng dưới cho nên anh chỉ kéo quần đến một nửa, mặt Hạ Nghiên Lạc đỏ lên, sau khi bình phục là cảm xúc cô mới nhìn lên vết thương trên người Hoắc Khải Quân.

Trên đó cuốn một lớp băng khoảng 15cm, phía bên ngoài còn nhìn thấy có ít máu.

Cô nhìn mà lòng chua xót, đang cắn môi không nói gì thì Hoắc Khải Quân đã lên tiếng: “Lạc Lạc, em có phải là đang lo lắng bộ phận then chốt của chồng em bị người phụ nữ khác nhìn thấy không?”

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra hai giây sau đó mới phản ứng lại.

Anh đang nghĩ cái gì vậy?

Hạ Nghiên Lạc bất lực nhìn Hoắc Khải Quân: “Em thấy rồi, hôm nay trong phòng phẫu thuật đều là bác sĩ nam và y tá nam, cho nên…”

Anh nhất thời dương môi lên: “Em không ghen là tốt rồi!”

Cô lo cho anh bị thương còn không kịp nghĩ thì sao mà có thời gian ghen được cơ chứ?

Hạ Nghiên Lạc đắp chăn cho Hoắc Khải Quân sau đó nghiêm túc nói: “Khải Quân, cám ơn anh cứu em!”

“Ngốc chết đi được, không cứu em lẽ nào đi cứu người phụ nữ khác?” Hoắc Khải Quân véo má Hạ Nghiên Lạc.

“Em đi xem cháo thế nào!” Hạ Nghiên Lạc nói xong đứng dậy rồi chạy vào nhà bếp.

Hoắc Khải Quân nhìn thấy bóng của cô trong lòng mỉm cười, cô vợ nhỏ của anh lại ngượng ngùng rồi?

Không thể không nói thể chất của Hoắc Khải Quân rất tốt, sau khi truyền thuốc xong thì tinh thần của anh cũng khá hơn nhiều.

Đợi khi cháo nấu xong anh vẫn dồi dào sức khỏe như cũ.

Hạ Nghiên Lạc bưng một bát cháo đến nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Vẫn còn nóng, lát nữa em bón cho anh?”

Anh vui vẻ gật đầu, trong lòng nghĩ hóa ra còn có kiểu phục vụ như thế này?

“Lạc Lạc, em vẫn chưa ăn tối à, em ăn trước đi rồi bón cho anh sau!” Anh dặn dò.

Cô biết mệnh lệnh của anh nói một là một hai là hai nên cũng gật đầu, lại đi lấy thêm một bát nữa vừa thổi vừa ăn.

Hoắc Khải Quân nằm trên giường bệnh chỉ cảm giác nhìn Hạ Nghiên Lạc ăn là một chuyện rất sảng khoái.

Cứ thế đến khi cô ăn xong cô mới đến bên giường anh nói: “Khải Quân, vết thương của anh không được cử động, em giúp anh nâng người lên một chút, nếu có chỗ nào không thoải mái lập tức nói với em nhé.”

Nói xong, Hạ Nghiên Lạc đi đến bên cạnh gách cô Hoắc Khải Quân một cái gối nghiêng khoảng 30 độ sau đó quay đầu hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Không sao!” Ánh mắt của Hoắc Khải Quân dán lên người Hạ Nghiên Lạc.

Cô lại ngồi trước mặt anh, múc một thìa cháo đưa lên môi thử độ ấm rồi mới đưa qua phía anh: “Thử xem mùi vị có hợp không?”

Hoắc Khải Quân theo tay Hạ Nghiên Lạc ăn một miếng, đáy mắt hiện lên tia vui sướng: “Rất ngon!”

Chỉ cần cô làm cho dù là trước đây anh không ăn mấy món đồ vặt này cũng cảm thấy ngon.

Trong phòng không khí trở lên vô cùng ấm áp, ngay cả y tá đến kiểm tra cũng bất giác mà nhẹ bước chân.

Mà lúc này khi Khanh thiếu biết số phòng của Hoắc Khải Quân cũng lập tức đi đến.

Y tá nhìn thấy anh anh bèn làm động tác đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. Anh đứng bên ngoài cửa rồi lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Trong phòng Hạ Nghiên Lạc múc cháo đút từng thìa, từng thìa cho Hoắc Khải Quân.

Mặc dù anh không nhìn thấy ánh mắt của Hạ Nghiên Lạc nhưng lại cảm thấy độ ấm ấy đã không còn cho mình nữa rồi.

Anh chỉ cảm giác dưới chân là sự lạnh lẽo từng chút từng chút kéo dài, dường như trong phòng và hành lang đã là sự cách biệt của hai mùa trong năm.

Trong phòng thì ấm áp như mùa xuân, mà bên ngoài thì lạnh như tuyết rơi.

Khanh thiếu trong cơn hoảng hốt chợt nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Hạ Nghiên Lạc.

Đó không phải cũng là mùa đông sao, nhưng tại sao anh lại cảm thấy ấm áp?

Cứ vậy cho đến khi góc kia của hành lang có tiếng bước chân truyền đến, Khanh thiếu đột nhiên phản ứng lại vội vàng đi nhanh về phía trước và không hề quay đầu nhìn lại.

Thẩm Nam Thông đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy có bóng vừa lướt qua nhưng anh ta cũng không để ý nhiều.

Lúc này anh ta muốn vào nhưng lại nhìn thấy cảnh trong phòng.

Dưới tình huống này ông chủ khẳng định không muốn anh ta vào cho nên đợi Hạ Nghiên Lạc bón xong cháo Thẩm Nam Thông mới bước vào.

Trước hết anh ta hỏi thăm Hoắc Khải Quân sau đó báo cáo một chút công việc sau khi đã xử lý xong.

Cuối cùng anh ta cho tổ yến vào mấy cốc trà rồi tiện hỏi: “Đúng rồi, phu nhân vừa rồi có người đến thăm à?”

Hạ Nghiên Lạc lắc đầu: “Không có ai biết Khải Quân bị thương, cho nên không có người đến thăm.”

“À, chắc là vừa hay người ta đi qua.” Thẩm Nam Thông nói: “Bóng dáng đó nhìn rất quen.”

“Ai thế?” Hạ Nghiên Lạc hỏi.

“Không có gì, người đó đã không còn nữa rồi, chỉ là giống nhau thôi.” Thẩm Nam Thông nói.

Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Khải Quân cũng không nghĩ nhiều, Hoắc Khải Quân lại dặn dò ít việc. Cùng vì thuốc phát huy tác dụng cho nên lúc này anh đã có cảm giác buồn ngủ vậy nên anh cũng đi ngủ luôn.

Ngày hôm sau Hạ Nghiên Lạc thấy tình hình của Hoắc Khải Quân đã đỡ hơn nhiều rồi vậy là cô bảo Thẩm Nam Thông phái người đi đón Hoắc Thần Hy đến.

Thằng bé vừa đi vào nhìn thấy Hoắc Khải Quân nằm trên giường lập tức chạy đến bên giường gọi: “Bố, bố!”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.