Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 1800 chữ

Chương 5: Tỉnh lại

Vương viên ngoại phát hiện ra viên ngọc quý là Tiêu Linh Nhi, nhưng vấn đề con bé lại mang họ Tiêu, chứ không phải họ Vương.

Lão cha cứng đầu của Tiêu Phong không chịu nhường?

Được thôi, vậy đừng trách lão Vương này ác độc.

Với tư cách là người nắm trùm ngành vải vóc của cả cái trấn này, có khó gì để giật dây, chèn ép một con tôm hơi to họ Tiêu chứ.

Lão ngầm chèn ép cho họ Tiêu phá sản, ngay cả lão cha của Tiêu Phong, có khi cũng vong mạng vì bị lão bố trí.

Lão làm kín, không ai biết, rồi lại đứng ra như một vị cứu nhân, một người cha mẫu mức thu lưu lại con gái và cháu gái của mình.

Trong mắt người ngoài, hình tưởng của lão trở lên cao thượng, trong khi mục đích thực sự là đem viên ngọc quý trở lại với họ Vương đã thành công mỹ mãn.

Lại còn lão già Tiêu Tùng quê mùa, tưởng làm ăn phất lên mà ngang hàng với lão viên ngoại ta đây. Hừ, lại còn đòi 100 lượng.

Ba ngày sau đợi ông cháu ngươi ra khỏi địa bàn này, ta sẽ cho các người biến mất khỏi cõi đời luôn, lấy lại 20 lượng, diệt trừ mầm họa về sau.

Thế nhưng Vương viên ngoại đã hơi bị coi thường lão già quê mùa Tiêu Tùng rồi. Lão Tiêu từ trước đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng không cản được con trai. Giờ đây chỉ còn lão và đứa cháu Tiêu Phong, ở lại sớm muộn gì cũng gặp chuyện, cũng chả thể giữ nổi con dâu và cháu gái.

Vậy nên lão mới nhanh chóng đồng ý, bày ra vẻ của một kẻ hám tiền, vòi vĩnh 100 lượng bạc.

Ngay tối đó, lão thu don đồ đạc cho 2 ông cháu, tắt đèn vờ đi ngủ rồi len lén dẫn Tiêu Phong một mạch chạy đi. Tới cổng thành đã có người dẫn xe lừa đợi sẵn.

Lão trả cho gã kia 10 lượng bạc rồi hai ông cháu một đường dông thẳng.

Để tránh bất trắc, lão cũng chẳng dại mà đi về quê cũ, cứ thế một lèo đưa Tiêu Phong tới tận Ngưu Gia thôn nằm sát chân núi Ngưu Đầu, nơi mà lão đánh giá là hẻo lánh nhất cái đất này.

Với số tiền còn lại được hơn chục lượng, lão mua lại của trưởng thôn một mảnh đất, thuê người cất một gian nhà nhỏ.

Gần chục năm nay hai ông cháu nương tựa nhau mà sống.

Lão Tiêu trồng ít rau màu ở khoảng vườn trước nhà, lão còn chả có tiền mà mua ruộng tốt, cũng chả còn sức mà khai khẩn trồng trọt gì.

Lão dựa vào kỹ năng thời trẻ là vẽ hình xăm cầu may, hàng ngày lên trên huyện mở sạp, dần dần học thêm thuật xem tướng với mấy trò mê tín rồi thành thầy cúng lúc nào không hay.

Tiêu Phong từ bé đã khá hiểu chuyện, nhưng thể trạng yếu, đầu óc cũng không được nhanh nhạy cho lắm. Dạy chữ cho nó là chuyện hành xác hơn cả cày ruộng.

Nhưng mưa dần thấm lâu, thằng bé cũng đã biết đọc biết viết lúc lên 10, thế là đã hơn hẳn lũ trẻ trong thôn có khi cả đời cũng không viết được cái tên của mình rồi.

Tiêu Phong lớn lên, đồng nghĩa với thầy ông nội của nó cũng già đi, năm nay nó 12 tuổi, hằng ngày công việc là theo ông lên huyện bày sạp, đi nhanh thì gà gáy xuất phát, tới nơi là đúng lúc chợ đông nhất. Ngồi tới qua trưa một lúc là hai ông cháu dọn sạp để về cho kịp, đường núi nơi này không có cướp, nhưng cũng có thú săn mồi lớn như sói hay cọp thi thoảng vẫn tấn công người.

Chuyến này tưởng rằng vớ bở, làm lễ cho nhà Trương lão bản là một kèo thơm, thế mà thằng nhóc lại bị sét đánh chết

" Ờ mày chết là do mày ngu" - Kiều Phong đang ngồi xem đưa ra bình luận

" Trời sấm chớp lại đi cầm kiếm chỉ lên trời, sét nó đánh cho là phải. Nhưng mà anh mày chết còn xàm hơn, biết thế đếch xăm con rồng, xăm con lươn là sống rồi…"

Đoạn ký ức kết thúc, ánh sáng nhập nhòe mờ dần mờ dần. Nhưng đột nhiên nó lại lóe lên, có 2 hình tượng hiện lên rõ ràng trong mắt Kiều Phong, một là hình ảnh thầy ông nội già khụ, hình thứ hai là phụ nữ bế đứa con còn quấn tã, là mẹ kế và em gái Tiêu Linh Nhi của Tiêu Phong.

Kiều Phong thở dài, hắn hiểu việc này có lẽ là mong ước cuối cùng của linh hồn Tiêu Phong, đời thằng nhóc chỉ còn vài người thân thuộc, chắc hẳn biết mình chết nên muốn nhờ ta chăm sóc đây mà.

" Yên tâm đi nhóc, nếu ta sống tốt, ta sẽ thay ngươi chăm sóc họ thật chu đáo."

Lời này vừa thốt lên, Kiều Phong cảm giác mình bị hút đi, quầng sáng khi nãy cứ xa dần rồi biến mất, lực hút ngày càng mạnh …

Bụp.

Cảm nhận đầu tiên của Kiều Phong là toàn thân đau rát.

Cố gắng mở mắt ra, à gian nhà quen thuộc trong ký ức của thằng nhóc Tiêu Phong đây mà.

Tay chân hắn cứ động nhè nhẹ được, nhưng còn đau quá. Hắn quyết định không thử động đậy nữa, tính sau đi.

Đảo mắt nhìn quanh, trời tối đen như mực, chỉ có ít ánh trăng lách qua cửa sổ chui vào chiếu cho căn phòng sáng lên một cách lờ mờ.

Thầy ông nội nằm trên cái chõng riêng, vẫn mặc cái bộ đạo bào làm lễ, đồ đạc cúng kiếng, lư hương dao kiếm còn gom một đống ở trên bàn.

" Chắc mình ngất đi từ chiều, giờ là đêm. Lão già còn chưa cả thay quần áo đã ngủ, hẳn là cũng mệt mỏi lắm. "

Kiều Phong quyết định nằm yên, giãy giụa chỉ thêm đau, mà làm lão già tỉnh giấc thì cũng tội. Giờ nằm yên suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì mới phải đạo. Đã đến lúc phát huy khả năng của người đọc cả trăm quyển sách xuyên không rồi đây.

" Cuộc đời coi như sang trang mới, vậy thì cũng nên thuận theo. Từ giờ ta sẽ là Tiêu Phong, còn Kiều Phong tạm cho về quá khứ đi thôi. "

" Dù không có linh căn linh kiếc, nhưng ta còn trí óc, còn cả kinh nghiệm từ các tiền bối xuyên không trong truyện nữa, ta sẽ phát tài, trở thành người giàu nhất thiên hạ này, bù cho tháng ngày bị tư bản bóc lột, lương ba cọc ba đồng xưa kia. Cái gì không thể mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng cực nhiều tiền, ha ha ha…"

" Nào là làm muối, nấu rượu, toàn ngành dễ làm mà dễ kiếm thời phong kiến ha ha ha"

Ý tưởng thì hay lắm, nhưng thức đêm mới biết đêm dài, nằm nghĩ được một lúc thì Tiêu Phong ngủ thẳng cẳng (giờ có thể dùng 1 tên Tiêu Phong rồi nha các bác!)

Sáng hôm sau,

Tiêu Phong bị đánh thức bởi cơn đói. Mà cơn đói bị kích thích bởi mùi cháo gà.

Lão Tiêu Tùng hẳn là đã dậy từ sớm để nấu cháo đây mà.

Tiêu Phong mở mắt, cơn đau cũng đỡ hơn đêm qua khá nhiều rồi. Hắn lò dò ra bàn cầm ấm nước lên tu lấy một ngụm, rồi mò ra ngoài hiên.

Lão Tiêu vừa từ trong bếp bưng nồi cháo chui ra, thấy thằng cháu đứng ở cửa nhìn mình, suýt tí nữa thì đánh đổ cái nồi.

Vội vàng đặt nồi xuống, lão sấn vào kiểm tra Tiêu Phong từ đầu đến chân, Tiêu Phong mặc kệ cho lão sờ nắn, mặc dù cũng đau đấy nhưng hắn lại thấy ấm lòng vì cảm giác được người khác quan tâm này, đời trước hắn cũng mới chỉ được trải qua trong mơ mà thôi, mặc dù hắn học giỏi, nhưng cha mẹ chỉ quan tâm đến kiếm tiền, không có mấy khi quan tâm đến hắn.

Lão già kiểm tra xong thì đứng đó, lão chả nói được gì mà cả người cứ run run lên rồi khóc. Cảnh này quen lắm, Tiêu Phong nhớ cái lúc 3 tuổi, khi Vương Viên ngoại từ nhà hắn đi ra rồi, Lão già cũng khóc như thế này.

Không đành lòng, Tiêu Phong liền lên tiếng trước:

" Ông nội, con không sao."

" Ừ không sao là tốt, không sao là tốt"

Lão Tiêu kéo vạt áo đã sờn lên lau mắt:

" À, ăn cháo, ăn cháo. Ta vừa nấu cháo gà"

Lão xua Tiêu Phong vào bàn ngồi trước, rồi lật đật chạy đi bưng nồi cháo tới cùng hai cái bát đã mẻ và hai đôi đũa.

" Ăn nhanh đi cho nóng, ăn xong ta đi sắc thuốc cho con."

Tiêu Phong bưng bát cháo lên, chỉ là cháo loãng với một ít thịt gà, nhưng cũng thơm lừng làm bụng hắn cuộn lên. Nhưng mà còn nóng quá, phải thổi đã.

" Hôm qua đưa con về, vừa hay gặp trưởng thôn và Ngưu Thiết. May có 2 cha con họ phụ giúp bế con vào nhà. Ngưu Thiết còn mang sang một cái góc đùi, bảo là thịt của Ô Kê (con gà màu đen) hắn mới săn được, nấu cháo ăn rất là bổ."

Tiêu Phong nghe xong, trong trí nhớ liền nảy ra mấy cụm thông tin

Trưởng thôn là cha Ngưu Thiết, Ngưu Thiết lại là trưởng đội săn của thôn, chính là cái vị duy nhất trong thôn có hình xăm màu đỏ trên tay.

Còn Ô kê là một loại gà rừng màu đen, sống ở ven bìa rừng, loại này to gấp 3 lần gà nhà, thường thì chỉ có thể bẫy chứ không thể bắt, vì chúng rất nhanh và cũng rất cảnh giác.

Lướt hết số thông tin đó, Tiêu Phong đưa bát cháo lên húp.

Sụp…

Mùi thì thơm thế mà sao vào miệng lại có gì đó sai sai…

Cái vị chát chát lan tỏa trong miệng.

Là do hắn bị sét đánh hỏng vị giác, hay do cháo, hay do thịt gà???

*

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.