Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cải tử hoàn sinh

Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bà lão chống gậy hằm hằm khó chịu: “Cứu cô cậu thì bà cháu tôi chết đói, sao cậu không nghĩ cho bà cháu tôi.”

Phàn Tuấn Dương thở dài, cái vòng luẩn quẩn khó giải quyết.

“Mai tôi xem nhà khác còn lương thực không.” Bà lão chống gậy về phòng cạnh phòng khách, Tiểu Lan bám áo bà vào theo.

Ninh Thư nheo mắt nhìn kỹ sợi dây đỏ trên cổ Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương, cảm giác rất giống.

Ninh Thư lại để ý cổ những người khác xem có dây đỏ không.

Nhưng mùa đông mặc nhiều quần áo, có người quàng khăn kín cổ không nhìn được gì.

Có cơ hội nhất định phải lấy được dây của Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương.

Bởi vì ông chú dặn không ai được rời khỏi phòng khách nên đi vệ sinh hay làm gì đều cần báo cáo.

Một số người chùm chăn dựa vào nhau sưởi ấm.

Ninh Thư ngồi nhắm mắt tu luyện trong góc, trông như đang ngủ.

Vương Kiệt ngồi cạnh Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt cảnh giác Vương Kiệt: “Gì đấy?”

“Có gì đâu.” Vương Kiệt cười: “Thật ra anh rất thích em, không biết chúng ta còn sống bao lâu, anh muốn nói cho em biết tình cảm của anh trước khi chết.”

Ninh Thư nghiêng người: →_→

Tên này thích cơ thể này?

Dừng ngay, tại sao không thấy cậu ta thể hiện gì trước đó?

Tự nhiên sán lại tin được mới lạ.

Đừng nói là đột nhiên nghĩ thông tính làm ván trước khi chết.

Không phải Ninh Thư bậy bạ mà đàn ông nham hiểm hơn phụ nữ, có lợi mới sán lại gần.

Bị nỗi sợ phóng đại vô tận sản sinh suy nghĩ bình thường không dám nghĩ.

Ninh Thư dịch người sang bên cạnh tránh xa Vương Kiệt, tóm lại cái tên này cứ làm cô có dự cảm xấu.

Lưu Mạn Mạn đứng trong góc nói nhỏ: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Ninh Thư đang phiền Vương Kiệt nghe thế nói: “Tôi đi cùng cô.”

“Cảm ơn.” Lưu Mạn Mạn cảm ơn Ninh Thư, cô ta đang bị trói nên hỏi: “Cô cởi trói giúp tôi được không?”

“Không được cởi trói.” Ông chú lạnh giọng: “Hai người đi cùng.

“Cô cũng đi.” Ông chú nói với Lư San San.

Lư San San không muốn đi, đặt chăn xuống, thật sự không muốn đi.

Nhưng ông chú đã chỉ đích danh, Lư San San không muốn vẫn phải làm.

“Tôi vào với cô.” Ninh Thư kéo tay Lư San San vào phòng bên cạnh có cái bô.

Nhưng Ninh Thư nhìn một vòng không thấy bô đâu: “Bô đâu rồi?”

Lư San San chau mày: “Sao tôi biết.”

Lưu Mạn Mạn kẹp chân, đỏ mặt, mang thai hay tiểu rắt, dễ thấy đã sắp nhịn hết nổi.

Ninh Thư nói: “Ra ngoài giải quyết vậy.”

Ninh Thư mở cửa, gió lạnh thấu xương lùa vào nhà, trong nhà thi nhau khịt mũi.

Ninh Thư và Lư San San ra ngoài định đưa đi tiểu trong sân, Ninh Thư cởi quần hộ Lưu Mạn Mạn: “Tiểu đi.”

“Cô đừng nhìn tôi được không, tôi không đi được.” Lưu Mạn Mạn ngại ngùng.

Ninh Thư lạnh lùng: “Con gái cả ngại cái gì.”

Lư San San lạnh quá xoa hai tay.

Sau khi Lưu Mạn Mạn tiểu xong, Ninh Thư kéo quần lên cho cô ta rồi vào nhà.

“Cảm ơn cô.” Lưu Mạn Mạn cảm ơn Ninh Thư.

“Không cần.”

Nửa đêm Lưu Mạn Mạn lại nói với Ninh Thư: “Tôi… tôi muốn đi vệ sinh.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư nhìn Lư San San, Lư San San đã ngủ.

Cô cầm đèn pin nói với Lưu Mạn Mạn: “Đi thôi.”

“Tôi đi nặng.” Lưu Mạn Mạn nói.

Ninh Thư: …

Đưa Lư San San ra sân, cô nói: “Ở đây đi.”

“Tôi muốn đi nhà xí.” Lưu Mạn Mạn đỏ mặt.

Ninh Thư lắc đầu: “Nhà xí rất nguy hiểm, ở đây luôn, xong thì vùi tuyết.”

Nào là cứt đái, nào là xác chết.

Ninh Thư không dám tưởng tượng cái nhà này sẽ trông ra sao sau khi tuyết tan.

Lưu Mạn Mạn hết cách đành giải quyết trong sân.

“Có người.” Ninh Thư liếc thấy cái bóng đen sì lướt qua.

Ninh Thư túm áo Lưu Mạn Mạn, không đuổi theo cái bóng rõ ràng muốn dụ cô đi.

Ông chú mở cửa hỏi Ninh Thư: “Nhìn thấy gì?”

Ninh Thư trả lời: “Một cái bóng vụt qua.”

Ông chú trở vào nhà, Lưu Mạn Mạn thì đỏ bừng mặt vì cô ta vẫn đang hở mông.

Giải quyết xong Ninh Thư và Lưu Mạn Mạn vào nhà. Lưu Mạn Mạn vẫn ngồi co ro trong góc.

Ninh Thư quan sát tất cả mọi người trong nhà, không có ai ra ngoài tức có người khác bên ngoài.

“Thầy ơi, có khi nào Phan Thần chưa chết không?” Ninh Thư hỏi ông chú: “Không thấy xác cậu ta.”

“Không thấy hai người.” Ông chú nói.

“Ai đảm bảo người trong nhà không ra ngoài?”

Ninh Thư: …

Nói thế lại thấy vẫn không có tiến triển, Ninh Thư hỏi: “Ít nhất người ở trong phòng khách không ra ngoài.”

“Hờ hờ…” Ông chú nhếch môi.

Ninh Thư: →_→

Đang cười khinh cô à?

Ninh Thư nhìn về phòng bà lão và Tiểu Lan. Tiểu Lan không nhìn thấy nên hai bà cháu ngủ cùng nhau.

Là phòng của họ nên chưa chắc có lối thông ra ngoài hay không.

Cần phải tìm cớ kiểm tra phòng họ.

Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương dựa tường, sợi dây đỏ đeo trên cổ cậu ta. Ninh Thư ngoảnh sang nhìn con dao mổ trong tay ông chú, hỏi: “Thầy cho em mượn dao dùng một lát được không?”

Ông chú liếc Ninh Thư, đưa dao mổ cho cô.

Ninh Thư cầm dao, rón rén cầm sợi dây trên cổ Phàn Tuấn Dương rồi cắt đứt, kéo mặt dây ra ngoài.

Phàn Tuấn Dương giật người như sắp tỉnh, Ninh Thư mau chóng cất cái vòng.

“Cảm ơn.” Ninh Thư trả dao cho ông chú, cúi xuống nhìn vòng cổ trong tay. Sợi dây đỏ treo viên đá vô cùng bình thường. Viên đá tròn trịa vẽ hình khó hiểu.

Một cái hình trừu tượng, Ninh Thư không nhận ra là hình gì.

Ông chú chìa tay trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư đưa viên đá cho ông chú.

Ông chú không cầm: “Lau sạch cho tôi.”

Ninh Thư: …

Ghét nhất là cái tật xấu hỏi chấm này, giờ là lúc nào mà vẫn ưa sạch sẽ?

Ninh Thư lau viên đá vào người rồi mới đưa cho ông chú, kể cả đã lau vẫn còn vi khuẩn.

Ông chú quan sát viên đá, nhếch môi: “Đây là đồ tốt.”

Ninh Thư nhớ lại các cuốn sách đã đọc, không thấy sách ghi chép về viên đá này.

“Đây là gì?” Ninh Thư hổ nhỏ.

Ông chú nhướng mày: “Cô có tin viên đá này có thể cải tử hoàn sinh không?”

Ninh Thư hỏi ngay: “Đây là bảo bối gì?”

“Không nói cho cô.” Ông chú cất viên đá.

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.