Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước đi không ánh sáng, bước đi không hi vọng

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

Tối quá. Quá tối để có thể thấy, quá tối để có thể di chuyển, nhưng nó thật sự không ảnh hưởng nhiều đến [Thể Hồn], chúng ko cần ánh sáng để nhìn. Vùng đất đêm tối là một vùng đất rộng lớn, ngôi nhà của bóng đêm vĩnh hằng đúng với cái tên của nó. Hàng nghìn năm trước các pháp sư vĩ đại đã dựng lên kết giới xung quanh vùng đất này nhằm ngăn chặn sinh vật của nơi này xâm chiến những vùng đất khác. Nhìn từ xa nó chẳng khác gì quả bóng nước khổng lồ đen đặc.

Lee Trần bay lượn trong hình dạng [Thể Hồn], lúc đầu nó có khó khăn nhưng sau hơn 10 năm trôi nổi trong Vùng đất đêm tối cậu học được cách di chuyển. Với một người bình thường thì đây là địa ngục, mọi thứ ở nơi này được sinh ra chỉ để ăn tươi nuốt sống nhau nhưng chẳng có sinh vật nào động đến [Thể Hồn] trừ họ nhà lũ [Wraith]. Theo một cách nói khác, [Thể Hồn] được sinh ra chỉ để thắp sáng cho vùng đất này, chúng tồn tại mãi mãi, trôi nổi không mục đích, không sống cũng chẳng chết. Trống rỗng.

- Ta xứng đáng nhận điều này.

Cậu thầm nghĩ. Sau những gì cậu đã làm cậu tin rằng đây thật sự là nơi cậu phải đến…. Địa ngục. Hôm nay, câu trôi theo những [Thể Hồn] khác. Chúng lảm nhảm khá nhiều về quá khứ, về những tri thức và tôn giáo không còn tồn tại trên vùng đất này. Cậu im lặng lắng nghe. Có những mẩu chuyện khá hay được kể lại từ các thể hồn, đôi khi có những [Thể Hồn] đặt ra những giả thuyết mơ hồ về sự chuyển sinh, chúng luôn tìm cách chấm dứt sự tra tấn vĩnh hằng của Vùng đất đêm tối. Lee Trần bỏ qua nó. Trốn tránh sự trừng phạt này vô nghĩa với cậu.

- Ta xứng đáng nhận điều này.

Câu suy nghĩ trong vô định. Đối với cậu cái ghế điện dường như chưa đủ để trừng phạt cậu, cái chết thật quá nhẹ với tội lỗi mà cậu gây ra. Bất chợt, mọi tiếng nói của các [Thể Hồn] im bật. Lee Trần không biết chuyện gì xảy ra, cậu trôi nhanh hơn theo các Thể Hồn khác, chúng tạo thành một dòng chảy ánh sáng, bị thu hút bởi một cái gì đó, một mục đích gì đó…

…………

- Hắn có biết mình đang làm gì không.

Sam nghiêm túc hỏi. Cậu đã ở đây hơn một tuần, rong ruổi như một tên ngốc trong cái nơi điên rồ này.

- Im đi Sam, chúng ta đã dùng hết chất đốt từ hai ngày trước rồi. Hay cậu muốn chiến đấu trong bóng tối.

Sam nhăn mặt nhìn cô gái trước mặt. Iriss nói đúng, dù điều này khá điên rồ nhưng còn đỡ hơn một con [Ghoul] rình mò sau lưng mà cậu không thể thấy được.

- Nhắc lại cho tôi lý do chúng ta ở đây xem đội trưởng! Thứ đó có đáng để ta bỏ mạng nơi này không?

Cậu nhìn thẳng vào mắt Iriss. Sam chẳng có ý gì nhiều, ngay từ đầu cậu đã biết đây là một ý tưởng điên rồ nhưng vì Iriss cậu có thể làm tất cả, cậu tin cô, nhưng chuyện này đã trở nên quá điên rồ, kể cả với Iriss.

Iriss hiểu cậu đủ để biết lòng trung thành của cậu nhưng cậu nói đúng điều này đã trở nên quá nguy hiểm. Cô nhắm mắt, hít thật sâu để nhớ lại tại sao đoàn thám hiểm của cô được mời đến đây, Kho báu của người lùn, kiến thức đã mất của thợ rèn huyền thoại, bí ẩn đằng sau thanh kiếm không gãy, vũ khí tối thượng. Cô mở mặt rồi nhìn thẳng vào Sam.

- Không, Sam. Nó không đáng, nhưng chúng ta không còn đường lui rồi. Tôi Xin lỗi cậu.

Sam siết chặt tay. Cậu chưa từng thấy đôi mắt đó của cô, đôi mắt đây lo lắng. “Cô ấy sợ” Cậu nghĩ thầm.

- Vậy tôi không còn gì để nói. Tôi tin cô, đội trưởng.

Cậu quay lưng rồi ngồi xuống gốc cây gần đó. Iriss nhận ra có gì đó không ổn với cậu, một cảm giác xấu chạy dọc sống lưng của cô. Cô lắc đầu rồi nhìn tên Pháp sư trẻ tên Hynta đang đọc thần chú phép cô chưa từng nghe thấy trước đây. Những biểu tượng phép xanh đỏ lẫn lộn nhảy múa quanh cô ẩn chứa lực hút vô hình đè nén linh hồn cô. Iriss lo lắng tự hỏi Sam có đúng khi nghi ngờ cô pháp sư trẻ kia không. Xa xa một dòng ánh sáng được tạo thành từ hàng triệu đốm lửa xanh trôi nhanh về phía họ, chúng tràng xuống rồi kết thành một vòng tròn xung quanh, thắp sáng nơi đoàn thám hiểm cắm trại. Iriss mỉm cười. Có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi.

- Cuối cùng vẫn còn hy vọng sống sót ở nơi này.

Cô tự an ủi bản thân.

…………

Sau nhiều năm rong rủi trong màng đêm vĩnh hằng, đây là lần đầu tiên Lee Trần nhìn thấy sinh vật sống đến từ vùng đất khác. “Con người”. Cậu giả định. Theo những gì cậu biết từ các [thể hồn] khác, Vùng đất đêm tối chôn giấu nhiều kho báu của những vương quốc cổ đại nên cũng chẳng lạ nếu có những kẻ cực kỳ can đảm hoặc cực kỳ ngu ngốc đến đây tìm kiếm vinh quang và tiền bạc. Cậu xếp họ vào những kẻ ngu ngốc. Với một đoàn chưa đến 20 người họ còn không đủ quân số đi vào khu vực này của Land Of Darkness, khuôn mặt của mỗi người trong đoàn đều mệt lả, thiếu sức sống. “Chưa đầy 1 tuần họ sẽ chết gần hết thôi!” Cậu nhận xét. Bỗng những [Thể Hồn] xung quanh cậu thay đổi. Chúng tức giận, hận thù thì thào.

“Phép Thuật trắng…”

“Là tên Pháp sư…”

“Lũ lừa lọc…”

“Ta thà bị lũ [Wraith] nuốt mất còn hơn để các ngươi điều khiển…”

Màng đêm tĩnh mịch bị đâm xuyên với ánh sáng của hàn trăm linh hồn và âm thanh oán than, nguyền rủa sự sống của người đã chết.

Các [Thể hồn] ai oán than khóc. Lee Trần buồn bã, nếu cậu có cái đầu cậu đã lắc thật mạnh lúc này. Đoàn thám hiểm đã phạm một sai lầm lớn khi triệu gọi các [Thể Hồn] đến đây với số lượng này. Cậu đã sai khi đánh giá họ có thể sống thêm được một tuần…

“vài phút nữa thôi, họ sẽ chết.”

Cậu nghĩ về điều đó trong khi quan sát họ, cậu thấy những vết thương hở đang nhiễm trùng của phần lớn người trong đoàn thám hiểm. “[ghoul]” Câu nói thầm xác nhận. Những sinh vật săn mồi của bóng đêm, chúng thường tập kích con mồi theo đàn, tạo ra những vết thương khủng khiếp rồi rút lui vào bóng tối chờ đợi cái chết đến với những kẻ xấu số. Điều kinh khủng nhất xảy ra ngay khi nạn nhân thật sự kiệt sức rồi ngã quỵ, lúc đó chúng sẽ lộ diện một lần nữa để hoàn thành cuộc săn. Nhưng ngay cả [Ghoul] cũng không đáng sợ bằng lũ sinh vật sắp sửa kết liễu cuộc sống của họ.

- Hynta cô không làm chúng im đi được sao!

Một người trong đoàn thám hiểm la lên. Tiếng rên rỉ của các [Thể Hồn] làm họ bất ổn.

- Tôi chỉ còn đủ mana để gọi chúng đến đây… Tôi xin lỗi.

Cô pháp sư trắng trẻ tuổi cúi đầu, không ai biết gánh nặng của một pháp sư nếu họ không phải là một pháp sư. Ít nhất nếu sư phụ nhìn thấy cô lúc này ông sẽ vừa tự hào vừa chửi cô ngu ngốc vì triệu hồi gần 1 ngàn [Thể Hồn] mà vẫn còn sức để thở.

- Im đi Kong! Hynta đã làm hết sức rồi.

Iriss hét lên trong đêm. Cô đã quá mệt mỏi vì chiến đấu liên tục và thiếu ngủ.

“Con người,… các ngươi sẽ trả giá”

“Lũ ngu xuẩn”

“Nếu ta còn sống… ta sẽ bẻ cổ từng đứa trong các ngươi”

Tiếng than thở của các [Thể Hồn] càng ngày càng to dần. Iriss ra lệnh cho đoàn thám hiểm nghỉ ngơi và chia ca trực. Bây giờ họ đã có ánh sáng ngăn họ không bị tập kích giữa màng đêm. Bất chấp những lời ai oán của nguồn ánh sáng đó, cô hài lòng với điều này. Bóng đêm làm mọi thứ như xa hơn khoảng cách bình thường, Iriss thấy Sam bước lại gần cô với khuôn mặt đầy lo lắng. Cô cất tiếng nói nhưng mọi từ ngữ như bị chặn lại ngay trước khi được thành hình. Mọi thứ như chậm lại, từ lúc nào cô đã được Sam đỡ nửa người.

- Sam… Tôi…

Cô cố giữ mình tỉnh táo. Cô muốn Sam biết mình không sao, cô muốn…

- Không sao đâu. Để tôi thức ca đầu.

Chàng trai cố mỉm cười gắng gượng. Trong cái bóng tối vĩnh hằng của vùng đất bị nguyền rủa, xa xa lũ [Wraith] cất tiếng thét báo hiệu cuộc tàn sát sắp diễn ra. Iriss nặng nề nhắm đôi mắt ước đẫm nước.

- Vậy ra… chúng ta chưa hề… có hi vọng.

Bạn đang đọc Những người bạn đồng hành cùng kẻ đã chết sáng tác bởi kinto42
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinto42
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.