Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em đã từng cho anh cảm giác lần đầu tiên bị nhìn trúng.

Phiên bản Dịch · 2323 chữ

Lúc này Hạ Nghiên Lạc đã đi đến trung tâm kiến trúc màu trắng của trang viên.

Không gian phòng khách rất lớn, hoa lệ, ấm áp. Chú Trình dẫn Hạ Nghiên Lạc tới chỗ ghế sô pha rồi mời cô ngồi xuống sau đó nói: "Cô Hạ, xin hỏi cô có muốn uống gì không?"

"Nước lọc là được rồi. Cảm ơn chú." Hạ Nghiên Lạc biết bản thân tạm thời không đi đâu được. Cô cần tĩnh tâm một chút, xem xem Khanh thiếu này muốn làm gì.

Người giúp việc nhanh chóng rót rượu và nước đưa cho Khanh thiếu và Hạ Nghiên Lạc. Sau đó lặng lẽ rời đi.

Chú Trình cũng đi ra. Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người là Hạ Nghiên Lạc Và Khanh thiếu.

Trong phòng một mảng yên tĩnh. Hạ Nghiên Lạc nhìn bốn phía đánh giá. Cuối cùng ánh mắt từ từ quét lên người Khanh thiếu.

Nhìn thế này cô mới phát hiện thực ra anh ta luôn luôn nhìn mình. Ánh mắt sau lớp mặt nạ sâu thẳm tĩnh lặng, không mang theo những sợi tơ máu mà dường như càng sáng.

Anh ta không nói gì mà cô cũng không muốn bị chú ý vậy nên cũng chẳng nói gì.

Hạ Nghiên Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn tay mình. Cô muốn xem xem người đàn ông này rốt cuộc có thể như vậy bao lâu.

Nào biết, cô thật sự bội phục sự nhẫn nại của anh ta. Anh ta nhìn cô một lát rồi dựa lưng vào sô pha, cầm ly rượu từ từ uống. Dường như anh ta đang rất hưởng thụ sự yên lặng này.

Lúc này con chó kangal từ bên ngoài chạy vào. Nó dựa vào gần sô pha khiến Hạ Nghiên Lạc theo bản năng co rúm người lại.

"Tiểu Lạc đừng sợ, nó không hại em đâu!" Khanh thiếu chủ động mở miệng.

Nói xong anh ta đưa tay ra vỗ vỗ ngực nó. Quả nhiên con chó nhìn vẻ ngoài hung dữ kia lập tức nằm xuống đất, nhìn Khanh thiếu với dáng vẻ đáng yêu.

Hạ Nghiên Lạc mặc dù biết con chó kangal không làm hại mình nhưng ít nhiều cô vẫn hơi sợ.

Mà lúc này một suy nghĩ hiện ra trong đầu cô.

Lúc đó cô vội vã chạy trốn mà không suy nghĩ sâu. Bây giờ hồi tưởng lại Giản Vũ San hình như có nói người đàn ông năm đó cũng đến, để cô quay lại giấc mơ ban đầu!

Cho nên...

Mắt Hạ Nghiên Lạc đột nhiên mở to, người đàn ông đó thật sự chính là người bảy năm trước?

Cô nhớ khi ấy người đàn ông đó rất cao lớn, cơ bắp săn chắc, không có thịt thừa.

Mà hôm nay vội vàng nhìn qua, mặt mũi cũng giống, nhưng dường như cơ thể rất chuẩn...

Hà Nghiên Lạc nghĩ đến đây toàn thân kích động.

Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Khanh thiếu: "Người đó bị chó cắn, hiện giờ thế nào rồi?"

Nếu như thật sự là người đàn ông của bảy năm trước, mặc dù cô hận anh ta muốn chết nhưng dù sao đó cũng là bố đẻ của Hạ Thần Hy.

Cô sao có thể trừng mắt nhìn anh ta chết được? Nếu vậy tương lai cô sao đối mặt với Hạ Thần Hy được?

"Người đó?" Khanh thiếu chau mày không ngờ Hạ Nghiên Lạc lại hỏi về người không liên quan kia, cho nên anh ta tùy ý nói: "Có lẽ chết rồi!"

Trên khuôn mặt Hạ Nghiên Lạc cắt không còn máu, ngã xuống sô pha.

Khanh thiếu thấy vậy vội hỏi: "Tiểu Lạc sao thế?"

Cô nhìn anh ta:"Thật sự chết rồi? Anh có thể giúp tôi xác nhận một chút... "

Thực ra cái cô đang nghĩ là muốn lấy tóc của anh ta đi xét nghiệm ADN.

Khanh thiếu không hỏi Hạ Nghiên Lạc nguyên nhân. Thấy cô nghiêm tục bèn lập tức cầm điện thoại gọi một cuộc. Giọng nói hoa lệ mang theo vài phần lạnh lùng: "Người bị Tiểu Cao cắn thế nào rồi?"

Đối phương trả lời: "Khanh thiếu hắn ta bị thương ở chân. Có điều cảnh sát đến rồi cho nên mọi người rời đi. Chắc là được đưa đến bệnh viện rồi!"

"Điều tra một chút, đưa đến viện nào?" Khanh thiếu nói.

Đối phương trả lời: "Vâng, ngoài ra Giản Vũ San cũng bị đưa đến bệnh viện."

Khanh thiếu gác điện thoại, nhìn Hạ Nghiên Lạc dịu dàng nói: "Người đó không chết, được cảnh sát đưa đến bệnh viện rồi!"

Hạ Nghiên Lạc thở phào một hơi. Bất luận thế nào cô cũng phải trộm được cái gì đó làm ADN xác định thân phận anh ta.

Trong phòng thoắt cái lại trở nên yên ắng. Khanh thiếu nhìn Hạ Nghiên Lạc hình như không có việc gì làm bèn gọi tùy tùng.

Có bảy tám người, mỗi người cầm trong tay một món đồ khác nhau.

Có tạp chí, cắm hoa, y phục, còn có ít đồ ăn vặt và mấy món điểm tâm nhỏ khác. Họ xếp chúng thành hàng trước mặt Hạ Nghiên Lạc.

"Em thích làm gì có thể chọn." Khanh thiếu nhìn cô mở miệng.

Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta cười một cái: "Khanh tiên sinh, cám ơn ý tốt của anh nhưng tôi nên rời khỏi đây rồi!"

Đồng tử của anh ta co lại, đáy mắt là cảm xúc đau thương. Tiếp đến bảo tùy tứng đặt những thứ đó lên bàn trà sau đó kêu bọn họ ra ngoài.

"Đừng gọi anh là Khanh tiên sinh." Khanh thiếu trầm mặc hai giây nhìn Hạ Nghiên Lạc: "Tiểu Lạc, em thật sự không nhớ anh là ai sao?"

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

Mặc dù trí nhớ của cô không tốt lắm nhưng những việc từ lúc học đến giờ dường như cô đều có ấn tượng.

Mà người đàn ông trước mặt này xem ra trời sinh cao quý, ngũ quan cân đối. Nếu có đã gặp qua rồi sao không có ấn tượng nhỉ?

Khanh thiếu nghe những câu nói của Hạ Nghiên Lạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó nói: "Vậy em có nhớ có một người con trai gọi là Khanh thiếu không?"

Cô lắc đầu: "Ngại quá, trí nhớ của tôi kém... "

Khanh thiếu nghe đến đây đột nhiên đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng.

Dưới sô pha con chó kangal thấy chủ rời đi cũng vội vàng cùng anh ta biến mất.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hạ Nghiên Lạc. Cô lại một lần nữa nhớ lại nhưng thật sự không nhớ ra bất kỳ cái gì có chữ 'Khanh'

Cô bất lực lắc đầu, đưa tay sờ vào túi. Lúc này cô mới phát hiện điện thoại không biết từ lúc nào dã không thấy đâu.

Là lúc trèo tường bị rơi. Không biết người nào của Khanh thiếu nhặt được? Vậy cô phải làm sao? Kêu cứu thế nào đây?

Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, hai người giúp việc đi đến mời Hạ Nghiên Lạc dùng bữa.

Cô đi đến nhà ăn, Khanh thiếu đã ngồi đợi diện cô rồi

Bữa trưa rất phong phú nhưng cô lại không có ít khẩu vị nào.

Hôm nay Hạ Thần Hy tan học sớm. Mặc dù không cần cô đi đón nhưng nếu như Hoắc Khải Quân gọi điện thoại không được nhất định sẽ đi tìm cô. Mà cô sau khi thoát thân phải giải thích thế nào đây?

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy phiền não, cho nên cô cầm bát đũa ăn tượng trưng mấy miếng rồi đất xuống.

Khanh thiếu đối diện ngẩng mặt lên hỏi: "Tiểu Lạc, không hợp khẩu vị à?"

Hạ Nghiên Lạc miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi vốn dĩ ăn không nhiều."

Anh ta nhìn đối má hóp lại của cô rồi đẩy một phần thức ăn trước mặt cô: "Em ngoan ngoãn ăn đi, biểu hiện tốt tôi sẽ thả em ra."

Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khanh thiếu: "Thật sao?"

Anh ta nhìn thấy ánh mắt sáng lên của cô trong lòng bất giác khó chịu, nhưng vẫn gật đầu: 'Ừ."

Vậy là Hạ Nghiên Lạc nghiêm túc ăn cơm vì tự do của mình.

Hai người ngồi nhìn nhau, lặng lẽ ăn cơm. Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài dần dần chuyển hướng cô bèn mô miệng: "Khanh thiếu, cám ơn khoản đại của anh, tôi thật sự nên... "

Chữ 'đi' vẫn chưa nói xong Khanh thiếu đã cướp lời cô: "Cùng anh đi dạo."

Nói xong anh ta đứng dậy ra ngoài.

Con chó kangal trung thành đi theo sau anh ta. Nhưng mới đi được hai bước anh ta nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc bên cạnh hơi sợ hãi bèn quay đầu: "Tiểu Cao, không cần đi cùng, sang bên kia chơi đi."

Con chó này rất thông minh, lập tức dừng bước chân, nghe lời chủ đi chỗ khác.

Hai người cùng nhau đi đến cổng trang viên, Khanh thiếu đi qua thảm cỏ dẫn Hà Nghiên Lạc đến bên một hòn giả sơn.

Hòn giả sơn tạo hình hơi đơn giản, mang theo hương vị của thời đại cũ, dường như đây là nơi không xâm phạm được của sơn trang này.

Khanh thiếu dừng ở đây nhìn cá nhỏ trong hồ hơi thất thần. Hình như anh ta đang hoài niệm chuyện gì đó.

Anh ta đứng đó rất lâu rồi cho đến khi Hạ Nghiên Lạc hắt hơi thì mới phản ứng trở lại. Anh ta cởi áo gió trên người ra khoác lên vai Hạ Nghiên Lạc.

Sống mũi mùi bà hà xa lạ thanh tân lại truyền tới, Hạ Nghiên Lạc vội vàng lắc đầu: "Không sao, tôi không lạnh. Cám ơn!"

Anh ta đã thu tay rồi, cũng không nhận áo đã đưa cho cô.

Hai người có chút cứng nhắc thì lại có một trận gió thổi tới. Khanh thiếu mở miệng: "Nếu như bị cảm thì em không đi nổi đâu."

Hạ Nghiên Lạc có chút bất lực, chỉ đành khoác áo lên.

Anh ta nhìn cô gái đang khoác áo của mình hơi hoảng hốt. Sau đó dần dần chìm vào hồi ức.

Từ trước đến giờ anh ta sinh ra trong gia đình giàu có không cần lo cơm ăn áo mặc. Nhưng từ nhỏ anh ta đã là một đứa trẻ trầm mặc, không khiến người ta thích được.

Thói quen của anh ta là chơi một mình, quen với việc người nhà chỉ yêu chiều anh trai mà không thích anh ta.

Chỉ là anh ta là một đứa trẻ khó nắm bắt, cũng không muốn người khác nhìn ra khát vọng của mình. Chỉ là khát vọng này so với những đứa trẻ khác ẩn dấu càng sâu.

Còn nhớ một lần khi sắp ăn cơm, anh ta trốn trong tủ quần áo, sau đó lặng lẽ chờ đợi người nhà phát hiện ra mình.

Nhưng anh ta đợi rất lâu lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cứ vậy cho tới lúc anh ta đói hoa hết cả hai mắt mới phát hiện trời đã tối rồi. Mà mọi người sớm đá ăn xong cơm tối đang đi dạo thảm cỏ ngoài biệt thự.

Từ sau lần đó anh ta không làm qua việc gì mang tính chờ đợi như thế nữa.

Anh ta giống như một đứa trẻ bị cả thế giới lãng quên và không yêu thích. Nhìn các anh điên cuồng chạy bên ngoài, mọi người vây xung quanh mà anh ta thì chỉ có một mình trong căn phòng này. Từ trước đến giờ làm gì cũng không được quan tâm.

Anh ta luôn cảm giác mình sẽ mãi mãi một mình nhưng lại gặp một chuyện ngoài ý muốn...

Còn nhớ trận mưa tuyết hôm ấy, anh ta và người nhà cùng đến Tô Thành gặp một người bạn của bố mẹ.

Anh ta vẫn cứ một mình dạo chơi bên ngoài nhưng không cẩn thận lạc mất phương hướng, cả người đầy hoa tuyết.

Mà lúc này có một cô bé khoảng bốn năm tuổi nhìn thấy anh ta lòng vòng bên ngoài, ô cũng không mang bèn chủ động sang hỏi anh ta: "Anh ơi anh không mang ô à?"

Trước giờ anh ta không thích tiếp chuyện người khác, đặc biệt nhìn cô bé này còn nhỏ hơn anh ta mấy tuổi.

Thế là anh ta không trả lời mà căn cứ theo trí nhớ của mình tìm đường về.

Cô bé vốn dĩ muốn đi nhưng lại quay lại, ngẩng đầu nhìn anh ta chỉ về phía đối diện nói: "Anh ơi, hay là em cho anh ô của em nhé! Người nhà em ở phía đối diện sắp qua đây rồi."

Nói xong cô bé thực sự đem cái ô có hoa nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay anh ta.

Cô bé sợ anh ta không nhận còn kiễng đầu ngón chân lên, dùng sức ấn vào tay anh ta sau đó nhìn anh ta mỉm cười.

Thời khắc ấy anh ta bị nụ cười rạng rỡ của cô bé thu hút. Nhìn cô ấy vì không có ô mà hoa tuyết rơi trên tóc, đột nhiên anh ta muốn duỗi tay phủi cho cô.

Lần đầu tiên trong đời anh ta chủ động mở miệng hỏi: "Xin hỏi Hạ gia đi như thế nào?"

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.