Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là cô ấy đá tôi

Phiên bản Dịch · 2393 chữ

Nhìn thấy các cô gái trẻ từ cổng trường mỹ thuật đi ra, Giản Vũ San nghĩ tới mình mới 25 tuổi mà đã bị gọi là chị rồi, tâm trạng lại càng khó chịu.

Đang muốn tiếp tục lái xe về phía trước đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.

Đó không phải là cô gái tên Lý Nhược Tuyết sao? Sao lại ở đây?

Giản Vũ San đi chậm lại thì thấy người phụ nữ đó đi vào một cửa hàng ăn vặt chào hỏi khách hàng.

Cho nên người phụ nữ này đang bán hàng? Vậy Hoắc Khải Quân đâu? Trước đây cô ta không phải là bạn gái của Hoắc Khải Quân sao!

Một tia hứng thú lướt qua mắt cô ta, Giản Vũ San đi ra khỏi xe lặng lẽ đi đến quán ăn vặt.

"Cám ơn Huệ Cố, hoan nghênh lần sau đến nhé!" Giản Vũ San nghe những câu đó của Hạ Nghiên Lạc trong lòng càng thêm kích động.

Cô ta ngước mắt nhìn thấy trên cổ Hạ Nghiên Lạc đã không còn sợi dây chuyền hình mặt trăng nữa.

Cho nên nhanh như vậy đã chia tay rồi?

Đáy mắt Giản Vũ San hiện lên tia trào phúng, cô ta đeo kính đen, đi vào trong cửa hàng.

"Hoan nghênh quang... " Hạ Nghiên Lạc mới nói đến đây lời phía sau đột nhiên dừng lại.

Giản Vũ San đúng là âm hồn bất tán!

Cô vờ như không nhìn thấy cô ta, sau khi quay về quầy thì ngồi xuống xem điện thoại.

Giản Vũ San thấy mình bị coi thường trong lòng phát hỏa:" Bà chủ không thấy có khách sao? Lẽ nào ngay cả chào hỏi cũng không biết?"

Hạ Nghiên Lạc tiếp tục vờ không biết.

Giản Vũ San phẫn nộ đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc tháo kính đen ra: "Gọi cô là bà chủ là nể mặt cô! Tiện nhân, sao nào bị Hoắc thiếu đá rồi à, chỉ đành tự mình mở quán trà sữa?

Nói xong cô ta ôm vai nhẹ phủi: "Gà rừng thì vẫn là gà rừng, đừng nghĩ là bay lên ngọn cây làm phượng hoàng!"

"Không biết tại sao hôm nay tiệm của tôi lại ồn ào như vậy." Hạ Nghiên Lạc lạnh nhạt nói: "Hóa ra là bay đến một con gà rừng!"

"Cô nói ai là gà rừng?" Giản Vũ San nhìn vẻ cái cô không có bất kỳ đồ trang sức nào của Hạ Nghiên Lạc đột nhiên cơn tức giận lại hạ: "Cầm trang sức của người ta rồi lại bị đòi lại, mùi vị này e là khó chịu đúng không?"

"Giản Vũ San cô để ý đồ trang sức của tới như vậy xem ra sợi dây chuyền phiên bản có giới hạn đó cô cũng chưa được đeo?" Hạ Nghiên Lạc nói xong câu đó như đâm trúng cái nhọt của Giản Vũ San.

Lồng ngực cô ta phập phồng: "So với người có được nhưng không bao lâu đã bị ép đòi lại! Bị Hoắc thiếu đá rơi chỉ có thể làm em gái trà sữa, mùi vị này khẳng định là quá chua xót."

"Cô làm sao mà biết được là anh ta đá tôi?" Hạ Nghiên Lạc đi tới: "Nói cho cô một bí mật, là tôi đá anh ta."

"Nực cười, Hoắc thiếu bị cô đá?" Giản Vũ San cười lớn: "Cô mắc bệnh hoang tưởng à?"

Hoắc Khải Quân đang lái xe trên đường thì trông thấy Giản Vũ San đi về phía cửa hàng, trong lòng anh ta hơi căng thẳng vội tìm chỗ đỗ xe rồi nhanh chóng đến cửa tiệm của Hạ Nghiên Lạc.

Chỉ là khi anh ta vừa mới đi vào thì nghe thấy mấy câu này của Giản Vũ San.

Cô gái nhỏ của anh ta nói anh ta bị đá? Khóe môi Hoắc Khải Quân cong lên, bước chân dừng lại, anh ta chuẩn bị không hiện thân mà nghe xem bọn họ nói gì.

Vậy là cuộc đối thoại trong tiệm lại tiếp tục.

Hạ Nghiên Lạc cười nói: "Tôi có mắc chứng hoang tưởng hay không bản thân tôi hiểu rõ, nhưng mà Giản Vũ San cô đến cửa hàng của tôi ăn nói hàm hồ chắc là bị Kiều Dịch Dương đá rồi?"

Sắc mặt Giản Vũ San biến đổi.

Nụ cười của Hạ Nghiên Lạc càng sáng lạn: "Giản Vũ San, cô và anh ta đính hôn bảy năm mà không kết hôn cũng đủ mất mặt rồi! Bây giờ bị đá còn đến tìm một bà chủ tiệm trà sữa nhỏ cãi nhau, cô nhìn cô đi nào có giống dáng vẻ của đại minh tinh? Tôi thấy cô sớm đã không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa rồi!"

Hoắc Khải Quân đứng ở mép tường ngoài quán nghe thấy những lời này của Hạ Nghiên Lạc nụ cười đắc ý nơi khoé môi càng sâu.

Tại sao anh ta lại không nhìn ra cô gái nhỏ yếu đuối an phận bình thường trước mặt anh ta tự nhiên lại thành một trái ớt nhỏ mồm mép lanh lợi vậy.

Nhưng trái ớt nhỏ này anh ta thích.

Giản Vũ San nghe những câu nói của Hạ Nghiên Lạc lập tức bùng nổ: "Ha ha, tôi làm sao có thể bị Dịch Dương đá? Cô đợi đấy, sau này tôi và Dịch Dương có con rồi cô vẫn chỉ là một em gái trà sữa, mà Hoắc thiếu của cô sớm đã cùng người phụ nữ khác cùng sống cùng sinh con rồi."

Giản Vũ San mặc dù hận chết Hạ Nghiên Lạc nhưng nghĩ đến hình ảnh hôm đó Hoắc Khải Quân ôm cô rời khỏi sân khấu vẫn quyết định sử dụng thứ vũ khí này đối phó Lý Nhược Tuyết.

"Cô Giản, cô nói gì cũng được, nhưng liên quan đến danh nghĩa của tôi, tôi không thể không đứng ra chứng minh một chút." Lúc này Hoắc Khải Quân đã đi vào: "Tôi nghĩ lần trước bỏ qua dễ dàng nên ấn tượng với cô Giản không sâu mấy, có muốn sâu sắc thêm không?"

Khuôn mặt Giản Vũ San thay đổi, lắp bắp nói: "Hoắc Tổng, Ngài không phải cùng cô ấy..."

"Đúng, chúng tôi chia tay rồi." Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc nói từng chữ: "Là cô ấy đá tôi."

"Cái gì?" Giản Vũ San dường như nghe thấy tiếng sét trong đêm.

Hoắc Khải Quân tiếp tục nói: "Cô Giản thật sự là nhàn rỗi quá, xem ra xóa bỏ thư thông báo thực ra đúng là chuyện không tốt."

Nghe những câu nói của Hoắc Khải Quân đến đây Giản Vũ San đã rõ phần nào bèn chạy tới: "Hoắc tổng, những thông báo đó ngài..."

Hoắc Khải Quân chau mày, đáy mắt đều là cảnh cáo: "Cô Giản cố gắng mà giữ lại những gì cô đang có đi, nếu không sau này không chỉ là giấy thông báo thôi đâu! "

Sắc mặt Giản Vũ San biến đổi, nhưng lại không dám nói câu gì với Hoắc Khải Quân, chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại, xoay người rời đi.

Giữa trưa, quán ăn vặt không có khách.

Hạ Nghiên Lạc thấy Giản Vũ San đi rồi cũng xoay người đi vào bếp chuẩn nấu đồ ăn cho mình.

Chỉ là khi cô nhìn thấy Hoắc Khải Quân đi vào liền bất mãn: "Hoắc tiên sinh, tôi buổi trưa không bán."

Hoắc Khải Quân có chút thất vọng.

Hai người trước anh ta đi công tác đều nhớ đến cô, cho nên vừa mới đi công tác trở vệ đã đợi không kịp mà đến gặp cô, nhưng cô lại không chịu tiếp anh ta...

Hoắc Khải Quân đứng trước cửa phòng bếp của Hạ Nghiên Lạc không nói gì.

Hạ Nghiên Lạc cũng mặc kệ anh ta, tự mình xào rau, một rau một canh, vừa bưng lên bàn đã thấy Hoắc Khải Quân cầm đũa của mình ngồi xuống.

Cũng chưa từng thấy người nào không biết ngại thế này, cô mở miệng: "Cơm của tôi không bán."

"Cám ơn, anh không phải trả tiền rồi." Hoắc Khải Quân nói, cầm đũa bắt đầu ăn.

Hạ Nghiên Lạc không thèm tranh cãi, nếu anh ta muốn ăn thì cứ ăn đi.

Chỉ là cô không ngờ được Hoặc Khải Quân giống như rất đói, anh ta ăn rất nhanh, có chẳng qua chỉ nấu ăn bình thường, cơm trong bát anh ta đã hết một nửa mà thức ăn trên bàn cũng vơi đi không ít.

Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt chỉ thấy động tác anh ta án vẫn ưu nhã nhưng dường như động tác rất ngông cuồng. Cho nên trong một phút quan sát anh ta cũng ăn xong chỉ để lại cho cô một phần tư chỗ thức ăn còn lại...

Lồng ngực Hạ Nghiên Lạc phập phồng, trước đây Hoắc Khải Quân cướp đồ ăn với Hạ Thần Hỷ cũng coi như thôi đi dù sao đồ ăn lúc ấy cũng nhiều.

Nhưng bây giờ cô cực khổ nấu xong hai món, văn chưa kịp ăn anh ta đã ăn sạch trơn của cô rồi.

Hoắc Khải Quân ăn xong cơm của mình, bèn lấy luôn cả bát của Hạ Nghiên Lạc, rất nhanh đồ ăn đều hết sạch.

Hạ Nghiên Lạc vô cùng tức giận: "Hoắc Khải Quân nhà anh có tiền như thế có thể đừng ức hiếp và cướp đồ ăn của tôi được không?"

Hoắc Khải Quân bỏ bát đũa xuống, vẻ vô tội nói: "Tuyết Tuyết, em nấu ăn ngon quá!"

Anh ta nói xong thấy cô chỉ còn nửa bát canh để uống thế là anh ta đứng dậy: "Tuyết Tuyết, em đợi anh một lát."

Nói xong cầm ví tiền nhanh chóng biến mất.

Hạ Nghiên Lạc đang do dự có nên ăn mỳ tôm không thì Hoắc Khải Quân trở về.

Trong tay anh ta cầm hai cái túi, anh ta đặt túi trước mặt cô nói: "Tuyết Tuyết, đều là các món em thích ăn!"

Đúng là trước đó lúc bọn họ ở cùng nhau anh ta đều lưu ý những gì cô thích.

Có mặn có nhạt có canh, đều là khẩu vị cô yêu thích. Chỉ là chỗ này đủ cho cô ăn ba bữa.

Cô bị anh ta làm cho vừa tức vừa buồn cười, nhưng cô đích thực là đói thế nên cũng ngồi xuống mở hộp cơm ra.

Hoắc Khải Quân ngồi đối diện Hạ Nghiên Lạc, thấy dáng vẻ lúc cô ăn chỉ bất luận thế nào thì thưởng thức cũng thấy vui.

Có ăn xong thấy anh ta vẫn ngồi đối diện vậy là cô thu dọn xong thì nói một câu cảm ơn anh ta.

Anh ta nhìn ra cô không muốn anh ta ở đây nghĩ tới mình còn có một cuộc họp, vậy là anh ta cũng không miễn cưỡng mà đứng dậy nói: "Vậy anh di nhé!"

Hạ Nghiên Lạc hừ một tiếng, cô hoàn toàn không biết Hoắc Khải Quân rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nhưng cô lại quá bận nên cũng chẳng có tâm tư mà đoán suy nghĩ của anh ta.

Thời gian lại trôi qua một ngày mà việc làm ăn của Hạ Nghiên Lạc càng lúc càng thuận lợi, cô thậm chí dự tính nếu cứ tiếp tục tốt như thế này chắc phải thuê thêm người phụ cùng.

Hôm nay Hạ Thần Hy được Trần Ngọc Đình và Lý Đại Hải đưa về quê chơi ngày cuối tuần nên trong tiệm chỉ còn một mình Hạ Nghiên Lạc.

Lúc sáng đột nhiên có một trận mưa, không ngờ đến trưa mặt tường phía bên ngoài bị thấm nước.

Hạ Nghiên Lạc ra cửa, phát hiện là mưa làm cong, vậy là cô phải sang nhà hàng xóm mượn một cái thang để đi sửa lại chỗ bị mưa làm hỏng.

Chỉ là cô không ngờ mình bị ngấm nước một chút mà đến chiều cổ họng đã bắt đầu đau, cơ thể là một cơn nhức mỏi.

Hạ Nghiên Lạc xem thời gian dường như hai ngày nữa là đến chu kỳ kinh nguyệt của cô nên cơ thể mới yếu ớt như thế này.

Mặc dù đầu càng lúc càng mơ màng nhưng xem ra vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, nếu hôm nay không làm mà để vào tủ lạnh thì mai sẽ bị biến chất.

Hạ Nghiên Lạc không thể không tiếp tục kiên trì bận rộn cả một ngày đến tận tối mịt mà mưa bên ngoài vẫn càng lúc càng to.

Cô cảm giác đầu óc quay cuồng ghê gớm dường như không uống thuốc thì không ổn. Thế là cô mở túi. Nhưng thuốc trong túi sớm đã hết rồi. Mà trong cửa hàng không có ô dự phòng nếu cứ thế này đi ra bị ngấm thêm nước mưa thì còn bệnh nặng hơn.

Có lẽ cô ngủ một giấc sẽ tốt thôi.

Nghĩ đến đây Hạ Nghiên Lạc mở nước chuẩn bị rửa mặt, đóng cửa cuốn đi ngủ.

Mà lúc này bên ngoài đột nhiên có một tiếng sấm vang lên, tiếp đó phòng đột nhiên rơi vào một mảng tối đen.

Cô bị dọa kêu lên một tiếng, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vừa rơi bị sấm đánh thế kia không biết là bị cháy ở đâu rồi nên mới mất điện thế này.

Cô mượn ánh sáng lờ mờ ngoài đường cầm khoá bấm đi đóng cửa cuốn, nhưng vừa mới dơ tay lên trong đầu hiện lên cơn hôn mê.

Trước mặt đột nhiên có rất nhiều hoa tuyết bay bay, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy máu trong người càng lúc càng nóng, tay chân dần dần lạnh ngắt.

Hoa tuyết trước mặt càng lúc càng nhiều cuối cùng quay về với bóng tối.

Khoá bấm trong tay cô rơi xuống, cô cũng theo nó ngã xuống đất.

Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.