Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con không cho chú ấy hôn mẹ xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Mặc dù trong lòng cũng đã dự đoán gần như vậy, nhưng lúc tận tai nghe Kiều Dịch Dương nói lời chia tay Giản Vũ San vẫn không dám tin vào tai mình.

Cô ta mỉm cười với Kiều Dịch Dương, âm vực dịu dàng: "Dịch Dương, anh nói gì thế? Em không nghe rõ?"

Mặc dù Kiều Dịch Dương bây giờ nói còn hơi khó khăn nhưng anh vẫn nhắc lại từng chữ một: "Giản Vũ San chúng ta chia tay đi."

"Dịch Dương anh chắc là mệt rồi." Giản Vũ San giúp anh gác chân lên: "Anh nghỉ ngơi chút đi, đợi anh tỉnh lại, em đi hỏi bác sĩ xem anh có thể ăn được gì, sau đó làm cho anh ăn."

"Anh nhớ hết mọi chuyện rồi." Kiều Dịch Dương nhìn Giản Vũ San: "Về Nghiên Lạc, còn có tất cả mọi chuyện nữa."

Vốn dĩ anh không dám khẳng định sau khi phẫu thuật mình có tỉnh lại hay không nên không đề cập đến chuyện này vì sợ Giản Vũ San sẽ tìm Hạ Nghiên Lạc báo thù.

Nhưng giờ anh tỉnh rồi, anh có thể bảo vệ cô ấy, vậy thì từ thời khắc này anh không muốn liên quan đến Giản Vũ San nữa.

"Dịch Dương, anh sao có thể... " Giản Vũ San thoắt cái nước mắt tuôn rồi như mưa.

Cô ta lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em không tin trong bảy năm này anh đối với em không có tình cảm! Hơn nữa Hạ Nghiên Lạc đã mất tích bảy năm rồi, anh... "

"Thực ra cho dù cả đời không tìm thấy cô ấy anh cũng không thể ở bên cạnh em nữa." Kiều Dịch Dương nhìn về phía Giản Vũ San: "Mà trong bảy năm này giải trí Kiều thị đối với em cũng không bạc."

Nghe những lời này của anh trong lòng Giản Vũ San chết lặng!

Kiều Dịch Dương không những muốn chia tay với cô ta, lẽ nào anh còn muốn giải trừ hôn ước?

Như vậy thì tương lai sau này của cô ta sẽ ra sao? Giản gia sẽ thế nào?

Trong lòng cô ta như lửa đốt, đột nhiên tiếp nhận tin này khiến cô ta nhất thời chưa có đối sách.

Sắc mặt Giản Vũ San trắng bệnh đứng bên giường mấy giây, cô ta nhận ra phải đi tìm mẹ cứu viện vậy là cố nén nỗi hoảng loạn trong lòng nói với Kiều Dịch Dương: "Dịch Dương anh vừa mới tỉnh lại, cố gắng nghỉ ngơi. Chuyện của chúng ta đợi anh hồi phục rồi nói tiếp."

Kiều Dịch Dương cơ thể cũng mệt mỏi nên cũng ừ một tiếng.

Buổi trưa Giản Vũ San cuối cùng cũng tìm được một cơ hội đem những lời của Kiều Dịch Dương kể lại với bà Giản.

Bà Giản nghe xong đáy mắt nổi lên sự căm phẫn.

Năm đó bà ta không thuận mắt mẹ đẻ của Hạ Nghiên Lạc, bây giờ cái con ranh ấy đã chết bảy năm mà vẫn cướp bạn trai của con gái bà ta.

Bà ta đứng ở cửa thang máy rất lâu suy nghĩ đối sách thì chợt trông thấy một sản phụ đi qua, đột nhiên ánh mắt bà ta sáng lên!

"San San, mẹ có cách rồi." bà Giản nói sau đó kéo Giản Vũ San lại nói nhỏ mấy câu vào tai cô ta.

Nghe mẹ nói xong sắc mặt Giản Vũ San từ đỏ chuyển sang trắng: "Mẹ, làm thế có lẽ là cách hay, nhưng như vậy Dịch Dương sẽ hận con phải không ?"

"Con sợ cái gì?" khoé môi bà Giản cong lên: "Chỉ cần con có con của nó thì hai đứa mãi mãi sẽ dây dưa với nhau! Trừ phi nó không cần đứa trẻ, nhà họ Kiều không nỡ tận tay giết đứa trẻ trong bụng con đâu, nếu không... "

Bà ta nói tiếp: "Hơn nữa năm đó sau khi Hạ Nghiên Lạc mất tịch cũng không tìm thấy thi thể, mặc dù sau này có người bên sông tìm thấy một thi thể, nhưng ngâm nước quá lâu nên cũng chẳng biết có phải là nó không. Có điều nếu nó vẫn sống, hễ quay về với tính cách của nó, nếu như con và Kiều Dịch Dương có con rồi, con nghĩ nó còn tiếp nhận Kiều Dịch Dương không?"

Hai mắt của Giản Vũ San sáng lên: "Mẹ cách này đúng là một mũi tên trúng hai đích."

"Cho nên không giận nữa, tìm cơ hội hành động, rõ chưa?" bà Giản nói.

"Mẹ, con biết rồi." đáy mắt Giản Vũ San ánh lên một tia sáng.

*

*Sau yến tiệc sinh nhật Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc chào tạm biệt bà Hoắc sau đó về thắng biệt thự của họ.

Vừa về đến nhà Hạ Thần Hy đã chạy tới ôm lấy Hạ Nghiên Lạc: "Một ngày không gặp, cháu nhỏ cô lắm."

Ánh mắt Hoắc Khải Quân quét một cái, thằng nhóc này cướp người phụ nữ của anh ta.

Anh ta nhìn Hạ Nghiên Lạc: "Hôm nay trong bữa tiệc em đã đồng ý với anh gì nhỉ ?"

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt, phản ứng lại: "À, bữa khuya? Tôi lập tức đi làm!"

Lại bắt mẹ nó chịu khổ rồi! Hạ Thần Hy lẩm nhẩm trong miệng, lúc Hoắc Khải Quân xoay người nó nhìn theo bóng lưng anh ta làm một cái mặt quỷ.

Hạ Nghiên Lạc vào phòng bếp, chọn một ít nguyên liệu, bởi vì nấu món khuya không cần nhiều nên cô cũng không gọi người giúp đỡ mà tự rửa thái nguyên liệu.

Đang làm chợt cảm thấy phía sau có người nhìn mình.

Cô xoay người liền trông thấy Hoắc Khải Quân đang đứng dựa cửa, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

"Hoắc..." cô ý thức mình nói sai vội sửa: "Khải Quân, anh có điều gì đặc biệt muốn giao cho tôi không?"

Anh ta lắc đầu, bước những bước dài tiến vào, ôm lấy eo của Hạ Nghiên Lạc nói rất khoa chương: "Người phụ nữ của anh nấu cơm đều khiến người ta thưởng thức một cách vui vẻ vậy sao?"

Hạ Nghiên Lạc cắn khóe môi, cô vẫn chưa quen sự gần gũi như thế này nên vội thương lượng: "Không phải đói sao? Anh buông tôi ra, tôi rửa đồ đã."

"Trước hết thưởng cho em đã." Hoắc Khải Quân cúi đầu moa moa vào môi Hạ Nghiên Lạc một cái!

Hôn xong anh ta bỏ cô ra nhưng lại lấy tay nhéo má cô một cái sau đấy mới đi.

Hạ Nghiên Lạc khóc không ra hơi, xem ra đại thiếu gia này là lần đầu yêu đương. Nhưng anh ta không nghĩ đến sao, ba năm sau, giữa bọn họ...

Cô lắc đầu xoáy bỏ ý nghĩ kia rồi tiếp tục nấu nướng.

Không lâu sau Hoắc Khải Quân đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, anh ta đi đến phòng bếp thấy Hạ Nghiên Lạc đang bày món thế là bèn chạy đến: "Anh tới đây."

Hạ Nghiên Lạc đưa nồi cho Hoắc Khải Quân, thấy anh ta chỉ một tay đã cầm được sau đó bình tĩnh đổ canh ra bát, cô cúi đầu nhìn mình mới rồi không có lực lắm tay vẫn còn run.

Ôi, đã 'chịu khổ' bảy năm rồi mà cô vẫn cứ yếu như vậy.

Hoắc Khải Quân nhấc đồ ăn của mình lên, lúc đang gắp thức ăn thì Hạ Thần Hy ngửi thấy mùi thơm chạy lại: "Ồ, hai người ra ngoài ăn cơm tối về vẫn còn ăn nữa sao, cẩn thận bị béo đấy!"

Hoắc Khải Quân đánh mắt: “Bé con, cho nên để tránh cháu lớn lên mập ú thì cháu nên đi học đi đừng có ăn khuya nữa!”

Mũi Hạ Thần Hy hít hít, đều là những món nó thích ăn! Mặc dù bữa tối nó ăn no rồi nhưng bây giờ lại đói rồi!

Nó hừ hừ đáng thương nhìn Hạ Nghiên Lạc muốn nói kẻ sống nhờ này đáng thương biết bao ngay cả cơm muốn ăn cũng không dám.

Hạ Nghiên Lạc nhìn nó mỉm cười rồi đi lấy thêm một cái bát xới cho Hạ Thần Hy nửa bát cơm: "Bữa tối ăn không ngon à, hay là không tiêu hoá được"

"Tuyết Tuyết tốt nhất!” Hạ Thần Hy nhìn Hạ Nghiên Lạc nở một nụ cười cực kỳ lớn.

Sau đó, hai người đàn ông một lớn một nhỏ cầm đũa bắt đầu cướp đồ ăn.

Hạ Nghiên Lạc không ngờ được Hoắc Khải Quân ở yến tiệc rõ ràng là ăn không ít đồ, nhưng sao lượng thức ăn anh ta ăn hôm nay lại nhiều hơn bình thường thế này?

Mà Hạ Thần Hy hai món và một bát canh cô làm cũng ăn đến đĩa trơn bóng, thậm chí cơm hai người ăn cũng ăn không còn một hạt.

Nhìn bát trống không không còn dư lại tí đồ ăn nào Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười nói: “Thật ra điều mà đầu bếp muốn thấy nhất chính là mọi người tranh cướp đồ ăn. Nhưng nếu hai người cứ ăn như vậy thì thật sự sẽ béo đấy! Trẻ con đối với sự trưởng thành thì tốt, nhưng Khải Quân, anh…”

Hoắc Khải Quân nghe thấy Hạ Nghiên Lạc hoài nghi về sức khỏe của bản thân mình bèn chớp mắt, đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc.

Cô lùi lại, anh ta tiến lên, ngữ khí và động tác hoàn toàn lấn áp cô, ép Hạ Nghiên Lạc vào góc tường.

“Ha ha…” Hạ Nghiên Lạc cười nhạt: “Khải Quân, cơ thể của anh là tốt nhất!”

Hoắc Khải Quân bắt lấy tay Hạ Nghiên Lạc: “Em vẫn chưa sờ qua làm sao biết được?”

Hạ Nghiên Lạc tiếp tục cười nhạt: “Trước đây thấy qua rồi!”

Nhắc đến chuyện trước đây, cổ họng Hoắc Khải Quân lại khô nóng, anh ta kéo tay Hạ Nghiên Lạc đặt trước ngực mình: “Còn cảm thấy anh ăn nhiều sẽ béo nữa không?”

Đại thiếu gia, anh tha cho tôi đi, hóa ra cơ thể đàn ông khi bị hoài nghi cũng sẽ có phản ứng như phát hỏa thế này sao? Hạ Nghiên Lạc lắc đầu, khuôn mặt thành khẩn nói: “Không đâu!”

Hoắc Khải Quân vẫn nắm tay Hạ Nghiên Lạc như cũ, lòng bàn tay của anh ta đang đặt lên vai cô, anh nắm tay cô từng tí từng tí một trượt xuống phía dưới, bắt đầu từ cơ ngực, đến cơ bụng, hai bên eo, cuối cùng dừng lại ở các múi bụng.

Giọng của anh ta trong đêm dường như có độ ấm thêm vài phần mị hoặc: “Thích không?”

Cái này không phải là hỏi cảm giác kích thích của tay sao?

Nói không thích anh ta nhất định không hài lòng, không biết anh ta còn phạt cô thế nào nữa.

Nói thích anh ta sẽ nước đục thả câu mất, sau đó sẽ nói cho cô hưởng thụ một đêm sao?

Trong đầu Hạ Nghiên Lạc không ngừng truyền đến mấy giả thuyết kia, cuối cùng cô nhìn Hoắc Khải Quân, biểu tình tùy ý nói: “Ừ, cũng được, đã nhận, đã kiểm tra! Anh cố gắng duy trì nhé!”

Ngữ khí này giống như trưởng bối nói với vẫn bối thế, ngữ khí dịu dàng ban đầu của anh ta chắc là bay mất tiêu rồi.

Nhưng Hoắc Khải Quân cơ bản tâm trạng không bị đánh bay, anh ta chỉ cảm giác trong người đang khó chịu, chính là…

Chỉ là môi của người phụ nữ trước mặt đang vừa đóng vừa mở, nhìn rất là quyến rũ.

Anh ta nhớ đến nụ hôn ban ngày, còn có phản ứng của cơ thể tối hôm đó nữa, nhất thời máu trong người anh ta lại bắt đầu dâng cao!

Vậy nên Hạ Nghiên Lạc nói gì cũng không quan trọng, anh ta nhìn cô nặn ra từng chữ: “Tuyết Tuyết, anh muốn hôn em!”

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc muốn ngã đây, anh ta có thể…

Nhưng cô căn bản chưa có thời gian suy nghĩ anh ta đã cúi đầu xuống hôn cô rồi.

Chỗ Hạ Nghiên Lạc đang đứng rất nhỏ, càng lúc nó càng hẹp, nhỏ đến mức khiến cô cảm thấy bản thân như đang vây trong hơi thở của anh ta.

Mà Hạ Thần Hy vừa mới đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra nó thấy trong phòng khách không có người.

Nó vội chạy đến hành lang bên cạnh nhà bếp, lúc này hai mắt nhất thời trợn tròn!

Người đàn ông đó ức hiếp mẹ xinh đẹp của nó!

Thằng bé giống như con thú nhỏ đang phẫn nộ, nó mau chóng chạy đến, sau đó duỗi tay ra kéo vai Hoắc Khải Quân: “Chú buông Tuyết Tuyết ra!”

Hoắc Khải Quân đang hôn nhập tâm đột nhiên bị người khác làm phiền nhất thời khó chịu.

Anh ta buông Hạ Nghiên Lạc ra, quay đầu nhìn thằng nhóc phía sau ngay cả ngực anh ta cũng chưa với tới chau mày nói: “Chú hôn bạn gái của chú liên quan gì đến cháu? Nhóc con, tự đi tìm bạn gái đi!”

Hạ Nghiên Lạc đang khôi phục lại dưỡng khí, vừa nghe thấy Hoắc Khải Quân nói ra câu này bèn tức giận: “Anh không được dạy hư trẻ con!”

Con của cô là sinh mạng của cô, cho dù là Hoắc Khải Quân cũng không được ức hiếp nó!

“Thế nào là dạy hư trẻ con?” Hoắc Khải Quân bất mãn, người phụ nữ này vì một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà lần đầu tiên hung dữ với anh ta!

“Ngôn truyền thân giáo.” (lời nói nói ra phải dùng hành động chứng mình) Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói: “Mặc dù nó không phải con anh, nhưng dù sao bây giờ nó cũng đang sống ở đây, anh thân là bề trên thì bất luận là lời nói hay cử chỉ đều phải lấy đó làm tấm gương cho nó học tập!”

Hạ Thần Hy nhìn dáng vẻ của Hạ Nghiên Lạc đang ra sức bảo vệ nó khiến trong lòng nó có cảm giác ấm áp!

Xem ra, mẹ xinh đẹp vẫn chưa rơi vào trầm luân, vẫn để ý đến nó, tốt quá rồi!*

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 192

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.