Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cần cần cảm kích, lấy thân báo đáp được không?

Phiên bản Dịch · 2423 chữ

Rõ ràng Hoắc Khải Quân không có kinh nghiệm trên phương diện này, anh ta vốn dĩ chỉ cảm thấy trên chân mình hơi nóng, lúc bắt đầu không có ý nghĩ gì nhưng khi nhìn xuống nhất thời tái mặt đi.

“A…” anh ta thật sự có bệnh sạch sẽ, mặc dùng có thể ôm Hạ Nghiên Lạc trong lòng, nhưng cái thứ kia…

Anh ta nhanh chóng đứng lên, cởi áo tắm dính máu trên người vứt xuống!

Vậy là trên người anh ta chỉ mặc quần lót, hoàn toàn phơi ra trước mặt Hạ Nghiên Lạc.

Ánh mắt Hạ Nghiên Lạc vốn dĩ rơi trên chân anh ta, khi anh ta cởi áo cô vẫn chưa thu ánh nhìn lại thế là bất giác lại nhìn thấy cái quần lót đang ôm lấy cơ thể anh ta, nhất thời mắt cô mở lớn, lúc phản ứng lại thì vội xoay người chạy.

Cho đến khi cô chạy vào nhà vệ sinh trong phòng mình, Hạ Nghiên Lạc mới phản ứng được hôm nay mình vừa làm cái gì!

Cô phiền não đi vào nhà vệ sinh, thay quần lót và băng vệ sinh, sau đó nhìn vẻ dáng vẻ tàn tạ của mình trong gương.

Một chuỗi cái chuyện như thế này trước đây chưa từng phát sinh. Nhưng hôm nay khó mà có thể gặp được bố mẹ nuôi nấng cô, cô thế mà…

Hạ Nghiên Lạc sửa lại tóc, rất lâu sau tâm trạng mới trở lại bình thường được.

Mà lúc cô đi vào phòng khách, phát hiện Hoắc Khải Quân đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí dường như có chút cung kính với đầu bên kia.

Người có thể khiến anh ta cung kính chỉ có thể là người lớn trong nhà sao? Hạ Nghiên Lạc vội vàng về phòng, không muốn nghe lén chuyện của người khác.

Đến khi cô thấy anh ta nói chuyện điện thoại xong mới thò đầu ra, vừa mới đi ra đã nhìn thấy Hoắc Khải Quân đang đi về phía cô.

Cô vội vàng mỉm cười: “Hoắc tiên sinh.”

Cô phát hiện, bây giờ cô đứng trước mặt anh ta ngay cả cười cũng khó khăn.

“Cô Lý, bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Hoắc Khải Quân vừa mở miệng đã hỏi ngay công việc.

Trong đầu Hạ Nghiên Lạ đoàng một tiếng, tiêu rồi, anh ta cố ý muốn cô trả lời đây.

Cô gật đầu: “Hoắc tổng, tôi suy nghĩ kỹ rồi, nhưng tôi muốn giải thích…”

“Trước khi tôi nói xong, cô không cần lên tiếng!” Hoắc Khải Quân ra lệnh rồi chỉ tay vào sô pha nói: “Ngồi xuống đi!”

Hạ Nghiên Lạc chỉ đành gật đầu ngồi xuống.

Hoắc Khải Quân cầm sổ ghi ra, chỉ trong mấy phút nhanh chóng viết gì lên đó, ngón tay thon dài của anh ta như bay lượn, động tác vô cùng ưu nhã.

Làm xong những việc này anh tay đẩy nó đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc nói: “Nhìn hiệp đồng tôi mới soạn thảo đi.”

Hạ Nghiên Lạc xem một cái chợt ngẩn ra.

Anh có thể nói cho cô biết, mấy chữ hợp đồng làm bạn gái trên danh nghĩa của anh ta ở đây là thật chứ không phải cô hoa mắt nhìn nhầm?

Trên đó đã viết đủ rồi, cô chỉ cần ký tên, bắt đầu từ lúc cô ký tên, cô chính là bạn gái trên danh nghĩa của anh ta.

Cho nên, tất cả các trường hợp cần cô xuất hiện cô đều phải nghe theo.

Hơn nữa, trong thời hạn hợp đồng, cô không được có bạn trai, không được cùng người đàn ông khác có bất kỳ tiếp xúc thân thể cũng như thân mật nào.

Cô có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp anh ta ngăn chặn các cô gái đeo bám, nhất là đối với việc liên hôn.

Tất nhiên cô sẽ nhận được hồi báo, anh ta sẽ cho cô một vị trí để phát triển sự nghiệp, thù lao sẽ rất cao, sau khi kết thúc hợp đồng, còn được nhận thêm một biệt thự cạnh biển ở Ninh Thành.

Ngoài ra một khi đã kết thúc hợp đồng, hai bên không được tiếp tục dây dưa, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.

Mà kỳ hạn hợp đồng là 3 năm.

Hạ Nghiên Lạc xem hợp đồng mấy lần, xác định mình không hoa mắt mới hướng ánh nhìn về phía Hoắc Khải Quân nói: “Hoắc tổng, tôi xem xong rồi.”

Anh ta không nói bất kỳ lời thừa thãi nào: “Cho tôi kết quả.”

“Tôi có một câu hỏi.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Tại sao muốn tôi ký hợp đồng như thế này, dựa vào thân phận và dáng vẻ bên ngoài của Ngài đều không khó khăn gì để tìm bạn gái, vậy…”

“Nguyên nhân không liên quan đến cô, cái tôi cần là kết quả.” Hoắc Khải Quân lãnh đạm nói: “Nếu đồng ý lập tức có hiệu lực. Nếu cô không đồng ý, công việc này cô cũng không cần làm nữa, tất cả các công ty dưới trướng Hoắc thị đều không nhận cô.”

Thế này không phải là ép người sao…

Hạ Nghiên Lạc không nói, anh ta bảo cô lựa chọn nhưng thực tế không cho cô lựa chọn!

Cô mở miệng: “Tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện.”

Hoắc Khải Quân liếc mắt: “Rất ít người dám ra điều kiện với tôi.”

“Tôi chỉ muốn nói, chúng ta có thể diễn vai người yêu nhưng tôi không đồng ý tiếp xúc thân mật.” Hạ Nghiên Lạc nói ra từng chữ một.

Trong lòng Hoắc Khải Quân có chút không vui, lẽ nào cô ấy nhìn hợp đồng như vậy mà không cảm kích muốn lấy thân báo đáp sao? Nghĩ tới việc cô lấy thân báo đáp trong người anh ta đã rạo rực rồi,

Trong khoảng không trầm lặng anh ta cố gắng khống chế bản thân gật đầu: “Được.”

Nếu không phải người trong nhà vừa gọi điện đến, anh ta…

20 phút trước, bà nội đã gọi điện thoại cho anh ta hỏi anh ta có phải có phụ nữ bên cạnh không.

Cũng không biết ai tốt bụng đem chuyện này nhanh chóng mật báo với người trong nhà. Có điều vậy cũng tốt, anh ta khỏi phải tự mình nói.

Lúc đầu người trong gia tộc muốn anh ta cưới người mà họ sắp xếp, nhưng khi ấy anh ta chưa tìm được cô gái lúc ban đầu, đối với người phụ nữ khác anh ta lại mắc bệnh sạch sẽ nên luôn không nghe người nhà.

Nhưng người anh em song sinh của anh ta đến giờ sống chết không rõ, anh ta trở thành người thừa kế duy nhất của Hoắc gia.

Người trong gia tộc nói đợi đến sinh nhật 32 tuổi của anh ta nếu không dẫn bạn gái về thì họ sẽ sắp xếp vị hôn thê cho anh.

Kỳ thực anh ta mắc bệnh sạch sẽ, trên thế giới này không phải có cái gọi là mang thai hộ sao, có thể thử cách này để kiếm con.

Bọn họ không bắt anh ta gần gũi phụ nữ chỉ cần đứa con của anh ta mà thôi!

Hơn nữa cô gái lúc đầu anh ta thừa nhận sẽ lấy làm vợ chính là cô gái của bảy năm trước, anh ta sẽ đợi cô ấy mười năm. Giờ mới là năm thứ bảy vẫn còn ba năm nữa, anh ta cần một tấm lá chắn trước mặt gia đình.

Mà người được chọn thích hợp nhất chính là cô gái này.

Thấy Hoắc Khải Quân đồng ý yêu cầu của mình Hạ Nghiên Lạc bèn nói: "Được, Hoắc tiên sinh, tôi đồng ý hợp đồng của Ngài."

Bây giờ đối phương đã nhường vậy đối với cô mà nói điều kiện anh ta đưa ra quá hào phóng.

Chỉ là ba năm tuổi xuân mà thôi, dù sao cô cũng không tính lấy chồng chẳng thà chăm chỉ kiếm tiền như vậy thằng bé mới có cuộc sống tốt được!

"Đợi chút, tôi in hợp đồng." Hoắc Khải Quân nói xong, thêm vào điều khoản không tiếp xúc thân mật của Hạ Nghiên Lạc, sau khi nhanh chóng chỉnh sửa hợp đồng bèn in thành hai bản.

Hạ Nghiên Lạc lăn vân tay, bây giờ hợp đồng đã có hiệu lực, cô đã trở thành bạn gái trên danh nghĩa của anh ta.

"Học vấn cấp ba." Hoắc Khải Quân nhìn cô: "Biết tiếng Anh không? Biết sử dụng máy tính không? Đem tất cả năng lực của cô viết ra!"

Hạ Nghiên Lạc học tiếng Anh rất giỏi, mặc dù trong bảy năm trong công việc không sử dụng đến nhưng cô vẫn chưa quên.

Mà các công việc cô từng làm dù rất phong phú nhưng đều là công việc đòi hỏi thấp nhưng không vì thế mà không có kinh nghiệm gì.

Hoắc Khải Quân nghe xong ngón tay nhẹ nhàng gõ tiêu đề kế hoạch, sau đó lạnh lùng nói: "Tập đoàn Hoắc thị năm nay tiến quân vào giới showbiz, công ty giải trí dưới trướng Hoắc thị đích thực đang thiếu người, ngày mai tôi bảo trợ lý Thẩm sắp xếp cho cô một vị trí thích hợp!"

Hạ Nghiên Lạc nghe xong mà trấn động, ở đó có thể tích lũy kinh nghiệm.

Bởi vì vừa mới đầu quân cho nên cần phải dốc hết sức lực tìm hiểu nó, cô tin có kinh nghiệm như thế này thì ba năm sau cô sẽ có một sơ yếu lý lịch đẹp.

Đáy mắt cô lộ ra tia cảm kích: "Cảm ơn Ngài, Hoắc Tổng! "

"Tôi không thích cảm ơn suông." Hoắc Khải Quân nói: "Nếu đã muốn cảm ơn tôi không bằng thể hiện bằng thành ý đi."

"Vâng Hoắc Tổng." Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

Ngày hôm sau, Thẩm Nam Thông theo sự chỉ thị của Hoắc Khải Quân sắp xếp cho Hạ Nghiên Lạc vị trí trợ lý thị trường.

Căn cứ vào sơ yếu lý lịch và học lực của cô thì không thể sắp xếp cho cô vị trí cao hơn được.

Hoắc Khải Quân lần này lưu lại khách sạn nhận tiện mở cuộc họp ở đó là vì hợp đồng giá trị chục tỷ. Nếu bây giờ đã ký xong hợp đồng theo lý anh ta cũng phải đi rồi, vậy là anh ta quay về biệt thự bên bờ biển tại Ninh Thành.

Hạ Nghiên Lac không phải làm nhân viên phục vụ nữa nên đương nhiên cũng phải nghỉ việc.

Cô về phòng khách sạn thu dọn đồ của mình sau đó lại đến khu của nhân viên phục vụ đóng gói đồ đạc của bản thân.

Vừa ký tên xong cô đã trông thấy Tiêu Lệ đang đứng ở cửa dường như là cố ý đợi cô.

Vừa rồi cô ta vô tình nghe thấy giám đốc khách sạn nhận điện thoại của Thẩm Nam Thông nói Hạ Nghiên Lạc sẽ đến tập đoàn. Khi ấy cô ta chỉ cảm giác toàn thân ướt đẫm rất khó chịu.

Hạ Nghiên Lạc đi ra, Tiêu Lệ đã không nhẫn nhịn được mà tức mình nói: "Có người thật có bản lĩnh! Kỹ năng trên giường không giống với vẻ ngoài, tướng mạo thì tầm thường thế mà còn trèo lên giường của ông chủ được, chúng tôi thật sự tự nhận mình không bằng!"

Trước đây Tiêu Lệ nghe lời Giản Vũ San hãm hại cô nhưng cô không sao, điều đó không đồng nghĩa với việc cô đã quên!

Nếu cô đã rời khỏi đây thì cũng chẳng cần lo lắng đắc tội với mấy người công nhân này! Cho nên Hạ Nghiên Lạc dừng bước chân mang theo ánh mắt chế giễu nhìn Tiêu Lệ.

"Biết không? Bò lên giường cũng cần bản lĩnh! Cô tự nhận mình xinh đẹp hơn tôi?" Hạ Nghiên Lạc nhấn mạnh từng từ: "Được, vậy tôi ở Hoắc thị sẽ đợi xem cô dựa vào sắc đẹp của mình kéo tôi xuống!"

Trước đây cô luôn nhẫn nhịn để cô ta trèo lên đầu mình, giờ câu nói của cô làm Tiêu Lệ rất lâu không phản ứng lại được.

Nhìn Hạ Nghiên Lạc muốn đi, cô ta mới kéo cô lại nói: "Cô không được đi, cô là đồ trộm cắp, nói không chừng đã lấy đồ gì đó của chúng tôi!"

"Tiêu Lệ, cô không nhắc đến chuyện hôm đó tôi cũng quên." Hạ Nghiên Lạc lại gần nói nhỏ bên tai Tiêu Lệ: "Hôm đó tôi đã thủ thỉ bên tai Hoắc tổng bảo anh ta lấy video ngày hôm đó, cô đoán xem tôi thấy gì nào?"

Sắc mặt Tiêu Lệ thay đổi, hôm đó tại nơi ký tặng, là cô ta và Giản Vũ San lưu lại phương thức liên lạc, sau đó gặp nhau ở một góc hoa viên rồi đưa nhẫn cho cô ta.

Nếu như bị phát hiện... Tiêu Lệ một trận rét run.

"Đáng tiếc Hoắc Tổng giao cho tôi xử lý, cô đoán xem anh ta còn không biết sao." Hạ Nghiên Lạc vờ như suy nghĩ nói: "Vậy đợi đến tối tôi cùng anh ta thưởng thức nhé! "

"Nhược Tuyết!" ngữ khí Tiêu Lệ nhanh biến đổi: "Chúng ta đều là bạn bè... "

"Lúc tôi bị nói là trộm cướp sao cô không nói chúng ta là bạn bè?" Hạ Nghiên Lạc ánh mắt sắc bén nhìn cô ta: "Chuyện của tôi và Hoắc tổng nếu cô nói cho Giản Vũ San biết, vậy thì cô cứ đợi công việc phục vụ này không làm nữa đi!"

Tiêu Lệ vội vàng gật đầu: "Chị Nhược Tuyết, chị yên tâm em tuyệt đối không nói!"

Hạ Nghiên Lạc ôm đồ rời đi.

Cô suy nghĩ qua rồi, đi đến công ty giải trí Hoắc thị tất yếu sẽ chạm mặt Kiều Dịch Dương và Giản Vũ San.

Mối quan hệ của cô và Hoắc Khải Quân chỉ là hợp đồng, hơn nữa cô cũng bắt đầu từ vị trí trợ lý nên không muốn trước khi mình thành công lại kéo theo phiền phức.

Mọi cái cứ đợi sau khi cô mạnh lên sẽ từ từ báo thù.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.