Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Editor: KNKD_YoginiYu

Beta: Phượng Nhược Thiên Xuyên

Vẻ đẹp ôn hòa tựa như ngọc đó của anh, rõ ràng không hề mang tính công kích nhưng lại có sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Não bộ suy sụp trong một giây, Phương Sơ Tịnh mở miệng, nhưng lại đứng im ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Là Dung Thận Xuyên ——

Tại sao anh ấy lại đến đây?

Thiếu niên bị Dung Thận Xuyên bắt lấy cổ tay, giãy dụa mấy lần vẫn không dứt ra được, giận đến tím mặt, giọng điệu càng ngày càng thô tục mắng: "Cô ta có kết hôn hay không thì liên quan gì đến mày hả, mày dựa vào cái gì mà bóp tay tao?”

Dung Thận Xuyên buông tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Nhiều người đổ dồn ánh mắt vào anh.

Anh nhắm mắt làm ngơ, khẽ nâng cổ tay lên rồi thong thả sửa lại cổ tay áo.

Chùm tia sáng từ trên cao chiếu vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Nó cũng làm cho các khớp ngón tay của người đàn ông trở nên gợi cảm và rõ ràng hơn.

"Dựa vào tôi là chồng cô ấy."

Xôn xao ——

Xung quanh tiếng nói liên tiếp, một mảnh ồ lên.

Bỏ qua khuôn mặt trắng bệch của người thiếu niên, Dung Thận Xuyên chậm rãi tiến lên giúp Phương Sơ Tịnh sửa sang lại cổ áo bị lệch.

“Bà xã, nên về nhà rồi.”

“Nhưng….” Phương Sơ Tịnh cuối cùng đã khôi phục lại giọng nói của mình, không hiểu sao cô lại nhỏ giọng nói, "Bạn của em, cô ấy ....."

“Anh sẽ cử người đưa cô Chu về nhà an toàn.” Dung Thận Xuyên không cho phép từ chối, nắm cổ tay Phương Sơ Tịnh, hơi cúi xuống, kề vào tai cô: “Đi thôi.”

Rõ ràng đó là một hành động có vẻ quá thân mật với hai người, nhưng dường như đã thành thạo đến phảng phất sớm thành thói quen.

Một hơi thở yếu ớt phả vào tai, Phương Sơ Tịnh vừa lay động cổ tay, lại nghe thấy Dung Thận Xuyên nói tiếp: “Trở về tính sổ.”

Phương Sơ Tịnh: “……”

Xong đời.

---------

Trên đường về nhà, Phương Sơ Tịnh ngoan ngoãn ngồi ở góc ghế sau xe, cách Dung Thận Xuyên bên kia một khoảng cách dài.

Màn đêm và đèn neon kết hợp thành một bức màn dày đặc, bao phủ toàn bộ thành phố.

Khi xe đang chạy, cảnh vật bên ngoài nhanh chóng thụt lùi, Phương Sơ Tịnh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí có lúc cô còn cảm thấy ánh đèn đã lan ra thành những nhánh nhỏ lấp lánh.

Cửa sổ trong suốt kết hợp với màn đêm đen kịt, phản chiếu cảnh vật trong xe.

Ở bên kia cửa sổ xe, Dung Thần Xuyên hai chân bắt chéo, gương mặt anh lộ vẻ thoải mái, anh dựa lưng vào ghế.

Anh ta không cử động, hình như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Rất mệt mỏi sao?

Phương Sơ Tịnh nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa kính xe, âm thầm suy đoán.

Đợi vài phút, cô không thấy đối phương có động tĩnh gì thì mới cảm thấy yên tâm, sau đó liền quay đầu quan sát tiếp.

Đèn xe mờ ảo, lộ rõ đường nét góc cạnh của người đàn ông.

Cho dù có nhắm mắt, lông mày nhàn nhạt mệt mỏi, nhưng khí chất ưu việt bẩm sinh của anh vẫn khiến người ta run sợ.

Phương Sơ Tịnh ngồi gần hơn một chút, không nói chuyện, tiếp tục đánh giá.

Gương mặt này cô nhìn từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến nỗi biết anh ấy có một nốt ruồi nhỏ ẩn giữa lông mày và một vết sẹo ở giữa vành tai.

Không biết có phải do kết hôn ba năm, chung đụng thì ít còn xa cách thì nhiều, mà giờ phút này cô lại nhìn kỹ một lần, thế nhưng vẫn sẽ âm thầm hoảng sợ.

Chỉ bằng khuôn mặt này, bất kỳ người con gái nào ở thành phố S cũng đều nịnh hót.

Tuy nhiên, người này từ nhỏ đã khó hiểu, tính tình bộc trực, nhàm chán, lại lưu lạc đến cùng nhà cô liên hôn.

Nghĩ đến đây, Phương Sơ Tịnh thở dài.

Đáng tiếc lãng phí một bề ngoài đẹp.

Chú ý tới cổ áo Dung Thận Xuyên tựa hồ có chút nhăn lại, Phương Sơ Tịnh đã đưa tay lên để giúp anh, cũng giải quyết chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình.

Không nghĩ tới, vừa giơ tay lên một nửa, Dung Thận Xuyên đột nhiên mở mắt ra.

". . . . . . A."

Cánh tay Phương Sơ Tịnh dừng lại, nửa vời mà ở giữa không trung, trong lòng trống không.

Để che đi sự ngượng ngùng, cô dừng lại hai giây, sau đó vỗ vai Dung Thận Xuyên, cố gắng che đậy: "Sao hôm nay anh lại tới đây?"

Dung Thần Xuyên không nói chuyện, con ngươi u ám không rõ, môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường.

Phương Sơ Tịnh vô cùng tự giác mà thu hồi tay của cô lại.

Ngay sau đó, cô bị người đàn ông ra sức ghì chặt cái ót, ấn vào trong lòng ngực.

Đột nhiên mất cân bằng, Phương Sơ Tịnh không khỏi kêu lên một tiếng, và cảm thấy bàn tay của Dung Thận Xuyên dễ dàng vươn vào trong áo khoác của cô, dùng những đầu ngón tay chai sạn chậm rãi miết nhẹ quanh xương quai xanh của cô.

Rõ ràng đầu ngón tay của anh đang ở nhiệt độ mát, nhưng lúc này Phương Sơ Tịnh chỉ cảm thấy nóng kinh người.

Trong ba năm kết hôn, hiếm khi họ có một giây phút mập mờ như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng người nay lại làm điều đó một cách quá thuần thục.

Lồng ngực Phương Sơ Tịnh có chút khó chịu, muốn đẩy Dung Thận Xuyên ra, hờn giận: “Anh làm gì thế, nói chuyện thì nói đừng.…”

Giọng nói của cô đột ngột dừng lại khi cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ người đàn ông.

Cô giật mình, siết chặt áo Dung Thận Xuyên, thử thăm dò hỏi: “Dung Thận Xuyên, anh uống say rồi?”

Dung Thận Xuyên lại ôm Phương Sơ Tịnh vào lòng, giọng anh trầm xuống: "Ừ."

Phương Sơ Tịnh đã biết.

Phương gia đã tổ chức một bữa tiệc với sự phô trương lớn như vậy để chúc mừng Dung Thận Xuyên gần đây thuận lợi trong việc đảm bảo vị trí cầm quyền của Dung gia, và kết thúc cuộc chiến nội bộ kéo dài ba năm của gia tộc.

Dung Thận Xuyên hoàn toàn xứng đáng làm nhân vật chính, người dựa vào quan hệ bám vào nhiều vô kể, người tiến đến kính rượu tự nhiên nối liền không dứt.

Thảo nào hôm nay anh ấy khác thường như vậy.

Phải biết rằng, trong ba năm kết hôn này, ranh giới giữa hai người họ không có một chút nào là không rõ ràng. Chỉ riêng việc hôm nay Dung Thận Xuyên đến tìm cô cũng đủ kinh hãi rồi, chưa kể còn kéo cô vào lòng ôm ấp không buông.

Nếu như Dung Thận Xuyên thực sự tỉnh táo, Phương Sơ Tịnh sẽ tự hỏi liệu người chồng plastic của mình có bị thay tim hay không.

Sau khi hiểu chuyện đã xảy ra, Phương Sơ Tịnh cố ý bẻ tay của Dung Thận Xuyên đang đặt trên người cô ra. Tuy nhiên, sức lực giữa hai người cách xa rất lớn, cô ra sức thế nào cũng không bẻ được.

Sau một lúc, Phương Sơ Tịnh quyết định từ bỏ, đơn giản là đổi sang một kiểu ngồi khá thoải mái và vừa tựa vừa nằm trong vòng tay của Dung Thận Xuyên.

Bên tai nghe thấy thanh âm nhịp tim ổn định của người đàn ông. Dưới lớp vải, cô mơ hồ có thể cảm nhận được làn da rõ ràng.

Ánh sáng bị che lại, Phương Sơ Tịnh nhắm mắt, cảm giác trở nên rõ ràng hơn.

Dung Thận Xuyên ôm lấy cô, hơi ấm trong lòng bàn tay tiếp tục truyền từ da thịt đến tứ chi, dịu dàng và nâng niu đến không ngờ.

"......"

Phương Sơ Tịnh không nhịn được thu mình lại.

Không hiểu sao lúc này, cô bỗng có ảo tưởng rằng họ là một cặp đôi bình thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Theo thông lệ quốc tế, trước khi cập nhật hàng ngày, phong bao lì xì sẽ được phát trong phần bình luận của chương trước.

Và, như một lời nhắc nhở--

Trẻ vị thành niên không được uống rượu.

Khi trưởng thành, tôi mời bạn đi uống.

-

Bạn đang đọc Những Bài Thơ Tình Dưới Ánh Trăng của Y Thủy Thập Tam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fengruotianchuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.