Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung Thận Xuyên, anh uống say rồi?

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Editor: KNKD_YoginiYu

Beta: Phượng Nhược Thiên Xuyên

Thành phố S, đường Gia Viên.

Màn đêm đen kịt, mặt trăng chiếu xuống dưới đường một vòng cung mờ nhạt, viền vòng cung bị lan can kim loại hai bên đường phản chiếu đến khiến không khí lạnh lẽo đến rợn người.

Ở giữa lộ ra một con đường chật hẹp, đường đi xiêu vẹo kéo dài, càng đi càng lộ ra vẻ yên tĩnh, tĩnh mịch.

Gần đây, thời tiết của thành phố S dường như đã vào mùa đông. Mấy ngày trước, rõ ràng cô còn có thể mặc áo thun ngắn tay đi dạo, nhưng vào hai ngày gần đây cô lại cảm thấy lạnh ngay cả khi mặc áo khoác. Hơn nữa, sắc trời cũng dần trở tối quá sớm.

Bên cạnh cột điện thứ tám trên phố, cánh cửa làm bằng gỗ vừa dày vừa to này hoàn toàn chia cắt bên trong và bên ngoài cánh cửa thành hai thế giới ồn ào và yên tĩnh. Không có nhiều người trong quán bar C.H, nhưng điều đó không chút nào làm giảm đi sự náo nhiệt bên trong. Nhiều âm thanh đan xen lẫn nhau, ánh sáng chiếu khắp nơi rọi vào đám người bên trong, chiếu ra một mảnh màu sắc rực rỡ.

Trước quầy bar.

Phương Sơ Tịnh khẽ nhấp một ngụm rượu cocktail, sau đó một tay chống cằm, đôi mắt dài mà lại mảnh của cô như mỉm cười: “Sirô trong ly Hồng Thạch Lựu có phải cho nhiều hơn không hả?”

Người pha chế trước mặt “A” một tiếng, lông mày có chút tái nhợt, liên tục nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, chị Tịnh, em….”

“Ai nha, Tịnh!!! Cậu đừng nghiêm khắc như vậy.”

Cách đó không xa, một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời nói của người pha chế. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót từng bước từng bước đi đến, một bóng dáng thản nhiên không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Phương Sơ Tịnh, cô ấy để túi xách lên quầy bar rồi nói: “ Không phải ai cũng như cậu, vị giác nhạy bén quá mức. ”

“Tớ thậm chí còn không nghĩ tới việc truy cứu nha.” Phương Sơ Tịnh đối với người mới đến cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hai chân thon dài vắt lên nhau, ngồi thẳng. “Đùa thôi, thực tập sinh làm được trình độ này đã rất tốt rồi. Cậu uống gì?” Câu trước rõ ràng chính là nói cho người pha chế đang run rẩy kia, còn câu sau lại hỏi cô nàng mới đến.

Chu Hoài Nhã liếc nhìn ly của Phương Sơ Tịnh, “Hmm, Singapore Sling?”

Phương Sơ Tịnh gật đầu: “Được.”

Quay đầu phân phó nhân viên xong, cô lại nhấp một ngụm rượu trong ly, chậm rãi nói: "Cậu đến muộn rồi."

“Có việc bị trì hoãn”, Chu Hoài Nhã cười hai tiếng che giấu sự ngượng ngùng, cố gắng đổi chủ đề khác, “Đêm nay cậu thế nào lại có thời gian, còn rảnh rỗi hẹn mình đến đây? Nghe nói nhà cậu còn có tiệc rượu cơ mà?”

Phương Sơ Tịnh uể oải nhếch môi: “Tớ chạy trước.”

“Chạy trước????” Chu Hoài Nhã trừng mắt nhìn không tin, “Chồng của cậu là nhân vật chính a, vậy mà cậu dám chạy trước? Cậu cũng biết rằng trong nhà em họ thứ hai, em họ thứ ba, chị họ thứ tư và dì họ thứ sáu đều có hứng thú với hắn, luôn muốn dụ dỗ hắn…. Thế mà cậu..... Cậu còn dám để hắn một mình…..?"

Phương Sơ Tịnh cười, vẻ mặt lãnh đạm, “Tớ đã nói rồi, chỉ là kết hôn theo hình thức, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ cần không xảy ra chuyện gì to tát, anh ấy muốn chơi gì thì chơi."

“Nhưng…..”

“Hơn nữa,” ý cười của Phương Sơ Tịnh không hề giảm bớt, tay cô khẽ lắc lắc cái ly khiến viên đá cùng thủy tinh va chạm kêu leng keng, “Hắn để ý sao?”

Chu Hoài Nhã ngậm miệng lại, suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý: "….Cũng đúng.”

Bỏ qua cái khác không nói đến, riêng khuôn mặt của Phương Sơ Tịnh đã xinh đẹp số một.

Nói quá một chút, toàn bộ thành phố S hiếm thấy có gương mặt nào xinh đẹp hơn cô. Một đôi mắt như hồ ly, sống động đến không gì sánh được, dung mạo lại thập phần tuyệt mỹ.

Ngay cả khi ở một nơi như vậy, một thân váy đỏ mặc trên người cô cũng sẽ không nhiễm nửa phần phong trần.

Không thể so sánh được với nhóm dưa vẹo táo nứt* kia của Phương gia.

*Thành ngữ “dưa vẹo táo nứt” (歪瓜裂枣): có nghĩa là người hoặc vật xấu xí.

Cô ấy chỉ cần ngồi đây là có thể trở thành tâm điểm của đám đông.

Ví dụ bây giờ----

Chu Hoài Nhã nghiêng người quan sát xung quanh vài giây, liếc mắt là có thể bắt gặp vài thân ảnh đang chuẩn bị di chuyển đến gần đây.

Trong số đó có rất nhiều những chàng trai trẻ có bề ngoài xuất chúng.

Điều này làm cho Chu Hoài Nhã hoàn toàn an tâm. Cô nâng ly rượu lên, khẽ chạm vào ly của Phương Sơ Tinh, giọng điệu cảnh cáo nói: “Nếu như Dung Thận Xuyên dám tìm phụ nữ khác, cậu cũng có thể tìm thêm một ít tiểu thịt tươi, cho dù là góa vợ kết hôn, chúng ta không nên treo mình trên một thân cây thắt cổ chết, đúng không?”

*Thành ngữ “một thân cây thắt cổ chết” (一棵树上吊死): khuyên ai đó không nên dồn hết sự chú ý và nỗ lực vào một chỗ, vì khi đó bạn có thể chẳng nhận được gì.

Phương Sơ Tịnh gật đầu đồng ý, đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Giống như có chút cảm ứng, cô vô thức quay đầu lại nhìn ——.

Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

"..."

Phương Sơ Tịnh nhíu mày, cô lấy chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào.

Có thể chỉ là do nhiệt độ điều hòa không khí thấp hơn.

-

Không mất bao lâu, ly rượu cạn dần, trên mặt Chu Hoài Nhã hiện lên vẻ ngà ngà say.

“Tớ đi vệ sinh, cậu chờ tớ quay trở lại nha.” Nàng đứng dậy, dậm chân tại chỗ rồi ghé vào tai Phương Sơ Tịnh và hạ giọng, “Nhân tiện, tớ phải hỏi thông tin liên lạc của cậu em trai đó—”

“Được rồi, chú ý an toàn.” Phương Sơ Tịnh cầm cái ly rỗng, chỉ vào vị trí của phòng vệ sinh, “Đừng đi nhầm cửa.”

“Yên tâm, địa bàn của cậu, sao tớ dám đi nhầm được?”

Chu Hoài Nhã nháy mắt với cô, quay người nhanh chóng bước đi.

…….

Không có Chu Hoài Nhã bên cạnh, tứ phía đều có những người đàn ông như hổ rình mồi, ánh mắt của họ rơi vào người Phương Sơ Tịnh một cách liều lĩnh hơn.

Một số người can đảm dẫn đầu tiến lên, có người quanh co lòng vòng mà ám chỉ, có người biểu đạt rõ ràng, thế nhưng tất cả đều bị Phương Sơ Tịnh dứt khoát từ chối, vì vậy thất bại mà về.

Những người này thực sự rất không lễ phép, Phương Sơ Tịnh bị hỏi đến phiền, tỏ vẻ lạnh lùng và cúi đầu xuống bắt đầu nghịch điện thoại.

Hành động từ chối chói mắt đã ở trước mặt, nhưng một ít người mặt dày lại không chịu.

“Này, người đẹp, đều đến để chơi, đừng đoan chính như vậy chứ, kết một người bạn cũng không thế nào, em nói đúng không?”

Thiếu niên một thân hàng hiệu, dáng vẻ lưu manh, thản nhiên ngồi vào ghế của Chu Hoài Nhã bỏ trống, cố gắng tiến lại gần, "Người đẹp, em tên gì, em vẫn còn độc thân à?"

Phương Sơ Tịnh liếc mắt qua, tách khỏi thiếu niên không chút lưu tình, giơ tay lộ ra chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: "Tôi đã kết hôn."

Thiếu niên ngẩn ra, lập tức bật cười: “Chiếc nhẫn này là giả phải không? Người đẹp, em nhìn thế nào cũng không giống như người đã kết hôn?"

Một tiếng “người đẹp” phù phiếm, Phương Sơ Tịnh nghe mà buồn nôn.

Không muốn tranh cãi với đối phương, cô đứng dậy, chuẩn bị đổi chỗ.

Thiếu niên thấy thế nhưng vẫn không chịu buông tha, giơ tay chặn đường Phương Sơ Tịnh.

Nhưng vào lúc này, cổ tay bị một lực gắt gao nắm chặt.

"Aaaaaa——" Thiếu niên đau đến bùng nổ, giương mắt trừng người mới đến: "Mày mẹ nó là ai a?!"

“Cô ấy quả thật đã kết hôn.”

Giọng nói lãnh đạm quen thuộc lọt vào tai, Phương Sơ Tịnh giật mình, lưng thẳng đứng đột ngột.

Ngẩng đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, đập vào chính là một đôi mắt thâm thúy.

Trong nháy mắt ——

Bốn mắt chạm nhau.

Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng mang theo vẻ bình tĩnh, dừng lại ở cô trong tiếng ồn ào.

Bạn đang đọc Những Bài Thơ Tình Dưới Ánh Trăng của Y Thủy Thập Tam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fengruotianchuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.