Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gương vỡ

Tiểu thuyết gốc · 971 chữ

Với đầy đủ mọi thứ một kẻ tài giỏi có, Lee Trần đáng ra phải có một cuộc đời sống động hơn bất cứ người nào trên quả đất này. Một thiên tài tâm lý học, cậu có thể dùng ngôn ngữ của mình để thao túng bất cứ ai, với hoàn cảnh phức tạp của gia đình, mọi thâm trầm của cuộc đời cậu đều nếm qua dạy cậu kiên nhẫn và chăm chỉ.

Cậu thường tự hỏi chính mình mỗi sáng khi nhìn vào những gì còn lại của tấm gương vỡ trong phòng tắm nơi câu sống: “Tại sao mày phải hành hạ mày đến như vậy?” Cậu đã cố để gắn những mảnh gương lại với nhau trong khung khi câu đạp vỡ nó lúc mới chuyển đến đây. Méo Mó, vỡ nát, mỗi mảnh phản chiếu gương mặt cậu ở các góc độ khác nhau. Lee thích nó, tâm gương vỡ nói lên đúng con người câu trong cuộc sống hiện tại, Nhiều gương mặt, nhiều góc cạnh.

- Bắt đầu nào, một ngày nữa thôi.

Cậu nói với chính mình trong tấm gương vỡ. Chỉnh chu trong ăn mặc là một trong những thứ cha mẹ cậu dạy. Cũng phải thôi, họ đều từng là những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, quần áo nói lên con người họ. Với Lee Trần cậu từng ghét điều này, lúc còn trẻ cậu luôn cố ăn mặc bề bộn nhất có thể để chọc tức bố mẹ.

- Kệ nó, nó đã đủ lớn để quyết định xem mình phải mặc gì khi ra ngoài.

Cậu nghe tiếng vọng từ quá khứ, một lần bố cậu bỏ cuộc để cậu muốn mặc gì thì mặc trong lúc mẹ cậu càu nhàu bắt cậu diện bộ quần áo bà thiết kế riêng cho cậu. Câu nở nụ cười buồn bã trong gương. Phải chi cậu còn nghe được họ càu nhàu mỗi ngày, cậu muốn đánh đổi mọi thứ để có lại cảm giác đó lúc này.

Câu chuyện của cậu bắt đầu 8 năm trước, cái năm mà định mệnh đùa giỡn với gia đình câu.

- Con có định đi không đấy.

- Nhanh lên không mẹ và em sẽ ăn hết phần của con đấy.

m thanh của quá khứ lại dồi về, nụ cười của cậu càng méo mó trong gương. Hôm đó, là sinh nhật em gái cậu, Lin Trần. Con bé có nét đẹp của mẹ cậu, với gương mặt không góc cạnh trong trẻo của người châu á, đôi mắt to thơ ngây, con bé nhỏ nhắn đúng với tuổi của nó, nhưng Lee luôn biết nó sẽ cao hơn cậu khi nó trưởng thành. Câu luôn quan tâm đến nó, thậm trí ở trường trung học cậu dùng tài năng của mình chỉ để dọa mấy thằng con trai để ý đến em gái cậu. Nói dọa thì cũng không đúng, nói trắng ra cậu làm chúng nó khiếp đảng khi nhìn thấy em gái cậu. Cậu giúp nó tìm niềm vui khi buồn với những trò đùa phức tạp chỉ có con bé mới hiểu, nó giúp cậu không cô đơn với nỗi buồn không ai hiểu mình.

- Con xuống đây!

Cậu nhớ mình bỏ mất vài bậc cầu thang, rồi lao vội ra xe. Lee Trần cố không nhớ lại nó, cậu không muốn nhớ, không phải hôm nay. Nhưng tài năng của cậu là một lời nguyền trong lúc này, với trí nhớ cực kì tốt, cậu đã luyện tập hàng ngày trong quá khứ để có một trí nhớ hoàn hảo. Câu nguyền rủa bản thân.

Câu chuyện kết thúc ngay lúc cánh cửa xe đóng lại. Bố cậu đánh xe ra đường khi chiếc xe tải hóa chất của công ty Goodhand mất tay lái. Cậu có thể cảm thấy hơi nóng và mùi hóa chất độc hại xông vào mũi cậu. Cậu quên mấy cái gương gãy đâm vào da thịt cậu từ trong ra ngoài, cậu quên cơn đau từ hóa chất ăn dần khuôn mặt cậu, cậu quên tất cả chỉ để lôi em gái cậu ra khỏi xe. Nhưng Lee Trần không phải anh hùng trong truyện tranh, cậu cũng chẳng có siêu năng lực từ mớ hóa chất đang ăn mòn khuôn mặt cậu, cậu đơn giản trần trụ với số phận. Hai ngày sau cậu tỉnh dậy với ba cái xương sườn gãy, tay phải và chân trái bó bột. Lee Trần khóc, cậu khóc không phải vì đau, câu từng bị tai nạn, từng bó bột, từng chấn thương đầu, không có một cái xương gãy lấy được nước mắt cậu. Cậu khóc vì cậu biết bố mẹ cậu đã chết trước cả khi y tá ùa vào giường cậu với những lời động viên và an ủi mơ hồ. Cậu thấy và nhớ thứ cậu cần nhớ, trí nhớ siêu phàm, em gái cậu thường nhận xét như thế với một nụ cười trên môi. Và cậu nhớ dù rời rạc như một “tấm gương vỡ”: Mùi thịt cháy, khói khắp nơi, cậu và em gái ở ngoài xe,…., đủ để kết luận tất cả.

Còi xe cảnh sát lôi cậu ra khỏi hoài niệm. Cậu lại nhìn vào trong gương. Lee Trần miểu cười rồi lau đi vệt hơi nước trên nó.

- Đến lúc đi rồi phải không?

Cậu hỏi chính mình trong gương.

- Phải rồi.! đến lúc trả giá rồi.

Cậu tự trả lời rồi chấp nhận số phận của mình. Lee Trần quỳ trên đất, để hai tai sau đầu đợi cảnh sát xông vào đưa cậu đi. Ba năm sau Lee Trần, Người Mỹ gốc Việt, 30 tuổi thụ án tử hình trên ghế điện vì buôn lậu và tàng trữ ma túy cấp độ 1.

Bạn đang đọc Những người bạn đồng hành cùng kẻ đã chết sáng tác bởi kinto42
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinto42
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.