Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Lạc, đừng đi

Phiên bản Dịch · 2476 chữ

“Cô cảm thấy cho tôi xem đoạn video này tôi sẽ nghĩ sao nào?” Hạ Nghiên Lạc đoán được dụng ý của Giản Vũ San, vậy là cô cố ý cười nói: “Tôi xem rồi, là cô chủ động, còn có sự không tình nguyện của anh ấy. Tôi thực sự muốn nói với cô, vốn dĩ tôi nghĩ đến hai người ở bên nhau cũng bảy năm rồi chắc cũng tốt. Nhưng bây giờ ngược lại còn tốt hơn.”

Giản Vũ San kinh động nhìn Hạ Nghiên Lạc

“Tôi đột nhiên cảm thấy, bảy năm này anh ấy đều là bị cô cưỡng ép.” Hạ Nghiên Lạc lộ ra cảm xúc đau khổ: “Cho nên, tôi đồng tình với anh ấy, hiểu anh ấy, thậm chí còn muốn trùng phùng với anh ấy. An ủi tâm hồn và thể xác chịu thương tổn của anh ấy.”

“Hạ Nghiên Lạc?” Giản Vũ San hoàn toàn không ngờ hành động của mình thế mà lại phản tác dụng.

Cô ta không tin được nhìn Hạ Nghiên Lạc: “Cô không cảm thấy, dùng qua đàn ông của người khác trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh như cô vừa trông thấy sao? Cô không phải để ý nhất đến thứ đồ người khác dùng qua sao?”

Giản Vũ San cảm giác mình hiểu Hạ Nghiên Lạc.

“Giản Vũ San, bảy năm đã qua tôi sớm đã không còn là Hạ Nghiên Lạc ban đầu nữa rồi.” Hạ Nghiên Lạc mỉm cười nói: “Hơn nữa, cô cũng biết lần đầu tiên của tôi không phải cho anh ấy. Vậy nên tôi có tư cách gì mà để ý đến anh ấy đã có người phụ nữ khác?”

Nói xong cô vờ như không biết liêm sỉ nói: “Hơn nữa, anh ấy cũng là vì mất đi trí nhớ mới thế. Từ sau khi anh ấy khôi phục trí nhớ luôn chủ động liên lạc với tôi, muốn ở bên cạnh tôi! Tư tức trong buổi họp báo ngày hôm đó đều nói với tôi, thế thì tôi sao mà không cảm động cho được chứ?”

Giản Vũ San ôm bụng lùi lại hai bước, không thể tin được nói: “Hạ Nghiên Lạc, cô, cô cũng hạ tiện như tôi thôi!”

“Như nhau cả thôi!” Hạ Nghiên Lạc coi như không có gì cười nói.

Giản Vũ San nhìn thấy nụ cười của Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt. Đáy mắt cô ta hiện lên ngọn lửa độc ác: “Hừ, cô cho rằng hôm nay tôi chỉ cho cô xem đoạn video này thôi à? Không, hôm nay tôi còn đưa người đàn ông năm đó ngủ cùng cô đến. Vậy để cô lại một lần nữa nhớ lại cảm giác ban đầu đó! A, có điều lần này tốt rồi, cô sẽ không đau nữa. Vậy nên cứ từ từ hưởng thụ đi!”

Nói xong cô ta chủ động tìm một số điện thoại sau đó một tiếng chuông vang lên.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc căng thẳng, cô nhanh chóng mở khóa điện thoại nhắn cho Trần Ngọc Đình một tin.

Chỉ cần Trần Ngọc Đình bên đó kịp thời báo cảnh sát thì cô vẫn đối phó kịp. Bởi vì Hạ gia cách sở cảnh sát không quá năm phút mà thôi!

Lúc này tại một góc khác ở hoa viên đã có một người mặc áo đen đi đến. Anh ta nhanh chóng nhìn Giản Vũ San. Sau khi nhận được ám thị của cô ta bèn vội vàng đi đến. Đồng tử khóa trụ trên người Hạ Nghiên Lạc.

Lúc Hạ Nghiên Lạc gửi tin cầu cứu Trần Ngọc Đình cô cũng đã nhanh chóng tìm xem xung quanh có chỗ nào để chạy trốn không. Cho nên khi Giản Vũ San bên cạnh ra ám hiệu cô vội vã bỏ chạy.

Chỉ là Giản Vũ San nào có can tâm? Cô ta vẫn đang chuẩn bị xem màn biểu diễn này. Còn phát lại rồi gửi tin nhắn nặc danh cho Kiều Dịch Dương nữa!

Cho nên cô ta vội vàng bắt lấy tay Hạ Nghiên Lạc, không cho cô rời đi.

Chỉ là nguy hiểm ấp đến khiến sức lực của Hạ Nghiên Lạc tăng thêm nhiều. Cô ra sức giãy dụa thoát khỏi lòng bàn tay của Giản Vũ San, hướng về phía bên ngoài mà chạy ra.

Mà Giản Vũ San bị lực của cô khiến cho chân dẫm phải một hòn đá. Cô ta không đứng vững mà hạ mông xuống mặt đất. Tức thì trong bụng truyền ra một cơn đau rất lớn.

Cô ta thấy người đàn ông kia dừng bước chân muốn đến dìu mình liền vội vàng chỉ hướng Hạ Nghiên Lạc nói: “Anh mau đuổi theo cô ta! Còn không mau đi đi!”

Người đàn ông đó chỉ đành vội vàng đuổi theo Hạ Nghiên Lạc, mà Giản Vũ San lại đột nhiên cảm giác dưới chân có một dòng nhiệt chảy ra.

Cô ta hoảng hốt sờ xuống, tức thì sờ thấy cái gì đó dính dính.

“Con, con!” cô ta đột nhiên phản ứng trở lại, khép chân lại, muốn lưu giữ lại sinh mệnh đang nằm trong bụng cô ta. Nhưng cô ta lại phát hiện máu cứ thế vẫn không ngừng chảy, cô ta cũng không còn sức lực nữa…

Vườn của Hạ gia không coi là lớn lắm. Chỉ là lúc này Hạ Nghiên Lạc xuyên qua hoa viên đi đến bức tường thấp trong trí nhớ.

Chỉ cần cô xoay người qua bức tường thấp này là có thể được cứu rồi.

Sau lưng, tiếng bước chân của người đàn ông truyền lại.

Hạ Nghiên Lạc nhìn về bức tường thấp đó, mặc kệ tất cả, nhanh chóng leo lên.

Nhưng lúc cô đang nghiêng người qua phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét của đàn ông.

Cô quay đầu lại, bèn nhìn thấy một con chó kangal to lớn đang cắn người đàn ông có tướng mạo bình thường kia. Tiếng thét đó là từ miệng anh ta phát ra!

Hạ Nghiên Lạc thật sự là lần đầu tiên trông thấy cảnh này. Chỉ cảm giác sôi máu cùng sợ hãi. Cô vội vàng dùng lực lật người ra ngoài. Chỉ là khi cô dùng lực phía dưới bức tường thấp này không ổn định. Cô đá chân lên, cả người phía sau bèn rơi xuống!

Chết rồi, cô nhất định sẽ bị con chó to kia cắn! Lông tơ của Hạ Nghiên Lạc dựng hết lên. Nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô!

Nhưng không có sự đau đớn như dự liệu truyền tới. Ngược lại cô rơi vào một vòng ôm xa lạ.

Hạ Nghiên Lạc dần dần mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt đang đeo mặt na.

Mặt nạ từ lông mày xuống đến môi vì vậy cô chỉ nhìn thấy cằm và trán của anh ta. Còn có một đôi mắt phượng phía sau mặt nạ nữa.

Da và cằm của anh ta trơn bóng đẹp như trong điêu khắc. Xem ra đây là một chàng trai trẻ anh tuấn.

Cô không rõ sao đột nhiên lại có người quái lạ như vậy đến đây. Vậy là cô khách khí nhìn anh ta cười một cái: “Anh ơi, cám ơn anh!”

Nói xong cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên cạnh truyền lại. Vậy là cô lại nói: “Anh ơi, con chó kangal kia…”

Anh ta cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mang theo vài phần lười nhác hoa lệ: “Có phải em bị dọa rồi không?”

Giọng nói của anh ta khiến cô có cảm giác quen thuộc vô danh. Nhưng Hạ Nghiên Lạc lại không biết mình nghe thấy lúc nào.

Chỉ là cô hiểu con chó kangal là của người đàn ông này, trong lòng càng gia tăng phòng bị: “Vẫn tốt, có điều cảm giác quá đẫm máu, tôi…”

“Anh đưa em đi.” anh ta nói xong ôm Hạ Nghiên Lạc ra ngoài. Hai người tùy tùng phía sau cũng theo sát.

“Anh ơi, tôi có thể tự…” Hạ Nghiên Lạc nói.

Nhưng người đàn ông không nghe theo ý cô mà ôm cô đến thẳng hoa viên.

Lúc này dưới thân Giản Vũ San đã để lại những đốm máu, cô ta thấy có người vội vàng hô cứu: “Cứu tôi với! Bụng của tôi…”

Người đàn ông chau mày, không thèm nhìn Giản Vũ San bèn trực tiếp dặn dò tùy tùng phía sau. Giọng nói lạnh lẽo, mang theo tia sát khí: “Ném đi, đừng để nhiễm bẩn nơi này!”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến kinh hãi. Cô vẫn chưa nói gì đã trông thấy tùy tùng phía sau người đàn ông kéo Giản Vũ San đi, bước những bước lớn ra khỏi đây.

Lời cô muốn nói nghẹn ở cổ họng, nhất thời càng tăng thêm sự sợ hãi trong lòng.

Thực ra cô hận Giản Vũ San không phải là giả, nhưng vì cũng đã từng làm mẹ cho nên Hạ Nghiên Lạc có phần không chịu đựng được khi nhìn thấy một sinh mệnh bé nhỏ bất hạnh bị đoạt mất mạng sống.

“Anh ơi, như thế này sẽ chết người đó…” Hạ Nghiên Lạc nói.

Người đàn ông trầm mặc một lát, khi ôm Hạ Nghiên Lạc ra khỏi căn nhà cũ của Hạ gia, vừa ra đến cửa anh ta ném lại cho tùy tùng phía sau một câu: “Làm thế nào cũng được, đừng để chết người là được.”

Hạ Nghiên Lạc: “....”

Lúc này Trần Ngọc Đình đã báo cảnh sát cho nên Hạ Nghiên Lạc nghe thấy có tiếng còi cảnh sát phía xa.

Trong lòng cô lóe lên một tia sáng vội nói: “Anh ơi, anh đặt tôi xuống đi, cảnh sát đến rồi. Bạn tôi báo cảnh sát tôi qua đó đưa băng ghi âm cho họ!”

Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa chiếc xe Bentley màu đen bên cạnh sau đó đặt Hạ Nghiên Lạc vào trong.

“Anh ơi, không cần mà…” Hạ Nghiên Lạc kinh hãi, đưa tay ra kéo cửa xe. Lúc này con chó kangal đột nhiên chạy tới đi vào trong xe.

Cô bị dọa cho sợ hãi vội vàng chui vào xe, lại nghe người đàn ông thấp giọng dặn dò: “Tiểu Cao, tự đi tìm chỗ cho mình đi!”

Vậy con chó kangal đó vốn dĩ phải ngồi phía sau thì giờ lại ngồi trên ghế phụ, sau đó nó ngoan ngoãn không động đậy hoàn toàn không giống vẻ hung dữ như lúc đầu.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Hạ Nghiên Lạc an ủi cô: “Đừng sợ, nó rất hiền, không làm bị thương em đâu.”

Hiền? Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy nó cắn người. Một người đàn ông trưởng thành bị nó cắn đến mức hoàn toàn không ra tay được, còn không biết là có chết hay không…

Hạ Nghiên Lạc bất động thanh sắc kéo khóa cửa kính xe. Cô phát hiện cửa bị khóa rồi cơ bản cô không có cách nào mở được!

Lúc này, tài xế đã khởi động xe, sau đó Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy xe cảnh sát và xe của anh ta lướt qua nhau!

Trong xe mặc dù cô và người đàn ông đó duy trì khoảng cách khá xa nhưng bên tai Hạ Nghiên Lạc lại ngửi thấy mùi hương bà hà nhàn nhạt tản ra trên người đàn ông bên cạnh. Cực kỳ xa lạ.

Cô có lẽ không nhận ra anh ta chứ, anh ta đưa cô đi làm gì vậy?

Bentley rất nhanh xuyên qua thành phố sau đó tiến vào một khu sơn trang phía tây ngoại thành.

Xe từ từ dừng lại. Hai bên đã có người nhanh chóng mở cửa xe hai bên.

Người đàn ông từ trong xe đi ra, đi đến bên Hạ Nghiên Lạc đưa một tay ra trước mặt cô.

Nhìn bàn tay thon dài đẹp đẽ, tức thời Hạ Nghiên Lạc nhớ tới hôm đó trước cổng bệnh viện. Người đàn ông đó hôm ấy lướt qua cô cũng có bàn tay đẹp như thế này.

Liệu có phải cùng một người không? Trong lòng cô nghi hoặc.

Có điều cô cũng không nắm lấy tay anh ta mà tự mình xuống xe.

Lúc này có một người mặc quần áo như quản gia quý tộc Anh. Người đàn ông khoảng 50 tuổi này đi ra: "Cô Hạ, mời!"

"Anh ơi, tôi nghĩ tôi không phù hợp với chỗ này." Hạ Nghiên Lạc nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

"Tiểu Lạc, đừng đi." anh ta nhìn cô ngữ khí hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với tùy tùng: "Anh không có ác ý với em."

Tiểu Lạc? Hạ Nghiên Lạc quét lại ký ức. Nhưng cô không nghĩ ra ai gọi mình như vậy .

Cô nhìn anh ta: "Anh ơi, xin hỏi anh quen tôi sao?"

Anh ta yên lặng nhìn cô một lát sau đó hạ ánh mắt, cắn môi đi vào trong.

Lúc này người sau anh ta cũng đi theo cùng.

Chỉ có quản gia vẫn đứng bên cạnh Hạ Nghiên Lạc nói: "Cô Hạ, đừng làm khó chú, cám ơn sự phối hợp của cô!"

Cô rõ ràng là bị giam cầm mà.

Lẽ nào những người này và việc bố mẹ cô mất tích có liên quan?

Cô bước về phía trước nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông phía trước sau đó hỏi quản gia bên cạnh: "Anh ấy là ai?"

"Chúng tôi đều gọi cậu ấy là Khanh thiếu." quản gia cười nói: "Chú họ Trình, cháu có thể giống Khanh thiếu gọi chú là chú Trình."

"Đây là nơi nào?" Hạ Nghiên Lạc lại hỏi. Cô sao không biết cách Hạ gia 20 phút đi xe lại có một nơi như thế này tồn tại!

"Đây là trang viên của Khanh thiếu. Khanh thiếu chỉ mời cô Hạ đến làm khách." Chú Trình giải thích.

"Anh ấy tại sao mời cháu? Cháu không biết là mình lại quen nhân vật nổi tiếng vậy đâu." Hạ Nghiên Lạc nói.

"Chú nghĩ, Khanh thiếu càng hy vọng bản thân tự mình nói với cháu." Thông tin chú Trình đưa ra không có bất kỳ manh mối nào.

Lời tác giả: Có phải trước đây Khanh thiếu quen Hạ Nghiên Lạc không? Phía sau sẽ từ từ mở ra~ mà Quân ca cũng sắp cướp vợ về rồi!

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.