Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không từ thủ đoạn vì muốn đả kích tình địch

Phiên bản Dịch · 2364 chữ

Nhìn thấy mấy câu này của Giản Vũ San, trong đầu Hạ Nghiên Lạc một tiếng chuông vang lên.

Đúng là trước đây cô đã hoài nghi người đàn ông đó là Giản Vũ San sắp xếp.

Bởi vì lúc đó cô bị ông bà Giản đưa đến một căn phòng nhỏ bình thường không có người đi đến. Sau khi bọn họ rời đi cô muốn trốn nhưng lại phát hiện bên ngoài cửa đã khóa.

Cô cho rằng họ muốn nhốt cô một ngày cho nên cũng không phí sức. Thế nên mới vào phòng tắm rửa một lát rồi nghỉ ngơi.

Sau đó người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện.

Sau khi cô bị anh ta cưỡng bức sợ hãi nên trốn đi. Lúc này mới phát hiện cửa phòng không biết đã mở khóa từ bao giờ.

Chìa khóa chắc là chỉ có ông bà Giản hoặc Giản Vũ San có, người đàn ông kia nếu không liên thông với bọn họ thì sao có thể vô thanh vô tức mà mở cửa được, rồi còn cưỡng bức cô?

Hạ Nghiên Lạc cũng dần dần cảm giác được, tim đang đập nhanh chóng trong lồng ngực của mình, máu cũng bắt đầu dâng cao.

Mặc dù không tin Giản Vũ San, vô cùng hận người phụ nữ đó nhưng cô không thể không thừa nhận: Cô rất muốn biết người đàn ông ban đầu là ai!

Ai là người hủy diệt cô?

Ai là bố đẻ của Hạ Thần Hy?

Cho nên sau khi trải qua một hồi tranh đấu dài cô vẫn gửi thư trả lời Giản Vũ San: “Khi nào gặp?”

Giản Vũ San rất nhanh trả lời lại cô: “Chỉ cần cô rảnh, nhắc tôi trước nửa ngày là được.”

“Được, vậy trưa mai gặp.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hy vọng cô không đem tôi ra làm trò đùa, nếu không chứng cứ trong tay Kiều Dịch Dương tôi cũng có, còn rất nhiều cái mà trước đó không công bố. Tôi tin rất nhiều người muốn xem nó!”

Mặc dù trong tay có chứng cứ của Giản Vũ San nhưng Hạ Nghiên Lạc cũng biết người phụ nữ này làm chuyện gì đều cũng không từ thủ đoạn.

Sau khi suy nghĩ một chút cô quyết định đem cuộc hẹn của mình nói cho Trần Ngọc Đình. Nói với chị ấy cứ cách nửa tiếng cô sẽ liên lạc với chị ấy, nếu như đột nhiên mất liên lạc thì chị ấy lập tức đi báo án.

Từ Ninh Thành đến Tô Thành mất nửa tiếng, Sáng hôm sau Hạ Nghiên lạc đến quán nói với Ngũ Đình mình phải đi thăm anh chị, sau đó mua vé xe đi Ninh Thành.

Nghĩ tới mặc dù hai thành phố gần nhau nhưng cô cũng đã bảy năm rồi không quay lại đó.

Năm đó sau khi rời đi cô luôn làm việc ở Ninh Thành. Mà sau này Kiều Dịch Dương chuyển việc làm ăn đến Ninh Thành, Giản Vũ San cũng theo anh tới đây, thậm chí ông bà Giản cũng mua nhà ở Ninh Thành.

Cho nên mặc dù cô thường gặp cố nhân nhưng thực tế là vì cố nhân cũng đổi nơi ở.

Bảy năm thấm thoát, thành phố cũng đã biến đổi lớn rồi. Hạ Nghiên Lạc đi lại trên phố chỉ cảm thấy có một cảm giác quen thuộc và xa lạ.

Cô đứng bên đường, đợi xe buýt đi qua nhà cô. Lên xe cô nhìn phong cảnh dịch chuyển ngoài cửa sổ, hơi hoảng hốt.

Cô nhìn trường cấp hai mình từng học, cửa hàng bán hoa trước cổng vẫn là cô gái kia bán hàng, chỉ là trước đó cô ấy vẫn là một cô bé được cõng trên lưng vậy mà bây giờ đã trở thành một cô bé đứng đến ngang vai mẹ rồi.

Cô nhìn về nhà căn nhà của Giản gia, đã từng sống ở đây hơn 10 năm, nhưng nơi đây mang lại cho cô nụ cười cũng như cơn ác mộng.

Cuối cùng đến gần Hạ gia Hạ Nghiên Lạc mới xuống xe.

Cô vào trong một cái siêu thị gần đó, đi vào nhà vệ sinh rồi tháo lớp hóa trang. Cô đội thêm một cái mũ rồi mới đi ra.

Cô nhanh chóng đến cửa Hạ gia, nhìn cánh cửa mang theo dấu vết thời gian mà lòng hơi hoang mang.

Bảy năm rồi, cô lại quay về nơi này. Về lại ngôi nhà mà cô chỉ ở đó vỏn vẹn có hai tháng.

Ý thức được năm tháng khó quên trong lúc này dường như lại hiện lên rất rõ ràng. Cô hoảng hốt nghĩ đến: Có một lần cô mua đồ ở siêu thị bên cạnh nhà không biết bên ngoài trời đã mưa.

Lúc ra ngoài, thấy mẹ vội vàng mang ô qua, nhìn thấy cô mắt bà sáng lên: “Lạc Lạc, mẹ sợ không đuổi kịp con!”

Lúc trước ở Giản gia cô thực ra cũng nghe bà Giản nói nhưng không dạt dào cảm xúc lắm. Khi đó cô không biết đây mới là mẹ đẻ của mình, cho nên cũng không cảm giác gì, thậm chí đối với người mẹ chưa từng gặp này còn có chút hiểu lầm.

Vì sau 16 tuổi mới qua trở về trong lòng cô thực sự có sự kháng cự.

Nhưng cũng chính ngày mưa hôm ấy, cô nhìn thấy người mẹ bình thường rất chú trọng hình tượng, khi đi giày mặc váy đều phải chỉnh chu lại biến đổi. Đột nhiên cảm giác máu như dòng nước lũ cuồn cuộn chảy, nó xóa tan phòng bị trong lòng khiến cô muốn gần bà hơn.

Nhưng chỉ có hai tháng ngắn ngủi bố mẹ đột nhiên rời đi. Thậm chí sáng hôm sau cô thức dậy phát hiện không có ai. Lúc đi vào phòng của họ chỉ nhìn thấy một mẩu giấy họ lưu lại. Lúc này cô mới biết hóa ra họ đã đi rồi, không đem theo cô.

Trên giấy viết: Lạc Lạc, phải chăm sóc tốt bản thân.

Lại không còn ai nữa rồi.

Hạ Nghiên Lạc thu lại dòng hồi ức, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra.

Mà trong khoảnh khắc cô đi vào, có người lấy máy ảnh chụp lại, sau đó trong một căn nhà xa hoa, người đàn ông nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại.

“Khanh thiếu, cô Hạ về rồi.” Giọng người đàn ông vang lên trong điện thoại.

“Cạch!” điện thoại rơi trên mặt thảm thủ công rất dày, điện thoại không bị ngắt, Khanh thiếu vẫn nghe được giọng nói trong điện thoại: “Khanh thiếu, Ngài…”

Anh ta nhặt điện thoại lên: “Lập tức qua đó, chuẩn bị xe!”

Lúc này, ảnh đã gửi qua điện thoại rồi. Anh ta nhìn dung nhan trên khuôn mặt Hạ Nghiên Lạc, nắm chặt điện thoại.


Trong nhà cũ của Hạ gia, Hạ Nghiên Lạc đi vào trong sân, dẫm lên lá khô trên mặt đất. Từng bước, từng bước xuyên qua hoa viên.

Mà Giản Vũ San đang giữa sân nhìn Hạ Nghiên Lạc. Cô ta đánh mắt đi tới.

“Tôi đã đứng ở đây rồi, Giản Vũ San cô có gì thì trực tiếp nói luôn đi.” Hạ Nghiên Lạc mở miệng nói trước.

“Nói thực thì, tôi rất khâm phục cô!” Giản Vũ San không hoang mang vội vã: “Năm đó mới tròn 18 đã gặp phải chuyện như vậy. Tôi thật sự cho rằng cô sẽ nhảy xuống sông chết quách đi. Cho nên bảy năm này tôi sống rất thoải mái, yên ổn!”

“Ha ha, thù vẫn chưa báo tôi sao có thể dễ dàng chết như vậy?” Hạ Nghiên Lạc nhìn người phụ nữ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm trước mặt mình: “Tôi luôn muốn biết, tất cả những việc cô làm đều là vì muốn có được Kiều Dịch Dương sao?”

“Đúng, từ năm 16 tuổi lúc tôi và cô đổi lại thân phận. Lần đầu tiên gặp anh ấy tôi đã thích anh ấy rồi!” Giản Vũ San không dấu diếm nói thẳng: “Hạ Nghiên Lạc, cô chẳng qua chỉ là gặp anh ấy sớm hơn tôi, tôi thua cô cũng chỉ là thời gian thôi!”

“Tôi hôm nay đến đây không phải là cùng cô bàn về chuyện của anh ấy.” Hạ Nghiên Lạc nhìn vào mắt Giản Vũ San: “Tôi chỉ muốn biết, người đàn ông năm đó rốt cuộc là ai?”

“Là vì cô muốn tìm cha cho đứa con năm đó sao?” Giản Vũ San cong môi, hưng phấn nói: “Nói thật đi, con cô đâu? Bỏ hay là sinh rồi?”

Nói xong bản thân cô ta dường như suy nghĩ gì đó bèn nói tiếp: “Chắc là bỏ rồi? Nếu không bảy năm này cô làm sao có thể sống tiêu diêu như vậy? Haiz, đáng tiếc!”

“Trực tiếp nói với tôi cô có mục đích gì?” Hạ Nghiên Lạc nói: “Điều kiện gì cô có thể cho tôi biết chân tướng sự thật?”

“Thông minh!” Giản Vũ San cười: “Nhưng, trước tiên tôi cho cô xem một thứ này đã!”

Nói xong, cô ta cầm điện thoại mở video trong bộ sưu tập ra, sau đó tìm đoạn video hôm đó của cô ta và Kiều Dịch Dương.

Đáy mắt Giản Vũ San đều là tia đắc ý.

Không sai, ban đầu cô ta đích thực là không tìm được Hạ Nghiên Lạc cho nên khi ấy cô ta chỉ có thể chịu sự uy hiếp của Kiều Dịch Dương. Anh nói nếu cô ta công bố đoạn video của bọn họ thì sẽ bức anh thay đổi nội dung cuộc họp báo.

Nhưng trấn tĩnh một lúc, cô ta so với Kiều Dịch Dương cao tay hơn vì cô ta đã có con át chủ bài rồi, sao phải buồn vì Hạ Nghiên Lạc không xuất hiện chứ?

Chuyện của bảy năm trước chính là do cô ta đạo diễn.

Năm đó cô ta lén lút mở cửa căn phòng nhỏ ấy, bảo một người đàn ông mà cô ta sắp xếp cưỡng bức Hạ Nghiên Lạc.

Mặc dù hôm sau cô ta tìm người đàn ông kia mới biết chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng chuyện Hạ Nghiên Lạc bị người ta cưỡng bức là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nếu không một tháng sau Hạ Nghiên Lạc sao mà có giấy xét nghiệm đã có thai được?

Mà theo như người đàn ông kia nói, lúc anh ta tiến vào bị người phía sau đánh cho hôn mê, sau đó hôn mê ở chân cầu thang máy.

Vì vậy hôm đó ở căn nhà đó vẫn còn có một người. Mà người này mới thật sự là người cưỡng bức Hạ Nghiên Lạc!

Nhưng chuyện này Hạ Nghiên Lạc chắc không biết. Giản Vũ San bèn dùng nó cược một lần, dùng nó mê hoặc Hạ Nghiên Lạc!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hạ Nghiên Lạc đã đến rồi!

Giản Vũ San mở video lên, sáu nó đưa điện thoại nhét vào tay Hạ Nghiên Lạc.

Kiều Dịch Dương ơi là Kiều Dịch Dương, anh cố gắng bao nhiêu để người phụ nữ anh thích không xem được đoạn video này mà em đã dễ dàng cho cô ta xem được? Giản Vũ San nghĩ đến đây trong lòng cười lớn.

Cô ta không có được thì người khác cũng đừng mong có được!

A, không, cô ta sờ bụng mình, trong bụng cô ta đã có con rồi, cô ta cũng có thể đem Kiều Dịch Dương quay về!

Hạ Nghiên Lạc không ngờ được, Giản Vũ San rốt cuộc là hẹn cô ra đây là để cho cô xem cái video này.

Cô nhìn thấy hình ảnh là tại bệnh viện, sau đó Kiều Dịch Dương xuất hiện trong ống kính.

Tiếp đó sự việc chấn động phát sinh, Giản Vũ San bắt đầu cởi áo, bắt đầu nằm lên người Kiều Dịch Dương hôn anh, tiếp đó cởi quần áo của Kiều Dịch Dương, sau đó, cùng anh…

Tiếng thở nặng nề từ máy điện thoại truyền ra. Bên trong hai người cùng nhau dây dưa, khó coi chết mất thôi!

Hạ Nghiên Lạc tắt video, ném lại cho Giản Vũ San: “Giản Vũ San, tôi từ trước đến giờ không biết cô lại tiện nhân như vậy!”

Cô ta thế mà lại chủ động cho cô xem video cô ta lên giường cùng đàn ông, đây là vì muốn công kích tình địch sao!

“Ha ha, Nghiên Lạc, cô không cùng đàn ông làm qua chuyện đó, thuần khiết vậy sao?” Giản Vũ San cười đắc ý: “Cô nghĩ xem, tôi và Dịch Dương bên nhau bảy năm. Cái vừa rồi chỉ là một trong số đó, còn rất nhiều động tác khác, rất nhiều chỗ đều không cho cô xem! Nếu cô muốn xem hết, vậy thì…”

“Giản Vũ San, cô có biết cái gì gọi là hạ tiện không?” Lồng ngực Hạ Nghiên Lạc phập phồng: “Chẳng trách Kiều Dịch Dương không thích cô, anh ấy sợ là nhìn cô nhiều quá rồi nên cảm thấy chán quá.”

Cho nên tin tức mới công bố ngày hôm đó, lúc Kiều Dịch Dương nhìn thấy Giản Vũ San rút điện thoại ra mới lộ ra biểu hiện như vậy. Anh mới đột nhiên thay đổi nội dung. Hóa ra là như vậy!”

“Cô nói gì?” Giản Vũ San bị nói trúng, vì xấu hổ mà phẫn nộ.

Đúng là từ hôm họp báo đến hôm nay bất luận cô ta nói con của bọn họ thế nào, Kiều Dịch Dương cũng đều không quan tâm đến cô ta, ngay cả gặp mặt anh cũng không gặp.

Câu cuối cùng mà anh nói với Giản Vũ San là: Cô là người phụ nữ hạ tiện nhất mà tôi gặp. Bảy năm trước ngay cả khi tôi nghĩ đến nó dù chỉ một giây cũng chỉ muốn nôn mửa!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.