Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượu pha thuốc thôi mà!

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

Chương 11: Rượu pha thuốc thôi mà!

Lửa bập bùng cháy,

Tiêu Phong đang chổng mông căn lửa sao cho độ sôi vừa phải.

Hệ thống hắn thiết kế có vẻ hoạt động khá tốt, từng giọt rượu đi qua hệ thống bể làm mát được ngưng đọng và nhỏ vào những bầu đựng được chuẩn bị sẵn.

Tổng cộng được năm bình, mỗi bình chứa được khoảng 1 lít rượu đã qua xử lý.

Tiêu Phong lấy than củi đánh số lên từng bình theo thứ tự. Bình đầu tiên theo hắn nhớ thì trong rượu sẽ có cả an-đe-hít, cái thứ này bay hơi sớm hơn rượu, khá độc với cơ thể người. Tiêu Phong cũng có kế hoạch chuẩn bị riêng cho bình số 1 này.

Các bình tiếp theo từ 2 đến 5 thì bình số 5 có độ rượu nhẹ hơn một chút. Tiêu Phong thấy rượu nhẹ đi nên chỉ hứng tới đây. Sau đó hắn dập lửa, đi ra vườn vơ một đống cỏ cây hoa lá linh tinh, đem cả vào bếp.

Hắn cạy nắp nồi ra rồi tống cả mớ cây cỏ đó vào trong nồi nước còn lại, hành động này theo hắn gọi là "bảo vệ công thức bí mật"

Xong đâu đấy, Tiêu Phong ôm rượu vào cất kỹ trong nhà, vừa lúc này thì thầy ông nội cũng về tới. Hắn lập tức đem thành quả ra khoe.

Thầy ông nội nếm thử một chút thì trợn tròn mắt lên nhìn hắn, không thể tin thằng cháu lại làm được loại rượu nặng như thế này, càng bất ngờ hơn khi thấy ngoài bình đánh số 2 trên tay Tiêu Phong, trong gầm giường còn giấu 5 bình nữa.

Lão xoa đầu Tiêu Phong khen giỏi, nhưng cũng không quên nhắc nhở hắn:

"Phong à, phương pháp chế rượu này con đừng để lộ ra ngoài, nhớ đừng cho ai biết, kể cả Ngưu Thiết cũng không được"

"Ông yên tâm, con vẫn còn nhớ chuyện của nhà mình. Mang ngọc có tội, con không quên đâu"

Thầy ông nội đăm chiêu: "Thế giờ con giải thích như nào về số rượu này?"

"Con sẽ nói, đây là pha rượu của Thiết ca với hơn chục loại dược, độc dược của ông. Chắc không có vấn đề gì đâu"

Nói xong, Tiêu Phong xóa số đánh dấu từ 2 trên bình đi, nói với ông nội:

"Giờ ta đi sang là Trần Đại Cẩu thử xem rượu này có chữa được cho hắn luôn không nhé ông"

Thầy ông nội đồng ý, hai ông cháu dựa theo ánh trăng mà đi tới nhà Trần Đại Cẩu.

Thôn Ngưu Gia đa phần nghèo khó, trời tối thì chỉ đốt đèn cho đến lúc ăn tối xong, rồi lại tắt ngay đi để tiết kiệm dầu. Tất cả sinh hoạt buổi tối đều nhờ vào ánh trăng chiếu sáng là chủ yếu.

Nhà Trần Đại Cẩu lúc này đang có mấy người trong đội săn tới thăm nên vẫn đốt đèn.

Thấy lão Tiêu, mọi người vội nhường ghế.

Tiêu Phong khơi cái bấc đèn để ngọn lửa sáng hơn, rồi cầm lấy cái bát ở trên bàn.

Trần Đại Cẩu vẫn đang hôn mê và sốt, từ sáng tới giờ người nhà chỉ đút cho hắn được chút nước và hồ cơm.

Thầy ông nội vào quan sát bệnh nhân rồi tính toán sẽ cố đút cho hắn lưng bát rượu, ít quá thì sợ không hiệu quả, mà nhiều quá thì sợ người yếu đói mà nạp nhiều cồn lại bị ngộ độc thì hăng quá hóa dở.

Mọi người cũng quây vào xem, khi Tiêu Phong mở bình và đổ rượu ra bát, mùi rượu nồng lập tức phát tán, ai nấy đều ngạc nhiên khi hít phải, rồi mắt đau đáu nhìn vào bát rượu trong tay hắn. Mấy ánh mắt này đích thị là của mấy con ma men, làm thầy ông nội phải gấp rút nói ra văn đã chuẩn bị sẵn:

"Đây không phải là rượu, mà là thuốc. Là do rượu nhà Thiết Ca pha thêm dược của ta. Chỉ dùng để thử chữa cho người ốm, các ngươi uống vào coi chừng vong mạng, đừng có thèm thuồng"

Lời đe dọa lập tức có hiệu quả, mặc dù mấy gã kia vẫn nuốt nước bọt ừng ực và tham lam hít mùi rượu nhưng có vẻ sẽ không đòi được uống.

Khá vật vã để đút hết rượu cho Trần Đại Cẩu, mặc dù dưới ánh đèn tù mù nhưng cũng có thể thấy rõ mặt hắn dần dần đỏ hẳn lên. Giờ rượu cũng đã cho uống rồi, chỉ còn việc chờ đợi mà thôi, nếu như giả định của ông cháu Tiêu Phong đúng, thì Trần Đại Cẩu được cứu rồi.

Hai ông cháu ngồi theo dõi một lát, không thấy có tiến triển hay biến chứng nào, nên xin phép đi về ăn tối cái đã, ăn xong sẽ sang theo dõi tiếp, nếu cần thì sẽ theo dõi cả đêm.

Về nhà ăn tối với món độc nhất là khoai luộc. Tiêu Phong nhớ đến bài thơ về việc nghèo thì phải ăn khoai, ăn khoai thì nóng ruột, nóng ruột thì khó ngủ, khó ngủ thì lại sản xuất trẻ con, sản xuất nhiều trẻ con thì lại càng nghèo, mà nghèo thì lại ăn khoai.

Cái thôn này, hay chính xác cả cái thời đại này, đang có rất nhiều gia đình vướng vào vòng lặp ăn khoai vô tận.

Khi bữa ăn gần xong thì chợt có tiếng gọi gấp gáp, sau đó tên cục súc Ngưu Thiết phi vọt vào trong sân hô lớn:

"Tiêu gia, Trần Đại Cẩu tỉnh rồi"

Tiêu Phong đang nhồi đầy một mồm khoai, suýt nữa thì sặc.

Cố nuốt bớt rồi làm ngụm nước, hắn vừa nhai nốt vừa co cẳng chạy theo Ngưu Thiết và thầy ông nội tới nhà Trần Đại Cẩu.

Cả đám người đang chen chúc, ai cũng muốn vào ngó cái mặt thằng vừa lượn từ cửa tử về. Tiêu Phong mượn oai của thầy ông nội, đuổi hết tất cả ra ngoài. Các người bu kín như thế, người bệnh vừa tỉnh cũng không tranh được ngụm ô xi nào, lại lăn ra ngất thì toang.

Trần Đại Cẩu đã hạ sốt rõ ràng, tuy người còn hâm hấp nhưng đã tính táo lại. Hắn nói cơ thể vẫn còn khá đau, nhưng đầu óc linh mẫn trở lại rồi.

Tiêu Phong bắt hắn ăn một bát cháo và uống nhiều nước, sau đó mới cho hắn thêm ba chén "Rượu thuốc". Tiếng nuốt nước bọt như có như không lại xuất hiện bốn xung quanh.

Đoán rằng lần giải độc này đã thành công mỹ mãn, mọi người cũng ai về nhà nấy, chỉ để lại 2 thanh niên sẽ thức đêm trông coi Trần Đại Cẩu.

Tiêu Phong cũng sớm chuồn, về giấu bình rượu đi, trước khi giấu cũng len lén làm môt ngụm. Cái vị cay nồng này trước đây hắn đã từng quen, thế nhưng ở cơ thể mới này thì lại chưa từng tiếp xúc, cảm giác thật là lạ, cũng thật là quen.

Rượu phải nặng tới hơn 40 độ, do bình số 2 cũng coi như gần nước đầu rồi. Hơi men bốc lên, Tiêu Phong nằm ngủ thẳng cẳng.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phong dậy thì thấy thầy ông nội đang đánh quyền dưỡng sinh trong sân, nhìn qua thì cũng có đường nét nào đó trông như Thái Cực quyền ở kiếp trước hắn thấy trên tivi.

Thầy ông nội báo cho hắn, Trần Đại Cẩu tỉnh hẳn rồi, có vẻ hỏa độc cũng được giải.

Nhưng thằng ranh con này khi nãy còn giả vờ vẫn trúng độc rồi cho người đến gọi lão mang thêm "rượu thuốc " tới.

"Thế ông có mang thêm cho hắn không" Tiêu Phong cười cười hỏi.

Lão Tiêu vừa đi quyền vừa đáp: "Thêm cái gì mà thêm, lúc ta đến thì thấy hắn vẫn nằm đắp chăn trên giường, nhưng đôi giày bên dưới thì cái trước cái sau cách nhau cả mấy bước chân. Chắc thằng ranh này thấy ta đến nên phi vội lên giường đắp chăn. Muốn giở trò để được uống thêm rượu đây mà"

"À há, xong sao nữa hả ông?"

"Ta thấy thế thì quay sang nói với mẹ hắn, bảo là nhiễm hỏa độc đã gần một ngày mà vẫn còn chưa giải hết, thì có uống thêm thuốc cũng hết cách, giờ chỉ còn cách mổ bụng ra rồi đổ thuốc và để hi vọng thuốc giải được hấp thu nhanh hơn, vớt vát chút hi vọng"

"Thằng ranh con nghe thấy thế bắt đầu giả vờ húng hắng ho, xong từ từ tỉnh lại, mở mắt ra con "Ở Tiêu gia gia tới chơi ạ", nhưng mà trình độ diễn kỹ của hắn còn non lắm"

Tiêu Phong cũng cười ủng hộ thầy ông nội mấy cái, rồi bắt đầu ngồi nhìn trời thơ thẩn.

Hôm nay hắn sẽ làm gì đây, rồi sau này nữa. Mới xuyên tới hai ngày, lại bận làm bao nhiêu là việc, nào là bận ngủ, bận đi hóng chuyện, bận nấu rượu, bận chữa bệnh.

Xem ra hắn cần thêm kiến thức về thế giới này, để có thể lên một kế hoạch chu đáo nhất.

Bỗng ngoài đường có tiếng người ồn ào, mấy thanh niên hùng hục cắm đầu chạy qua nhà hắn, Tiêu Phong chạy ra hóng thì nhìn thấy Lý Đại Phong.

Lý Đại Phong nhìn thấy Tiêu Phong thò đầu ra khỏi cổng thì hét vội lên với hắn:

"Hai con khỉ kia xuất hiện rồi, ra bìa rừng mau"

*

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412

Truyện Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.