Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ trong bệnh viện

Phiên bản Dịch · 2336 chữ

Hạ Nghiên Lạc nói đến đây đột nhiên phát hiện giọng nói của mình càng lúc càng nhỏ.Thực ra anh rất tốt, thực ra cô rất muốn tiếp tục ở cùng anh, nhưng trước khi cô chưa giải quyết được tin nhắn uy hiếp kia thì cô đều không có cách nào cùng anh đưa ra kế hoạch nào nữa.

Thế rồi đáy mắt cô nhiễm một màu bi thương, sự cay đắng lan tỏa khắp nơi rồi dần dần đi xuống đáy mắt Hạ Nghiên Lạc.

Mà Hoắc Khải Quân hoàn toàn bị những lời thổ lộ vừa rồi của Hạ Nghiên Lạc làm cho trấn động không ngừng, mặc dù không có quá nhiều lời đường mật nhưng trân tình như thế này được cô thổ lộ ra rất khó vì vậy mà càng quý hơn!

Anh thấy cô đột nhiên không nói, còn cúi đầu nên cho là cô xấu hổ vậy là anh lập tức cúi đầu hôn lên môi Hạ Nghiên Lạc: “Bảo Bảo, anh rất vui! Tương lai anh tuyệt đối sẽ không để em thất vọng!”

Nói xong anh hôn lên cánh môi cô, ấm áp mà triền miên, rất lâu sau mới chầm chậm cậy răng cô ra tiến vào trong.

Anh cuốn lây đầu lưỡi cô, trước đây nếu làm vậy cô sẽ tránh nhưng môn nay cô lại chủ động dây dưa với anh.

Nhịp tim của Hoắc Khải Quân lại gia tăng càng nhanh, vậy là anh lập tức tiếp tục cùng cô triền miên.

Cô vẫn không trốn, mà rất phối hợp đáp trả anh. Mặc dù nó không có quy tắc nhưng mà lại vô cùng thú vị.

Mỗi lần họ làm như vậy thì hôm nay là thời khắc động tình nhất.

Bởi vì nụ hôn của Hoắc Khải Quân cũng dần dần gia tăng thêm nhiệt độ, anh nhanh chóng đoạt lấy mọi hô hấp của Hạ Nghiên Lạc.

Lòng bàn tay của anh từ lần vào trong quần áo của cô, lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người cô.

Cho nên khi họ thẳng thắn đối diện với nhau, Hoắc Khải Quân đã nhìn thấy làn da của cô ấy được bao phủ bởi một chút màu hồng, rơi vào mắt anh làm đốt cháy mọi cảm xúc nơi đáy mắt.

Anh vừa hôn vừa tiến vào mà cô vẫn như cũ ôm lấy cổ anh không hề tránh né.

Anh cảm giác hôm nay thật tuyệt mỹ, không còn lời nào để nói, mỗi lần anh đều đi thật sâu vào cơ thể cô.

Cô thở gấp, lúc dính trên người anh còn chủ động hôn anh nữa.

Vậy là anh cũng điên cuồng đáp lại cô, luật động càng lúc càng nhanh.

Cô cảm giác toàn thân mình dưới sự công kích của anh trở nên càng ngày càng mềm, dường như thế nào cũng không đủ, chỉ muốn để anh càng gần thêm thì mới khiến cô càng thêm ấm áp.

Lâu sau tất cả suy nghĩ trong đầu đều trống không, mắt của cô dường như cũng xuất hiện tia sáng, lỗ chân lông khắp cơ thể đều mở bung ra, dòng khoái cảm không thể giải thích được cũng bùng nổ.

Mà Hoắc Khải Quân dưới sự thỏa mãn cực điểm của cô cũng triệt để giải phóng.

Hai người ôm lấy đối phương, lâu sau cùng không buông ra.

“Vợ, anh yêu em!” Hoắc Khải Quân cúi đầu hôn lên mi tâm của Hạ Nghiên Lạc.

Lúc cô nghe thấy anh lần đầu tên gọi ‘vợ’ mới phản ứng trở lại.

Người thần bí kia nói, trong hôn lễ của cô phải từ chối anh, vậy thì…

Nếu căn cứ theo những gì Hoắc Khải Quân đã định họ sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 6/12, sau khi hôn lễ kết thúc sẽ trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Sau này, ngày sinh nhật của cô cũng là ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn.

Nhưng nếu như cô thật sự cự tuyệt tại hôn lễ vậy thì cô cũng sẽ không thể lấy lại anh được nữa.

Mặc dù cô có nỗi khổ nhưng nếu rơi vào trường hợp như vậy, nếu cô thật sự làm như vậy thì có khác gì cho Hoắc gia và anh một cái tát đâu, dẫm lên sự tôn nghiêm của anh, triệt để cắt đứt đường lui của anh.

Người đó rốt cuộc là ai? Tại sao muốn làm như vậy? Cô và Hoắc Khải Quân không kết hôn thì đối với người đó có lợi gì?”

Hơn nữa bố mẹ cô mới đầu đã rơi vào tay bọn họ hay là gần đây….

Có quá nhiều nghi vấn không có lời giải, Hạ Nghiên Lạc phát hiện hóa ra hạnh phúc gần như vậy tức thì lại trở nên xa đến thế.

Cô ôm lấy eo Hoắc Khải Quân hít thở hơi ấm trong lòng anh.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Lạc Lạc, anh bế em đi tắm lại nhé?”

Cô lắc đầu: “Đừng, em muốn anh ở bên cạnh em.”

Anh lập tức cong môi lên: “Được.” Nói xong anh tắt đèn đem cô ôm vào lòng rồi đắp chăn lên.

Cứ thế cho đến khi Hoắc Khải Quân ngủ Hạ Nghiên Lạc mới mở mắt ra, mượn ánh sáng yếu ớt cô nhìn anh sau đó nhẹ nhàng nói: “Khải Quân, xin lỗi.”

Ngày hôm sau Hạ Nghiên Lạc vẫn theo lịch trình cũ đi thu âm, nhưng vì tâm trạng không ổn định nên hát mấy lần mới xong.

Chỉ là lúc kết thúc ghi âm, sắc trời bên ngoài đã tối đen rồi.

Cô xách túi đi vào thang máy, theo sau có hai vệ sĩ.

Vừa mới đi vào sảnh lớn đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sô pha.

“Khải Quân?” Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc hỏi.

“Lạc Lạc, anh ta ca nghe nói em vẫn chưa xong việc nên đến đây đón em.” Hoắc Khải Quân nói xong bèn đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc: “Có chồng đón, cảm thấy rất vui đúng không, rất muốn được bạn bè ngưỡng mộ đúng không?”

Hạ Nghiên Lạc cười cùng Hoắc Khải Quân đi ra: “Khải Quân, xe của anh đỗ ở đâu?”

“Không có, anh bỏ trên đường.” Hoắc Khải Quân nói: “Bên kia hơi tắc đường cho nên anh không lái qua đây, chúng mình cùng đi qua đó đi.”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc gật đầu, mặc Hoắc Khải Quân nắm tay cùng cô đi ra ngoài.

Chỉ là đang là cao điểm tan ca xe trên đường rất nhiều, Hạ Nghiên Lạc nhìn đèn xe trên đường bèn nói với Hoắc Khải Quân: “Anh trước đây cũng thường đến Ninh Thành sao? Không biết trước đây chúng ta có chạm mặt nhau không nhỉ?”

Hoắc Khải Quân nghĩ: “Chắc là chưa gặp nhau, nếu gặp rồi anh ắt hẳn sẽ chúng ý đến em!”

Cô cười: “Trước đây em là gái quê lên thành phố làm việc, mùa đông mặc một cái áo bông rất xấu, mùa hè mặc một bộ quần áo rất thô, anh mà thấy khẳng định sẽ không chau mày.”

Trong lòng anh căng lại: “Lạc Lạc, nếu như anh sớm gặp được em thì tốt rồi!”

“Đúng, nếu sớm gặp được thì tốt!” Hạ Nghiên Lạc cảm thán, nếu như sớm một chút hoặc khi bố mẹ cô vẫn không rơi vào tay người kia.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi qua bên kia đường.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy tóc của Hoắc Khải Quân không được gọn gàng bèn đứng lại kiễng chân lên giúp anh chỉnh lại.

Anh nhìn cô vợ nhỏ trước mặt mình chỉ cảm thấy trong lòng trong mắt anh đều vô cùng thích cô.

Hơn nữa họ bây giờ càng ngày càng tốt, đúng là quá hoàn mỹ rồi!

“Lạc Lạc, anh…” Hoắc Khải Quân muốn nói lại đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là một tiếng hét lớn kinh hãi: “Cẩn thận!”

Vừa rồi do tầm nhìn của anh bị cô chặn lại nên khi cô vừa đứng thẳng người lên anh mới nhìn thấy có một chiếc xe đột nhiên chuyển hướng di chuyển về phía cô mà đâm vào.

Trong tích tắc trái tim của Hoắc Khải Quân như thắt lại, anh xoay Hạ Nghiên Lạc ra sau lưng mình rồi dùng một lực thật lớn đẩy cô sang một bên!

Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân dùng lực đẩy ngã xuống đất, bên tai lúc này mới nghe rõ tiếng va chạm.

Phía sau hai vệ sinh đã chạy đến nhưng vẫn không kịp, mắt nhìn thấy Hoắc Khải Quân bị xe đâm ngã còn có máu chảy ra nữa.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy máu thấm trên mặt đất, thời khắc đó cô chỉ cảm thấy máu tươi toàn thân như đông đá lại.

Cô không sao thở được, không khống chế được nhịp đập điên cuồng trực trào ra nơi trái tim, toàn thân run rẩy từ dưới đất bò dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả tiến về phía Hoắc Khải Quân bị đâm.

Hai mắt anh nhắm lại, nằm im bất động.

“Khải Quân!” nước mắt của Hạ Nghiên Lạc rơi ra, giọng nói đều là sự hoảng hốt: “Khải Quân, Khải Quân, anh làm sao vậy?”

Vệ sĩ bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, một người gọi 120, người còn lại bắt đầu kiểm tra vết thương của Hoắc Khải Quân xem xem có thể sơ cứu tạm thời không.

Người tài xế say rượu gây ra tai nạn đó cũng bị dọa cho tỉnh rượu, ngồi trên mặt đất cả người mềm như bún.

Rất nhanh xe cứu thương đã đến, Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy bệnh viện dường như thấy được hy vọng sống: “Bác sĩ, mau cứu anh ấy! Nhất định phải cứu sống anh ấy!”

“Bệnh nhân bị thương ở bụng, đầu không có hiện tượng gì….” Bác sĩ phân tích, sau đó cùng với y tá cẩm thận đưa Hoắc Khải Quân vào xe cứu thương.”

“Có người nhà không?” Bác sĩ hỏi.

“Có, là tôi!” Hạ Nghiên Lạc lập tức đi đến, căng thẳng hỏi: “Anh ấy sao rồi…”

Cô rất muốn biết, nhưng lại càng sợ nghe được đáp án đáng sợ.

“Trước mắt không dễ phân tích, sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới kết luận được.” Bác sĩ nói: “Có điều nhìn tình hình trước mắt chắc là chỉ bị thương bên ngoài, không có cản trở gì lớn.”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây trong lòng mới nhẹ nhõm đi vài phần, cô lên xe ngồi bên giường Hoắc Khải Quân, nắm lấy tay anh, không nói được lời nào.

Anh yên lặng nằm ở đó, bác sĩ xử lý vết thương cho anh, anh nhiều nhất cũng chỉ là chau mày chứ không mở mắt.

Cô là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch như vậy, không cương nghị như bình thường. Anh nằm ở đây yên lặng giống như đang ngủ vậy.

Anh lại một lần nữa không hề do dự mà cứu cô, cơ bản anh không hề suy nghĩ xem mình sẽ thế nào mà cứ thế hy vọng mang lại sự sống cho cô…

Tâm tình Hạ Nghiên Lạc hỗn loạn, anh tốt như vậy, cô sao nỡ trong hôn lễ làm tổn thương anh chứ?

Cô nắm chặt tay Hoắc Khải Quân, nhìn vào khuôn mặt anh, trong lòng dần dần đưa ra quyết định.

Sau hơn 20 phút, xe cứu thương cuối cùng cũng đến bệnh viện gần nhất.

Hạ Nghiên Lạc cùng bác sĩ đi vào cửa phòng phẫu thuật, lúc nhìn thấy bác sĩ đưa Hoắc Khải Quân vào trong không thấy đâu, lực khí toàn thân cô dương như tức thì bị rút hết, nếu không có vệ sĩ nhanh chóng lại lại dìu cô sợ là cô đã ngã trên mặt đất rồi.

Ba chữ ‘đang phẫu thuật’ sáng lên, Hạ Nghiên Lạc ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật tay nắm chặt hai bên thành ghế, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Thời gian dần dần trôi qua, Hạ Nghiên Lạc luôn duy trì dáng vẻ như ban đầu, không hề động đậy.

Mà lúc này, ở một đầu hành lang bệnh viện có người đã chuẩn bị rẽ thì đột nhiên dừng bước chân.

Khanh thiếu vốn dĩ chỉ cố ý quét mắt một cái, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc.

Đồng của của anh đột nhiên căng lại, cơ thể theo bản năng là hướng lại gần cô.

Nhưng vừa mới động đậy vài bước anh lại ý thức được bên cạnh cô có hai vệ sĩ.

Cô tại sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?

Khanh thiếu nghĩ đến đây, ánh mắt thuận theo hướng nhìn của Hạ Nghiên Lạc, trông thấy trên đó viết ba chữ ‘đang phẫu thuật’.

Khanh thiếu chau mày, Hoắc Khải Quân sao thế? Anh phát hiện, hôm đó Hoắc Khải Quân mặc dù làm anh bị thương nhưng anh vẫn có chút lo lắng cho sự an nguy của anh ta.

Nhưng, nhìn dáng vẻ lo lắng lúc này trên khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc, trong lòng Khanh thiếu sự lo lắng thoắt cái đã hoàn toàn tan biến.

Cô ấy, là thật sự thích Hoắc Khải Quân sao?

Vậy thì nếu như hôm đó cô ấy nhìn thấy vết thương của anh đến hôm nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi liệu cô ấy có chút nào lo lắng như bây giờ không?

Khanh thiếu nhìn Hạ Nghiên Lạc, một chút cũng không nỡ rời mắt được.

Lời tác giả:

Trong bệnh viện, câu chuyện của ba người sẽ phát sinh như thế nào nữa đây?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.