Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệnh Bài Tím - Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt (2)

Tiểu thuyết gốc · 1734 chữ

“ Ngươi nói xem, tại sao Tôn chủ lại để ý Tạ Vũ Thần nhiều năm thế nhỉ?”

Nam tử một thân lam y sẫm màu, ngồi hơi nghiêng người trên ghế, một tay chống cằm, một tay nhàm chán dùng nắp chén trà gảy gảy lá trà trong chén được đặt trên bàn.

“ Chú ý ngôn từ.”

Nữ tử ngồi bên cạnh hắn cứng ngắc nói.

Hiện tại đang ở Thần vương phủ, sao có thể tùy tiện gọi ra tên chủ nhân nơi này được.

Nam tử hơi liếc nàng một cái rồi thu ánh mắt về.

“ Biết rồi, biết rồi. Ngươi thật lắm chuyện.”

Nữ tử không nói, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Mùi trà thanh thanh, không nồng cũng không nhạt, như có như không len lỏi trong không khí.

Hai người bỗng nhìn ra cửa, cùng nhau đứng lên.

“ Tham kiến Thần vương.”

Hai người đồng thanh nói, đầu hơi cúi.

Ánh dương rơi lên mặt nạ của họ, lóe lên những tia sáng lạnh.

Tạ Vũ Thần ra hiệu cho hai người đứng thẳng lại, bản thân đi đến chủ vị ngồi xuống.

Ánh mắt hắn đặt trên hai người kia môt chút rồi chuyên chú nhìn phía cửa đại sảnh. Tựa như chờ đợi một người nào đó xuất hiện.

Nam tử nhìn hành động kia của hắn, âm dương quái khí cười một tiếng.

Hắn nói:

“ Thần vương không cần tìm nữa. Hôm nay chỉ có hai người chúng ta đến.”

Hắn nói xong, ánh mắt "mong mỏi" của Băng Thiên Vũ cứng ngắc mà thu lại.

“ Lạc công tử, Hỏa cô nương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì chỉ giáo?”

Hỏa Nhược Quỳ “ Không dám” một tiếng rồi lấy trong tay áo ra một vật, để Vân Kiệt đưa lên cho Tạ Vũ Thần.

Nàng không nhanh không chậm nói:

“ Tôn chủ có lệnh, đem vật này hoàn trả Thần vương điện hạ…”

Nàng nhìn sắc mặt người kia hơi trầm xuống, không chút để tâm nói tiếp:

“ Đổi lấy Long phách.”

Nam nhân cầm lệnh bài màu tím trong tay, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.

“ Đổi lấy Long phách?”

Âm điệu của hắn hơi cao, xen lẫn vài tia bén nhọn.

Lạc Dật buông nắp chén trà xuống, cười nói:

“ Thần vương điện hạ không nhớ rõ vật này nữa hay sao?”

Nhớ chứ.

Tạ Vũ Thần hắn tất nhiên nhớ.

Trong đầu Tạ Vũ Thần bất tri bất giác hiện lên một hình ảnh.

Tuyết trắng khắp nơi, trải rộng ngập tầm mắt. Nam nhân một thân bạch y, vốn đã sạch sẽ cực điểm nhưng giờ đã nhuốm đầy máu tươi, như hồng mai rực rỡ nở rộ giữa trời tuyết lạnh lẽo.

Đỏ thắm.

Đỏ đến chói mắt

Y lẳng lặng nhìn hắn, đưa tay lau tia đi máu sót lại bên môi.

Tạ Vũ Thần nhanh chóng chống tay đứng dậy, gỡ ngọc bội màu tím treo bên hông xuống, cưỡng ép nhét vào tay nam nhân kia.

“ Sau này cầm nó đến Thần vương phủ, ta nhất định sẽ trả lại ân tình này cho ngươi.”

Gió tuyết phất qua mặt nam nhân, cuốn theo vài lọn tóc của y nhẹ bay lên.

Ngân diện(1) phản chiếu bạch quang lạnh lẽo.

Nam nhân cầm ngọc bội, đến khi có người phía xa gọi hắn, hắn mới khẽ “Ừ” một tiếng.

“ Thần vương điện hạ, Tôn chủ chúng ta hiện tại muốn lấy phần ân tình này về. Ngươi không trả sao?”

Lạc Dật tựa như cười nhạo, nói.

Theo lời nói của hắn, tâm trí BTạ Vũ Thần bị kéo trở về.

Hắn nhìn ngọc bội đang nắm trong tay:

“ Ta muốn gặp hắn.”

“ Hắn” trong lời Tạ Vũ Thần đương nhiên là chỉ vị Tôn chủ kia.

Lạc Dật và Hỏa Nhược Quỳ trao đổi ánh mắt một cái.

Hỏa Nhược Quỳ ngữ khí cứng ngắc nói:

“ Tôn chủ hiện tại ở đâu, chúng ta cũng không biết. Mệnh lệnh ngài truyền về, chúng ta chỉ biết tuân theo. Mong Thần vương điện hạ đừng làm khó những kẻ làm thuộc hạ này."

" Lệnh bài tím đổi Long Phách, ân đoạn nghĩa tuyệt."

Bốn chữ "ân đoạn nghĩa tuyệt" kia như có như không mà nhấn mạnh. Từng chữ rơi xuống kéo cả nhiệt độ xung quanh xuống cùng.

Vân Kiệt đứng bên cạch Băng Thiên Vũ, nhìn sắc mặt hắn từ đen chuyển thành trắng nhợt.

Vân Kiệt có chút mờ mịt.

Giao tình của điện hạ với người được gọi là Tôn chủ kia sâu đến mức nào thì hắn không rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được đã không phải chỉ là bằng hữu thông thường nữa.

Với mấy lần tiếp xúc ít ỏi của hắn với y, hắn thậm chí còn không nhớ rõ bề ngoài của y.

Nhưng điện hạ thì khác.

Rất nhiều lần, nếu không có y, điện hạ sớm đã không thể yên ổn ngồi ở đây.

Chỉ là, yêu cầu hiện tại của Tôn chủ là có ý gì?

Ân đoạn nghĩa tuyệt...

Không cần nói cũng biết tâm tình Tạ Vũ Thần bây giờ có bao nhiêu khó chịu.

Một lúc sau, nam nhân khô khốc mở miệng:

“ Ta có thể biết lý do không? Tại sao muốn ân đoạn nghĩa tuyệt?”

Hắn không phải hỏi vì sao người kia muốn Long phách.

Hắn hỏi, vì sao ân đoạn nghĩa tuyệt.

“ Tâm ý của Tôn chủ, thuộc hạ như chúng ta không dám dò xét.”

Lạc Dật không để tâm nói.

Trận đánh năm đó, bọn họ tổn thất hơn trăm tinh anh, lại mất đi một bằng hữu kề vai chiến đấu nhiều năm. Đối với Tạ Vũ Thần, nói không có bất mãn chính là giả. Huống chi, Tôn chủ hiện tại cũng muốn cắt đứt quan hệ với hắn, bọn họ cũng không cần quá giữ thể diện cho hắn.

Tạ Vũ Thần đột nhiên không rõ ý vị mà cười một tiếng.

Hắn tự mình đi lấy Long phách ra, giao cho Lạc Dật, sau đó lập tức trở về Thư phòng.

Hạ nhân nhận ra tâm tình chủ nhân không tốt, ào ào tránh xa hắn.

Hai người Lạc Dật không nán lại thêm phút giây nào, cầm Long Phách ra về.

Vân Kiệt vốn muốn phái người tiễn bọn họ, nhưng nghĩa lại một chút thì tự mình đi.

Dù sao cũng không phải khách nhân bình thường...

Ai ngờ, đi đến cổng, người mà Vân Kiệt tốn hết sức đi tìm lại đứng sừng sững ở đó.

Thiếu nữ vẫn một thân bạch y tuyết trắng, đứng trước Thần vương phủ, không tiến cũng không lùi, chỉ đứng ngây ngốc ở đó.

Nàng hơi cúi đầu, không ai thấy được sắc mặt của nàng.

Vân Kiệt vội tiễn hai người Lạc Dật rời đi.

Khi đi qua Độc Cô Thiên Ẩn, Lạc Dật hơi nhíu mày, hỏi Vân Kiệt bên cạnh:

“ Vân thị vệ, tại hạ có thể mạn phép hỏi, vị kia là ai?”

“ Vị kia” trong lời của hắn chỉ Độc Cô Thiên Ẩn.

Vân Kiệt nghĩ một chút, thấy nói ra cũng không có vấn đề gì liền đáp lời:

“ Nàng là vương phi của Thần vương phủ.”

Hỏa Nhược Quỳ và Lạc Dật hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nhanh chóng lên ngựa rời đi, hòa vào đám người đông đúc.

Khi Vân Kiệt xoay người lại, thấy Hồng Tụ đã đứng bên cạnh Độc Cô Thiên Ẩn.

Nàng nói:

“ Chủ nhân, đến nơi rồi, ngài đừng bướng nữa, mau theo thuộc hạ vào trong.”

Độc Cô Thiên Ẩn ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm không còn biểu tình tràn đầy bài xích và chán ghét, lại có vài tia mơ hồ.

Hồng Tụ thấp giọng dụ dỗ vài câu Độc Cô Thiên Ẩn mới đồng ý đi vào.

Đợi thân ảnh hai người biến mất khỏi tầm mắt, Vân Kiệt mới rời đi, đến Thư phòng tìm Tạ Vũ Thần.

Thư phòng

Vân Kiệt gõ cửa vài lần, thấy không được đáp lại thì nuốt nước bọt một cái, cắn răng bước vào.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một nghiêm mực xé gió bay tới.

Hắn vội nghiêng người tránh né nhưng vẫn bị mực vẩy đen một thân.

Vân Kiệt: “…”

Vân Kiệt lấy phần tay áo chưa bị dính mực, qua loa lau mặt một phen mới tiếp tục tiến vào.

Sách nằm bừa bộn trên nền đất, văn phòng tứ bảo(2) cũng bị chủ nhân của nó hất văng xuống, ngổn ngang trên sàn.

Tạ Vũ Thần ngồi sau thư án, hai tay ôm đầu, cúi mặt xuống thật sâu.

Vân Kiệt nhìn ra một tia bất lực trong sự tức giận của hắn.

Lần cuối cùng điện hạ như thế này, là bốn năm trước, ngày Thái hậu qua đời.

Mẫu phi của Tạ Vũ Thần khi còn sống chỉ là một vị Hoàng Phi. Sau khi Hạo Vân đế lên ngôi mới truy phong thành Thái hậu.

Nàng sống một đời thanh thanh bạch bạch, đến cuối cùng lại chết không yên ổn.

Linh cữu không lành lặn, không thể nhập Hoàng lăng. Hạo Vân đế đành lập một ngôi mộ cho nàng trên đỉnh Dao An, chôn cất di vật của nàng.

Người đời khi nói đến vị Thái hậu này, cũng chỉ có thể thở dài cảm thán số phận trêu người, hồng nhan bạc mệnh, không thể sống cuộc sống an nhàn hưởng lạc .

Vân Kiệt còn đang hoài niệm vị Thái hậu hiền từ trong trí nhớ, Tạ Vũ Thần đột ngột quát một tiếng:

“ Cút!”

Ngữ khí lạnh băng, không cho phép thương lượng.

Vân Kiệt chỉ thấy sống lưng gai gai lạnh buốt, cảm thấy lời đã ra đến miệng lại run run muốn nuốt về.

Trước khi Tạ Vũ Thần hoàn toàn bùng nổ, Vân Kiệt lấy hết dũng khí nói ra một câu rồi vọt ra ngoài:

“ Điện hạ, vương phi trở về rồi!”

--------------------

(1)Ngân diện: Mặt nạ bạc

(2)Văn phòng tứ bảo: gồm giấy, bút, mực, nghiên. Muốn tìm hiểu thêm lên gg

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.