Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưu Thiết

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Chương 6: Ngưu Thiết

Đang chuẩn bị phun cháo ra theo phản xạ, thì trí nhớ lại nảy số.

Hóa ra cái vị chát khó ưa đó đến từ loại muối mà người dân ở đây dùng để nấu ăn.

Theo như kiến thức của Tiêu Phong, do vị trí địa lý của vùng này nằm quá xa biển, nên người dân phải sử dụng muối mỏ.

Ở đây, Muối và Sắt là hai thứ cực kì đắt và cũng khó mua, bị đánh thuế rất là cao.

Thôn dân như ở Ngưu Gia thôn thì dăm bữa nửa tháng mới dám ăn muối một lần, mà còn là loại muối mỏ lẫn đầy tạp chất. Lão Tiêu Tùng thương cháu nên cố ý gia thêm chút muối vào cháo, dẫn đến một nồi cháo khó nuốt như thế này đây.

Tiêu Phong nhắm mắt nhắm mũi húp cho nhanh nốt bát cháo, vì đói quá mà. Hắn cũng phải nhập gia tùy tục thôi, đợi một thời gian nữa sẽ tìm cách tinh lọc muối để sử dụng.

Mà chỉ để sử dụng cá nhân thôi, đêm qua hắn đã nghĩ kĩ rồi, cả làm muối, hay nấu rượu, hay bất cứ phương pháp nào mang tính quá đột phá, hắn đều sẽ giữ bí mật chứ không công khai.

Thất phu vô tội, hoài ngọc có tội.

Bài học đến ngay chính từ gia đình của tiểu Tiêu Phong 10 năm trước còn nguyên đó. Nếu để lộ ra mấy ngón nghề này, nhẹ thì bị bắt là công nhân vĩnh viễn, nặng thì bị ép bí kíp xong giết luôn diệt khẩu.

Làm quần gì có mấy cái chuyện cống hiến công khai rồi ngồi mát ăn bát vàng, trừ khi ngươi sinh ra đã ở đỉnh của kim tự tháp, có thế lực lớn chống lưng cho.

Lão Tiêu thấy cháu ăn hết cháo, định múc thêm thì Tiêu Phong từ chối. Hắn còn đang có nhiều thắc mắc muốn hỏi lão đầu, trí nhớ và tư duy 12 tuổi của tiểu Tiêu Phong không có nhiều thông tin hữu ích cho lắm, chung quy vẫn chỉ là trẻ con tuổi ăn tuổi chơi mà thôi.

Uống thêm ngụm nước, Tiêu Phong đang chuẩn bị 10 vạn câu hỏi vì sao để hỏi thì có tiếng đập cổng và tiếng gọi vọng từ bên ngoài đường vào:

" Tiêu gia gia dậy chưa đó"

Lão Tiêu nghe tiếng thì cười nói vọng ra:

" Cổng không khóa đâu, cứ vào đi."

Tiêu Phong nghe tiếng mở cổng, tiến vào là một thanh niên tầm 22 tuổi, trẻ hơn so với độ tuổi của hắn ở thế giới trước kia.

Thế nhưng khác với cơ thể cao gầy và có phần hơi yếu của hắn trước đây, người thanh niên này có cơ thể khỏe khoắn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp vừa đủ và rắn chắc chứ không hề theo kiểu lực điền.

Đặc biệt là hai cánh tay để trần, với cánh tay bên phải mang hình xăm với mực xăm màu đỏ, thi thoảng còn lấp lánh trông rất hút mắt.

Người tới là Ngưu Thiết, là người hôm qua đã cho ông cháu hắn một cái đùi gà Ô kê.

Vừa trông thấy Tiêu Phong ngồi cầm bát cháo, Ngưu Thiết à lên một tiếng rồi nở nụ cười:

" Tiểu Phong tử ngươi đã tỉnh rồi cơ à. Hôm qua ta gọi cách nào ngươi cũng không dậy."

Xong gã quay sang nói với lão Tiêu:

" Tiêu gia gia bớt lo rồi nhé ha ha."

Tiêu Phong cũng ngoan ngoãn vâng dạ đáp lời, nhưng mắt hắn cứ dán chặt vào hình xăm trên cánh tay Ngưu Thiết. Có lẽ mấy câu hỏi về linh căn hay tu hành, đem ra hỏi Ngưu Thiết thì tốt hơn là hỏi ông nội.

Ngưu Thiết nói tiếp với lão Tiêu:

" Tiêu Gia gia, sáng ngày mai đội thợ săn thôn ta xuất phát. Sắp đến cuối thu rồi, phải tăng tần suất và đi vào sâu hơn trong rừng, nếu không mùa đông năm nay anh em lại phải chịu đói."

Lão Tiêu cũng hơi ngẩn ra nhìn trời, cuối thu tức là mùa đông sắp đến,lão cũng phải tranh thủ kiếm thêm ít tiền mua lương thực dự trữ đi thôi.

Mùa đông nơi đây rất rét, tuyết rơi nhiều. Có những lần tuyết rơi cả tuần trời. Cây cỏ chết sạch cả, chim thú cũng biến mất. Lúc đấy thì chỉ có ở trong nhà cầu cho mùa đông mau qua. Nơi này người già và trẻ nhỏ là dễ bị chết đói chết cóng trong mùa đông nhất.

" Tiêu gia gia, cha ta nói sang mời ngài, sáng ngày mai tới nhà ta để làm lễ.

Lần này anh em ta quyết vào sâu hơn bên trong rừng, nghe nói gần đây có dấu vết của Hỏa hồ ly xuất hiện ở vùng ven, nếu may mắn bắt được thì cả thôn năm nay không còn sợ mùa đông nữa. Sáng mai nhờ gia gia tới vẽ bùa may mắn cho anh em trong đội săn nhé"

Lão Tiêu gật đầu đồng ý.

Thôn dân nơi đây rất tốt, chục năm lão ở đây, khi đói kém đều nhận được giúp đỡ cả. Có lần lão nổi hứng vẽ giúp đội săn mấy hình may mắn trước khi xuất hành, trời giúp thế nào mà lần đó thu hoạch lớn, Ngưu Thiết bắt được một con Hỏa Tí Hầu còn non, nhờ đó hắn mới có được hình xăm trên cánh tay kia.

Từ lần ấy, cứ mỗi lần đội săn tổ chức đi săn quy mô lớn, lão lại được mời tới vẽ bùa, thù lao thì không có, nhưng khi đội săn có thu hoạch quay về đều chia một phần nhỏ cho lão, thế là đã đủ cho hai ông cháu bổ sung chất thịt rồi.

Lão Tiêu nổi hứng nói với Ngưu Thiết:

" Tiểu Thiết, con Hỏa Hồ ly so với Hỏa Tí Hầu khi trước ngươi bắt được, thì bán được giá cao hơn nhiều đấy"

" À, đúng là xét về sức mạnh thì Hỏa Tí Hầu mạnh hơn, thế nhưng mà giá cả, thì Hỏa Hồ Ly ở tầng cao hơn hẳn ạ. "

Tiêu Phong lập tức chăm chú nghe, mấy cái kiến thức thường thức này thực sự là mới lạ và rất cần thiết cho việc làm quen cũng như lên kế hoạch của hắn ở nơi này.

Thấy Tiêu Phong có vẻ tò mò, Ngưu Thiết cũng giải thích cho hắn:

" Con Hỏa Tí Hầu với máu huyết giúp cho người có hỏa linh căn xăm được linh văn của Hỏa Hầu Quyền" - Vừa nói, Ngưu Thiết vừa đưa cánh tay phải lên, gã còn vận sức, mấy đường nét của hình xăm đột nhiên sáng lên và nổi rõ màu đỏ au lấp lánh, nhìn như đá quý.

" Còn Hỏa Hồ Ly, mặc dù không giúp ích cho việc luyện võ kỹ, nhưng ở trên trấn nếu tìm bán cho thương gia tới từ kinh thành thì ít nhất cũng phải được 1000 lượng bạc đó, nghe nói các quý nhân ở kinh thành rất chuộng nuôi các sủng vật như nó."

"Tiểu Phong tử ngươi chăm chỉ học hỏi Tiêu gia gia vào, kiến thức về hung thú của ta đa phần là do Tiêu gia gia dạy đó"

Tiêu Phong ậm ờ cho có rồi hỏi:

" Thiết ca, hình xăm của huynh là do máu của hỏa hầu sao? Có giống gia gia đệ lấy máu tê tê vẽ hình may mắn không?"

Ngưu Thiết cười ha hả, đưa cái hình xăm ra trước mặt Tiêu Phong giống như 1 dạng đắc ý khoe khoang rồi nói:

" Tiểu Phong Tử, cái này gọi là Minh Văn Võ Kỹ, mặc dù bản chất nó là hình xăm, nhưng khác xa loại được Tiêu gia gia vẽ. Cái thứ này là dùng Máu huyết hoặc tinh hoa của các loài cây hoặc loài thú đặc thù, pha trộn cùng vật dẫn phù hợp rồi khắc nó vào da thịt, chứ không phải vẽ lên. Đệ sờ thử mà xem."

Tiêu Phong đưa tay lên chạm vào hình xăm minh văn, đúng là nhìn qua thì không thấy, nhưng sờ vào hắn thấy rõ phần đường mực màu đỏ có một gờ nhỏ phân tách với da thịt xung quanh.

" Giống như người ta rạch da huynh, xong đổ mực vào?"

" Đúng vậy đó, đau chết cha chết mẹ luôn"

Ngưu Thiết vừa công nhận ý kiến vừa giả bộ rùng mình.

" Thế nhưng cũng đáng lắm, cánh tay này của ta, giờ có thể thi triển được Hỏa Hầu Quyền, một đấm chết hổ chứ không phải là đùa đâu nha."

Tiêu Phong thấy đối phương khá thân thiện, còn biết đùa nên hỏi tiếp:

" Thế cứ có máu xịn là được khắc minh văn sao? Nếu đệ có máu hỏa hầu thì có được khắc không?"

" Tiểu tử ngươi bớt mơ mộng đi, ta nghe ông ngươi kể ngươi có mỗi một tí tẹo nguyên tố ngũ hành, thế nên không được đâu. "

"Thiên tài như ca ca ngươi đây, từ lúc đẻ ra đã một lòng cố gắng, dù hỏa thuộc tính khi sinh ra còn yếu nhưng chăm chỉ 15 năm đứng rèn sắt trong lò rèn của lão cha, ta lúc 15 tuổi đã nâng được lượng hỏa nguyên tố trong cơ thể lên Hậu Thiên Hỏa Linh Căn, có hỏa linh căn thì mới sử dụng được minh văn võ kỹ thuộc tính hỏa. Chứ còn không có linh căn, thì ngươi có đổ máu rồng lên người cũng chẳng có tí tác dụng nào đâu."

Tiêu Phong bĩu môi, ngươi 15 tuổi tích đủ hậu thiên linh căn, mà lúc ấy có cả 15 năm kinh nghiệm rèn sắt, thế chẳng phải đẻ ra ngươi đã đi làm thợ rèn rồi à.

Thế nhưng câu trả lời của Ngưu Thiết cũng cung cấp một vài thông tin có giá trị:

Đầu tiên là linh căn có được nhờ vào tăng lượng nguyên tố ngũ hành trong cơ thể, có một cột mốc nào đó về lượng nguyên tố của một thuộc tính, đạt mốc đó thì gọi là có linh căn.

Thứ hai, muốn tăng nguyên tố nào thì thông thường phải tiếp xúc hằng ngày với nguyên tố đó, ví dụ hỏa nguyên tố thì ở lò rèn sẽ có khả năng tăng lên chẳng hạn

Thứ ba, tất cả là do linh căn, phải có nó trước thì mới phát huy được cái gọi mà Minh Văn Võ Kỹ - chính là hình xăm thần thánh kia. Có thể thi triển võ kỹ và không thi triển là khác nhau một trời một vực.

Thảo nào trong thế giới này, hình xăm chính là thứ đại diện cho sức mạnh và địa vị.

Thấy Tiêu Phong trầm ngâm, Ngưu Thiết hơi chột dạ, tưởng rằng mình chọc vào nỗi buồn của thằng bé. Hắn cũng đâm ngại nên trước khi đi về còn bỏ lại một câu an ủi:

" Tiểu Phong tử ngươi cũng đừng có mà nghĩ tiêu cực, đợi ngươi lớn rồi, ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu võ phòng thân, rồi cho vào đội săn của thôn. Thôi vậy nhá, ta đi về đây"

" Tiêu gia gia nhớ sáng mai có mặt làm lễ lúc gà gáy đó nha."

Tiêu lão ra cổng tiễn khách, tiếng Ngưu Thiết khuất dần,

Còn Tiêu Phong thở dài bò lên giường nằm, chợt hắn buột miệng thốt ra:

" Phặc"

" Đậu xanh rau muống quên không hỏi cụ thể Linh căn là cái quần què gì rồi!!!"

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.