Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1710 chữ

Vân Kiệt dù sợ nhưng cũng không dám rời Băng Thiên Vũ quá xa, chỉ đành đứng ở trước Thư phòng trông coi.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng người kia nói vọng ra:

“ Vân Kiệt, vào đây.”

Vân Kiệt thở dài một hơi, ném sợ hãi xuống đáy lòng, mở cửa đi vào.

Tạ Vũ Thần vẫn ngồi sau thư án, một tay day trán, sắc mặt đã trầm tĩnh hơn lúc trước vài phần.

“ Ngươi nói Tiêu Thiên Ẩn đã về rồi?”

Vân Kiệt nghe hắn hỏi, vội đáp:

“ Vâng, điện hạ. Có điều, thuộc hạ thấy nàng có chút không đúng”

“Không đúng?”

Nam nhân nhăn mày kiếm, giọng nói khô khốc lại lộ ra vài tia tìm tòi.

Vân Kiệt không dám chậm trễ, đem nghi vẫn của mình nói ra:

“ Khi thuộc hạ thấy nàng ngoài phủ, nàng rõ ràng không có ý định muốn quay về. Thị nữ của nàng, Hồng Tụ đã khuyên giải một hồi nàng mới chịu nhấc chân đi về phía trước. Nhưng ngữ khí của Hồng Tụ tuy có phần cung kính nhưng càng giống như… đang dỗ dành hài tử hơn.”

Nói đến mấy chữ cuối, giọng nói của Vân Kiệt càng thêm kì quặc.

Bởi vì khi hắn thấy Hồng Tụ dỗ dành, vẻ mặt Độc Cô Thiên Ẩn quả thật như một đứa trẻ bốn năm tuổi, ương bướng khó thuần.

Một nữ nhân khó lường như nàng, làm sao lại có vẻ mặt đó?

Tạ Vũ Thần nghe xong thì trầm mặc chốc lát.

“ Phái thêm người theo dõi Bắc viện, dù sao bọn họ cũng biết bổn vương sắp đặt ẩn vệ xung quanh, không cần quá cố kị. Một khi nguy hiểm tính mạng liền rút về.”

Hồng Tụ nếu đã phát hiện ám vệ một lần thì cũng có thể phát hiện lần thứ hai. Cho nên lần này theo dõi Bắc viện cũng không tính là bí mật. Nhưng có thể nắm rõ hành tung của họ cũng không có gì không tốt.

Tin Độc Cô Thiên Ẩn quay về lấy tốc độ không tưởng lan ra trong toàn vương phủ.

Hiện tại đối với vị vương phi này, không có người nào dám tiếp tục đùa giỡn ức hiếp nữa, tất cả đều nơm nớp lo sợ nàng trả thù.

Nhưng đó chỉ là hạ nhân mà thôi.

Tây viện

“ Kiều tỷ tỷ, người nghĩ nữ nhân kia đi rồi còn quay lại là có mục đích gì?”

“ Đi rồi còn quay về, cũng không biết nàng bên ngoài có chuyện xấu gì không thể nói không, thật là mặt mũi đủ dày.”

“ Kiều tỷ tỷ, có cần cho nàng ta một bài học không?”

Cơ Ninh Kiều chỉ hơi nhếch môi nhìn một đám oanh yến xanh xanh đỏ đỏ sôi nổi nói chuyện.

Nàng là lười nói cùng bọn họ.

Đều là thiên kim đại thần được đưa vào vương phủ khi Tạ Vũ Thần thắng trận trở về. Bọn họ ngày đêm chốn khuê phòng, trăm phương ngàn kế tranh sủng, nào có thời gian nghe ngóng chuyện triều đình, đương nhiên không hiểu những tranh đấu giữa hai đảng phái trong triều đã như nước với lửa.

Mà điểm để cân bằng hai đảng chính là người mà bọn họ muốn dạy dỗ, Tiêu Thiên Ẩn.

Cơ Ninh Kiều ngồi nghe đám oanh yến thảo luận sôi nổi một hồi, rốt cuộc không chịu nổi mà đặt chén trà “ cạch” một tiếng lên bàn.

Nhất thời mọi ánh mắt đều dồn về nàng.

Cơ Ninh Kiều mặt không đổi sắc nói:

“ Nàng đã về, chúng ta đương nhiên phải đến thỉnh an. Thời cuộc bây giờ đã khác trước, điện hạ đối với nàng đã để tâm hơn xưa. Nếu như chọc giận nàng, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.”

Cơ Ninh Kiều khi nói những lời này quả thật đã có chút tâm tư bên trong.

Một mặt, nàng khép nép hiểu lễ nghĩa, khuyên bọn họ không chọc giận Độc Cô Thiên Ẩn.

Mặt khác, nàng để bọn họ biết, điện hạ mà mọi người đều muốn thân cận hiện tại đã đặt sự quan tâm lên Đôc Cô Thiên Ẩn nhiều hơn trước. Điều này có thể kích động bọn họ tìm Độc Cô Thiên Ẩn gây phiền phức.

Khi truy cứu tránh nhiệm, Cơ Ninh Kiều hoàn toàn có thể thoát thân an toàn.

Khi nàng vừa nói dứt lời, các vị phu nhân sắc mặt có chút biến hóa, yên lặng ngồi ngẫm nghĩ đối sách.

Sau đó lục tục cáo từ quay về.

Cơ Ninh Kiều ngồi vắt một chân, cười khinh bỉ một tiếng:

“ Một lũ ngu ngốc. Bọn họ tưởng rằng Tiêu Thiên Ẩn hiện tại có thể như trước đây, mặc bọn họ đè đầu cưỡi cổ nữa hay sao?”

Thế lực Thừa Tướng đảng đột nhiên tăng lên, bây giờ ngay cả Hạo Vân đế đứng trước mặt Tiêu Thiên Ẩn cũng có ba phần câu nệ.

Ai bảo nàng ta là nữ nhi duy nhất của kẻ cầm đầu Thừa Tướng đảng.

“ Tiêu Thiên Ẩn cũng thật tốt số, được Tiêu Nghiêm nhận làm nghĩa nữ. Khác nào chim sẻ hóa phượng hoàng.”

Thanh Hà rót trà cho Cơ Ninh Kiều, bên miệng lại cảm thán Độc Cô Thiên Ẩn số tốt.

Cơ Ninh Kiều chỉ cười, không nói.

Phải biết Bắc viện vốn hoang tàn, trống rỗng hoang phế hiện tại đã như một cung điện nhỏ, nguy nga đẹp đẽ. Người hầu trong đó cũng đều là nhất đẳng được chọn lựa cẩn thận từ Tiêu phủ.

Tiêu Nghiêm mặt nổi là củng cố địa vị trong triều đình, nhưng thực tế chính là cảnh cáo Tạ Vũ Thần, để hắn thấy rõ phân lượng của Tiêu Thiên Ẩn trong lòng y.

Nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Thiên Ẩn chính là nhờ vào Tiêu Nghiêm mới có thể được như bây giờ.

Nhưng điều kiện để nghĩ như vậy là thân phận của Độc Cô Thiên Ẩn chưa lộ ra ngoài.

“ Thanh Hà, chuẩn bị một chút, ngày mai đến bái phỏng vương phi của chúng ta.”

Bắc viện

Thiếu nữ ngồi trong lương đình, một tay vuốt ve hắc miêu trong lòng, một tay chậm rãi lật trang sách.

Ánh dương ấm áp phủ lên nàng một tầng nhu hòa, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nếu kể đến nhân tố không hài hòa nhất, vậy chính là tiểu hắc miêu kia thỉnh thoảng lại liếc thiếu nữ một cái, sau đó phẫn nộ quay đầu đi nơi khác.

Khi Hồng Tụ tiến vào sân, vừa lúc nhìn thấy hắc miêu tức giận xoay mặt đi.

Hồng Tụ không biết tiêu hắc miêu này có từ đâu nhưng tính khí không nhỏ chút nào, từng cào chảy máu tay chủ nhân, hiện tại vẫn còn chút sẹo mờ, đủ thấy vết thương sâu thế nào.

Cũng không biết chủ nhân làm gì nó rồi, bây giờ cùng lắm chỉ dám hung dữ nhìn nàng, không dám động thủ nữa.

Hồng Tụ đặt đĩa điểm tâm đến trước mặt Độc Cô Thiên Ẩn, nhẹ giọng nói với nàng:

“ Chủ nhân, ngài đọc rất lâu rồi, nghỉ ngơi ăn điểm tâm một chút.”

Độc Cô Thiên Ẩn nâng mắt nhìn đĩa điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngọt, hơi chần chừ rồi vươn tay chọn một khối, chậm rãi nhai nuốt.

Hồng Tụ nhìn nàng như thế, có chút chạnh lòng.

Thần trí của nàng trở nên như thế, như một hài tử, ngoan ngoãn đến không tưởng. Không khóc không nháo, chỉ cần không quá đáng, nói gì nàng đều làm theo.

Trở thành như vậy cũng không thoát khỏi quan hệ đến trận loạn đấu những năm trước của Độc Cô nhất tộc.

Độc Cô gia chủ khi đó đã bế quan, Độc Cô phu nhân không thể một mình chống lại nhiều người như thế. Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Ẩn đối đầu với một đám trưởng lão chi thứ, có thể toàn thân thoát ra đã là trong họa có phúc.

Cho đến khi Độc Cô Thiên Diệp bị ám hại, không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Độc Cô Thiên Ẩn, kích thích lực lượng của huyết mạch Độc Cô nhất tộc, một đường giết hết đám người tạo phản đó.

Nhưng lấy tuổi của nàng lúc đó, không chịu nổi lực lượng lớn như thế, cộng thêm thương thế nghiêm trọng, kết quả là nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm trên giường tròn một năm.

Sau khi có thể rời giường, vết thương đa số đã khỏi hẳn nhưng thần trí vẫn chịu ảnh hưởng. Cho nên, Độc Cô Thiên Ẩn vì chữa trị thần trí của mình, sẽ thường xuyên tạo một đạo phong ấn, chỉ để một chút thần trí đủ để hoạt động, còn lại sẽ lâm vào "ngủ đông".

Đó cũng là lý do, suốt ba năm sống ở Thần vương phủ, nàng luôn bị bắt nạt. Bởi vì thần trí của nàng chỉ dừng ở hài tử bốn năm tuổi, chưa trải sự đời. Mà loại hài tử như nàng chính là có việc gì cũng ngậm chặt trong miệng không nói ra. Đối phó với một hài tử như vậy, còn khó sao?

Cho dù Hồng Tụ có ở cạnh nàng, cũng vì như thế mà bị bó tay bó chân, dù muốn trừng trị bọn họ nhưng lại cố kị khi bản thân không có ở đây, nàng sẽ càng bị ức hiếp ác nghiệt hơn.

Tính đến bây giờ, thần trí của Độc Cô Thiên Ẩn đã hồi phục được chín phần, đã sắp không cần duy trì đạo phong ấn kia nữa.

Bằng chứng chính là khi nàng ra tay trừng trị tì nữ Thanh Hà.

Lần đó, Hồng Tụ có thể cảm nhận được loại khí chất đặc thù trên người nàng đã quay về. Dù có chút lạ lẫm nhưng cũng thực quen thuộc.

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.