Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ này ngay cả máu mà cũng hấp dẫn đến thế sao!

Phiên bản Dịch · 2528 chữ

Mà Hoắc Khải Quân bị mấy lời nói của Hạ Nghiên Lạc làm mất mặt như vậy cũng hơi khó chịu.

Anh ta đúng là chỉ muốn hôn cô, cho nên mới hôn thôn.

Thế mà thằng nhóc này cơ bản không thèm để ý đến cảm nhận của anh ta. Thậm chí trong thế giới hai người của anh lại xuất hiện thêm một cái bóng đèn, cái bóng đèn ngoài ý muốn này đúng là không vui vẻ gì.

Bây giờ Hạ Nghiên Lạc lại vì thằng nhóc này mà giáo huấn anh ta, anh ta lại càng không thoải mái!

Anh ta đứng thẳng dậy, sau đó không nói lời nào mà xoay người rời đi.

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra một lúc, nhất thời trong lòng có một cơn sợ hãi.

Có phải cô đắc tội với đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này rồi không?

Nhưng dù có đắc tội, cô cũng không thể để con mình bị dạy hư được. Cô bằng lòng bây giờ chuyển về căn nhà nhỏ mà bọn họ sống lúc đầu, cũng không muốn để con trai trong lòng buồn bã ấm ức!

Hoắc Khải Quân từ trước đến giờ cũng chưa từng có cảm giác như bây giờ, rõ ràng là anh ta tức giận, nhưng lại không tìm được nơi nào để xả giận.

Trong lòng buồn bực lại trống không, cảm giác vẫn không quen lắm.

Vậy là sau khi anh ta đi mấy vòng trên hành lang rồi lại đi vào phòng bếp.

Anh ta mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có sủi cảo mà sáng Hạ Nghiên Lạc làm, vậy là anh ta lấy nó ra.

Anh ta đúng là lần đầu tiên tự mình ‘nấu ăn’.

Làm sao để luộc sủi cảo anh ta thật sự không biết, sau khi lấy điện thoại ra tra cứu trên mạng anh ta bèn đun một xoong nước.

Lúc cho sủi cảo vào, một mùi thơm bay vào mũi, Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác cơn tức giận trong lòng dường như đã tiêu tan một nửa.

Anh ta luộc xong sủi cảo, tự đổ nguyên liệu mà Hạ Nghiên Lạc đã pha chế, rồi bắt đầu ngồi ăn trong bếp.

Một đĩa sủi cảo bé con bị anh ta ăn hết sạch sành sanh, lúc nào bụng no đến căng mòng rồi anh ta mới cảm thấy tâm trạng tồi tệ này đã tốt hơn nhiều rồi.

Cô gái ngốc nghếch đó, anh ta quyết định không so đo với cô nữa!

Mang theo tâm trạng vui vẻ anh ta rời khỏi phòng bếp thì phát hiện tầng một không có người, thế là anh ta đi lên tầng hai.

Đèn trong phòng Hạ Nghiên Lạc vẫn sáng, anh ta đi đến cửa nghe ngóng một lát, bên trong không có tiếng nói.

Người phụ nữ này sợ là đã đi tắm rồi, anh ta cảm thấy mình đúng là ăn hơi nhiều vậy nên cũng dự định đi vào thư phòng xem tài liệu rồi đi tắm.

Thời gian cứ thế chầm chậm qua đi.

Lúc Hoắc Khải Quân nhận được mấy lời chúc mừng sinh nhật mà bạn gửi đến đột nhiên anh ta ý thức được một vấn đề!

Thân là bạn gái của anh ta, cô lại không tặng cho anh ta bất kỳ món quà sinh nhật nào!

Lúc này anh ta đặt tài liệu xuống, đi đến phòng Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc cũng vừa hay cùng Hạ Thần Hy học xong bài sau đó dỗ thằng bé đi ngủ.

Cô về phòng mình dự định đi tắm đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Ngoài Hoắc Khải Quân ra còn ai tìm cô nữa, cô đi đến mở cửa, trong lòng nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Cửa được mở ra, quả nhiên là Hoắc Khải Quân, anh ta trực tiếp đi vào, sau đó ngồi xuống sô pha phòng cô.

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến việc vừa rồi nên cũng không cản anh ta.

Dù sao anh ta chịu không được thì sẽ nhanh chóng đuổi cô đi! Con trai là số một!

Hoắc Khải Quân ngồi đó, trong lòng vẫn chưa biết làm thế nào để nói với Hạ Nghiên Lạc về món quà, mặc dù anh ta lớn như vậy, từ trước đến giờ đều là người ta mang đến tận cửa tặng, làm gì có chuyện anh ta mất hết thể diện như thế này tìm người ta đòi quà chứ!

Nhưng anh ta ngồi mấy phút lại thấy Hạ Nghiên Lạc không nói gì với anh ta, anh ta ngẩng đầu nhìn cô thì phát hiện cô không nhìn anh ta, môi hơi cong lên, vẻ mặt không chịu khuất phục.

Cho nên, cô ý đang…. tức giận sao?

Hoắc Khải Quân có chút khó chịu, anh không giận thì thôi, cô hung dữ với anh như vậy mà còn giận anh là sao?

Phụ nữ tức giận thì phải làm thế nào đây?

Anh ta nhớ lại trước đây Bác Ngự Thần có nói khi con gái tức giận thì tuyệt đối không được để cô ấy đi, vì phụ nữ đều là loại động vật khẩu thị tâm phi.

Đúng rồi, hôn, bế lên, hai hành động này làm đồng thời!

Thế là Hoắc Khải Quân đứng dậy đi về phía Hạ Nghiên Lạc, vừa đi vừa muốn hôn và bế bổng cô lên, làm sao để một lần là thuận lợi luôn nhỉ?

Cô không cử động, thậm chí lúc anh ta đến trước mặt cô chỉ còn 20 cm cô vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn như cũ không nhìn anh ta.

Cô gái nhỏ mọn, chuyện không có gì to tát thế mà tức giận đến mức độ này!

Hoắc Khải Quân cảm giác buồn cười, đáy mắt bất giác lộ ra tia nhu tình cưng chiều.

Anh ta làm theo những bước mà trước đây Bác Ngự Thần truyền thụ bên tai anh ta, đầu tiên cúi xuống hôn Hạ Nghiên Lạc.

Cô không quay mặt lại nên nụ hôn của anh ta rơi trên má cô, sự tiếp xúc mềm mại, nhẹ nhàng, khiến trái tim anh ta lại như nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Vậy thì bước thứ hai chính là bế lên!

Hoắc Khải Quân dang tay ra, bế Hạ Nghiên Lạc lên.

Cuối cùng cô cũng có phản ứng, nói lớn: “Anh bỏ tôi xuống!”

Phụ nữ nói không thích chính là thích, càng bảo anh ta buông ra anh ta càng không buông!

Hoắc Khải Quân bế Hạ Nghiên Lạc đến ghế sô pha, khóa cô lại sau đó để cô ngồi lên chân anh ta.

Cô giãy dụa anh ta ôm càng chặt, giọng nói bên tai càng nhẹ: “Tuyết Tuyết, em giận à?”

Anh ta vẫn không biết ngại mà hỏi sao!

Vừa rồi Hạ Thần Hy hôn cô, cô còn phải dỗ dành nó rất lâu!

Cô cắn môi.

Anh ta thấy cái cắn môi đấy của cô rất đáng yêu nên không nhẫn nhịn được mà lao về phía cô.

Nhưng nghĩ tới cô vẫn còn giận nên Hoắc Khải Quân lại nén cảm xúc này lại.

Anh ta ôm chặt lấy cả người Hạ Nghiên Lạc, ấn đầu cô vào trong lồng ngực của mình. Anh ta đặt cằm lên đỉnh đầu của cô tiếp tục dỗ dành: “Đừng giận nữa được không?”

Đợi đã… Hạ Nghiên Lạc đột nhiên phản ứng trở lại, đại thiếu này là đang… dỗ dành cô sao?

Cô cảm thấy rất kinh ngạc, lúc này mới ý thức được vừa rồi đúng là cô liên tục giận dữ với anh ta, nhưng anh ta dường như không giận cô?

Sau cơn sợ hãi cô sao lại quên được anh ta là ông chủ của cô chứ, nếu như cô bị anh ta cho vào danh sách đen thì cô và Hạ Thần Hy biết kiếm sống qua ngày kiểu gì đây?

Hơn nữa, cô còn mượn anh ta một triệu tệ…

Nghĩ đến một triệu tệ ngay cả một tia tức giận cuối cùng của Hạ Nghiên Lạc cũng không còn nữa.

Ai bảo trên thế giới này có rất nhiều người vì tiền mà bán rẻ bản thân chứ? Không phải bọn họ trời sinh tính trộm cướp mà vì thực tế cuộc sống ép buộc mà thôi…

Đáy lòng đột nhiên hiện lên một tia chua sót, thậm chí Hạ Nghiên Lạc cảm thấy khóe mắt nhưng có lửa.

Giọng nói của cô rất nhẹ, mang theo cảm âm mũi: “Không có, tôi nào dám tức giận?”

Hoắc Khải Quân nghe ngữ khí của cô dường như thấy có điều gì không đúng, bất giác đưa mặt cô ra khỏi lồng ngực mình, cúi đầu nhìn cô: “Tại sao không dám?”

Hạ Nghiên Lạc phát hiện, Hoắc Khải Quân vẫn thực sự không hiểu.

Đúng, từ nhỏ anh ta đã là thiếu gia ngậm thìa vàng, luôn luôn thuận buồm xuôi gió, làm sao có thể hiểu được những người tay không tấc sắt như cô chứ?

Cô nhìn anh ta cười nhẹ: “Bởi vì tôi không có tư cách tức giận! Tôi không là gì so với anh cả!”

Mặc dù không nói gì về anh ta nhưng Hoắc Khải Quân vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Anh ta nghi hoặc nhìn Hạ Nghiên Lạc, thấy được trong khóe mắt cô là một vế thương vô hình không nắm bắt được, lúc này anh ta đưa ra lời thuyết phục: “Anh nói có là có! Em ở bên cạnh anh quyền tức giận là bình đẳng với anh!”

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra.

Hoắc Khải Quân tiếp tục nói: “Anh không thích ngụy trang, em cũng không cần phải kìm nén. Có anh ở đây, em cảm thấy vui thì cười, không vui thì trực tiếp nói với anh, không cần phải ấm ức mà cầu toàn.”

Hạ Nghiên Lạc đơ mất mấy giây rồi hỏi anh ta: “Nếu như tôi tức giận với anh anh không giận sao?”

Hoắc Khải Quân nhẹ nhàng nhìn vào đáy mắt cô, véo cái má tròn tròn của cô: “Anh đường đường là đàn ông, sao lại đi tức giận với một cô gái như em chứ? Huống hồ em là người phụ nữ của anh! Tất nhiên nếu người khác hung dữ với anh anh nhất định sẽ đem hắn ta ném cho chó ăn!”

“Anh thật sự không giận?” Hạ Nghiên Lạc cảm thấy trấn động cùng kinh ngạc, nếu như trong bữa tiệc cô không nhìn thấy bất luận là bà Hoắc hay là chú hai của Hoắc Khải Quân thì đối với với đứa cháu này đều cưng chiều vô cùng.

“Người phụ nữ ngốc này, anh có chỗ nào giống dáng vẻ người đang tức giận đâu?” Hoắc Khải Quân trong lòng thầm bổ sung, thậm chí là sau khi ăn xong đĩa sủi cảo của cô…

Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hoang mang.

Thế là Hoắc Khải Quân bế Hạ Nghiên Lạc đặt xuống đất nắm lấy tay cô: “Ăn nhiều rồi, cùng anh đi tản bộ đi.”

“Anh ăn no rồi à?” Hạ Nghiên Lạc cơn giận cũng tiêu tan rồi bất giác cô mỉm cười với anh ta: “Ai bảo anh vừa nãy cướp đồ ăn với trẻ con!”

“Đều tại em nắm giữ dạ dày anh.” Hoắc Khải Quân nói rồi xoay người nhìn Hạ Nghiên Lạc đồng tử sâu thêm mấy phần: “Tuyết Tuyết, thành thật nói cho anh biết, có phải em muốn nắm bắt dạ dày của anh rồi sau đó nắm bắt trái tim anh không?”

Lại nữa rồi… Hạ Nghiên Lạc muốn cho mình một cái tát để ngất xỉu luôn đi.

Cô nhìn anh ta cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp: “Thực ra do tôi nấu nướng nhiều rồi, trước đây trong nhà không có ai chăm sóc nên tôi phải tự mình xuống bếp, vậy nên mới thuận tay thôi…”

Hoắc Khải Quân nghe xong trong lòng cảm thấy đau lòng, anh ta đem cô ôm vào lòng: “Sau này anh sẽ chăm sóc em!”

Trái tim Hạ Nghiên Lạc hơi run, ngước mắt nhìn Hoắc Khải Quân thấy được trong ánh mắt anh ta là sự chân thật, đột nhiên cảm giác sâu trong trái tim cô đã bị anh ta đánh bại rồi, tuy không có công dưỡng dục nhưng lại mang đến cho cô sự ấm áp.

Sau mất phút, Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc đã ra khỏi biệt thự đi dạo bên thảm cỏ bên ngoài.

Anh ta kéo tay cô, dưới ánh trăng bóng hai người kéo dài trên mặt đất.

Cảnh tượng này dường như rất lãng mạn, nhưng Hạ Nghiên Lạc lại cảm thấy đôi chân nhỏ bé của cô không trụ được rồi, cô phát hiện bọn muỗi đã vây kín đốt cô mấy phát rồi, bây giờ rất ngứa.

“Cô gái này, em ngay cả máu cũng hấp dẫn thế à!” Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn những nốt đỏ lưu lại trên đôi chân trắng ngần của Hạ Nghiên Lạc, thế là anh ta lại bế cô lên: “Anh bế em đi tản bộ được chưa!”

Cô có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy người đàn ông Hoắc Khải Quân này vẻ ngoài thì giống như băng nhưng lúc nào anh ta nhận định điều gì đó thì đột nhiên lại giống như lửa.

Giống như từ thời khắc này, anh ta bế cô cũng không biết có phải do đếm hôm nay trăng sáng như gương không mà trong nội tâm phức tạp của anh ta có gì đều bày ra rõ ràng trước mặt cô…

“A!” Hạ Nghiên Lạc kêu một tiếng sợ hãi.

Thế là một giây sau Hoắc Khải Quân vội giữ cô yên tại vị trí nhưng mà sau đó lại tặng cho cô một nụ hôn nồng cháy theo kiểu Hoắc thị.

Cô bị anh ta hôn đến đầu xoay mòng mòng, cánh tay không biết từ lúc nào đặt lên cổ anh ta, hai má cũng đỏ ửng lên, đáy mắt long lanh như sương.

Hoắc Khải Quân chau mày, giọng nói mang theo sự khàn khàn động tình: “Tuyết Tuyết, có phải em thích anh bế không?”

Cho nên vừa nãy mấy bước đi này phải gọi là bế lên cao sao?

Hạ Nghiên Lạc vừa bị anh ta làm phiền, cái gì cũng bay đi hết, cô vội lắc đầu: “Không phải không muốn bế lên cao, tôi sợ độ cao!”

“Được rồi, hóa ra là thích anh ôm.” Hoắc Khải Quân nghiêng mắt nhìn cô: “Được, em hài lòng chưa?”

Nói xong anh ta lại cúi đầu tiếp tục hôn cô…

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.