Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tranh giành chủ vị

Phiên bản Dịch · 2365 chữ

Tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên lập tức kéo suy nghĩ của tôi về với thực tại, ở trước mặt tôi, đã là điểm hẹn tòa sơn trang.

Tôi hít sâu một hơi, xuống xe, Hoàng Tiểu Tiên lập tức nắm lấy tay tôi, tôi cũng không có ý kiến gì, sau đó cùng Hoàng Tiểu Tiên đi vào bên trong sơn trang.

Khi đã đến căn phòng hẹn sẵn, lập tức nghe thấy những tiếng nói trầm trầm truyền ra từ trong.

Tôi đẩy cửa bước vào, sau khi tiến vào đại sảnh, ánh mắt của tất cả người có mặt trong phòng đều đồng loạt dừng lên trên người tôi, nhưng ngay sau đó, lại rời sang Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh tôi, đối với việc này tôi cũng là bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Láng máng, tôi nghe thấy những tiếng nuốt nước bọt ừng ực, đám người kia, đúng là không biết tiết chế, nếu như biết cuộc sống mỗi ngày của tôi, đều bị dày vò bởi sức cám dỗ của người con gái này, thì chắc chắn bọn họ phải bội phục nghị lực của tôi.

- Lý huynh tới rồi, các vị, vị này chính là đạo hữu Lý Nhất Lượng mà tôi nói!

Lúc này, trong đại sảnh truyền ra một tiếng nói, mà tôi gần như không cần nhìn, cũng biết là tiếng của Trần Tiến, Trần Tiến đứng lên, cất tiếng giới thiệu với những người có mặt tại đây.

Lúc này, mọi người mới phản ứng lại, sau đó đều tự mình giới thiệu với tôi.

- Lý huynh, lần này do huynh tổ chức, vậy thì chủ vị đương nhiên do huynh ngồi!

Hiện tại, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên trên người tôi, hình như đang muốn xem xem tôi sẽ làm thế nào.

Đối với việc này, tôi mỉm cười, đi tới vị trí chủ vị (chủ vị là chỉ ghế ngồi của người cầm đầu, làm chủ), ngay sau đó, tôi cảm giác được có vài ánh mắt khác thường đang nhìn mình.

Rất hiển nhiên, hơn mười cá nhân trong này, không phải người nào cũng chịu phục tôi.

Nhưng tôi không để ý, trực tiếp ngồi lên trên ghế chủ vị, Hoàng Tiểu Tiên đứng sau lưng tôi, thực ra đối với hành động của Hoàng Tiểu Tiên, trong lòng tôi rất cảm kích, chị ta đường đường là kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh điên phong, lại tình nguyện đứng sau lưng tôi.

Có điều tôi cũng biết, nếu cứ tỏ lòng biết ơn bằng quá nhiều lời cảm ơn, sẽ chẳng có nghĩa lý gì.

Tôi nhìn những người trước mặt, trực tiếp lên tiếng:

- Các vị, tôi ngồi trên ghế chủ vị, chỉ là tạm thời, hoàn toàn là vì tôi tổ chức ra, rồi mời mọi người tới, cho nên mới coi tôi là chủ nhân, ngồi trên vị trí này, lát nữa mọi người cùng nhau tuyển chọn lại, tâm phục khẩu phục, thì chúng ta mới có người cầm đầu!

Khi tôi nói xong những lời này, lại đưa mắt nhìn hơn mười người phía dưới, tôi phát hiện sắc mặt bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.

Sau đó, tôi đứng dậy, nói tiếp:

- Tôi xin tự giới thiệu về mình một chút, Lý Nhất Lượng, tản tu, trong một lần ngẫu nhiên nhìn thấy Trần Tiến đạo hữu bị Kháng Thiên giả đuổi giết, cũng biết được chuyện liên quan đến Kháng Thiên giả, trong lòng mới nảy sinh ra ý tưởng này, chỉ cần mọi người hội tụ lại, thì mới có thể tiến hành chống lại Kháng Thiên giả.

Nói nhảm quá nhiều cũng vô dụng, tôi trực tiếp đem ý kiến trong lòng mình nói ra, lúc này, Trần Tiến đi tới cạnh tôi, cất tiếng nói:

- Lý huynh, vẫn còn hai người nữa chưa tới, hay là chúng ta cứ đợi thêm một lát?

Nghe vậy, tôi khẽ cau mày, nhìn Trần Tiến, hỏi hai người nào? Vẻ mặt Trần Tiến có chút xấu hổ, sau đó nói, một người là Tào Nguyên của môn phái Kim Kiếm, người khác là Hứa Sơ của Vĩnh Lạc Môn.

Nói đến đây TRần Tiến dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp, thực lực của Tào Nguyên là cảnh giới Nguyên Đan cấp ba, còn Hứa Sơ là Nguyên Đan cấp bốn.

Trần Tiến cũng không nói rõ, nhưng tôi đã biết, hai người này, ỷ vào thực lực của mình cao hơn người khác một chút, cho nên mới tỏ ra ‘sĩ diện’.

Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, thì hai người này, có lẽ đều sẽ tận lực tranh giành chức vị cầm đầu, dù sao những lời Hoàng Tiểu Tiên nói lúc trước, cũng không phải là không có đạo lý.

Lúc này, tôi nhìn thời gian, còn cách thời gian chúng tôi đã hẹn mười phút, không tính là muộn, tôi bèn nhìn mọi người, nói:

- Các vị, vẫn còn hai vị đạo hữu nữa chưa tới, vậy chỉ có thể để các vị ấm ức đợi thêm một lát rồi!

Nói xong, tôi kêu Trần Tiến ra ngoài, kêu người trong sơn trang chuẩn bị ít hoa quả, mà lần này, không ngờ đã đợi mất nửa tiếng.

Rất nhiều người đã trở nên nôn nóng, rõ ràng vô cùng bất mãn với hai tên chưa tới.

- Hai cái tên đó bị sao vậy? nghĩ mình là nhân vật lớn sao? Nếu như không tới, có thể nói thẳng, nhiều người thế này đợi bọn họ, đây là chuyện gì chứ?

- Đúng rồi, Lý đạo hữu, chúng ta bắt đầu luôn đi, không cần quan tâm hai người đó nữa, đúng là tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, cũng chẳng phải thói quen hay ho gì!

Chính lúc này, phía dưới có hai người lên tiếng, vẻ mặt vô cùng bất mãn, sau đó, liên tiếp có thêm vài người khác phụ họa theo, tôi khẽ thở dài, tiếp đó đứng dậy.

- Được rồi, nếu hai vị đạo hữu kia chưa tới, thì chúng ta lập tức bắt đầu!

Nhưng, khi tôi vừa nói xong, thì bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng cười lạnh lẽo:

- Ha ha ha, các vị đạo hữu, Hứu mỗ đến muộn rồi, mong các vị thứ lỗi!

Tiếng nói vang lên, một bóng người từ từ tiến vào đại sảnh, trên mặt người này treo một nụ cười tươi, lại không hề có ý xin lỗi mọi người.

- Hứa Sơ của Vĩnh Lạc Môn?

Khi người này tiến vào, còn cố tình để lộ khí thế trên người ra, kế đó, mấy người đang chuẩn bị nói bỗng nhiên ngậm chặt miệng bởi vì thực lực cảnh giới Tiên Thiên của mình, đứng trước mặt cảnh giới Nguyên Đan, đúng là chưa đủ trình để nói chuyện.

- ấy, Hứa đạo hữu, đợi Tào mỗ với!

Hứa Sơ tiến vào chưa đầy một phút, thì bên ngoài lại vang lên tiếng nói thứ hai, người này không phải ai khác, mà chính là Tào Nguyên của môn phái Kim Kiếm, hai người này trông vẻ ngoài thì có lẽ đều đã hơn ba mươi tuổi, không được coi là còn quá trẻ.

Có điều đặt trong tông môn, hẳn cũng là những vị anh tài, nhưng tính cách như vậy, tôi cảm thấy sau này khó mà làm được việc lớn.

Hơn nữa, nhìn hai người này, trông không giống như vừa mới tới, nói không chừng thực ra đã đến sơn trang từ sớm, chỉ là không biết đã đứng đợi ở chỗ nào, cũng chỉ vì muốn khoe mẽ cách thức lên sân khấu đặc biệt của mình mà thôi.

Chính vào lúc Tào Nguyên tiến vào trong ,đồng thời, cũng phát ra một luồng khí thế.

- rất nhiều người nói, khí thế trên người anh không nên tùy tiện để lộ ra, phải biết có rất nhiều đạo hữu ở đây không chịu đựng được đâu!

Tào Nguyên nhìn Hữu Sơ, vội vàng lên tiếng, lập tức, rất nhiều người đều giận tím mặt, muốn phát hỏa, nhưng lại ngại thực lực của hai người nọ, đành nín nhịn trong lòng.

Lông mày tôi khẽ nhíu lại, nhưng nghĩ đến việc phải giúp mọi người đoàn kết lại với nhau, lúc này mà nói những câu không nể mặt, thì không hay cho lắm!

- Hai vị đạo hữu, nếu đã đến rồi, thì tìm một chỗ ngồi xuống đi!

Lúc này, Trần Tiến vội vàng lên tiếng, nói với Hứa Sơ và Tào Nguyên.

Chính lúc này, Tào Nguyên và Hứa Sơ chỉ liếc nhìn Trần Tiến một cái, hình như không đặt Trần Tiến vào trong mắt, cuối cùng, ánh mắt của bọn họ dừng lên trên người tôi.

- Vị này, chắc hẳn là đạo hữu Lý Nhất Lượng hả? Không biết có phải mọi người đã chọn chắc Lý đạo hữu là thủ lĩnh của chúng ta rồi hay không?

Tào Nguyên nhìn tôi, nụ cười tươi trên mặt lập tức biến mất, sau đó lên tiếng, rõ ràng, hắn khó chịu khi thấy tôi ngồi trên ghế chủ vị.

Tôi cười mỉm, giải thích qua một lượt, thì mới thấy sắc mặt của Tào Nguyên và Hứu Sơ dễ nhìn hơn chút.

Lúc này, thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, tôi cũng cất tiếng:

- Các vị, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi!

- Chắc hẳn mọi người cũng đã nắm rõ mục đích cuộc tương ngộ lần này, mọi người có ý kiến gì , có thể lập tức nói ra!

Tôi nhìn những người có mặt tại đây, lên tiếng nói, khi tôi nói xong, lập tức, thấy Hứa Sơ đứng dậy.

- Đầu tiên, tôi cảm thấy nhất định phải chọn ra một người lãnh đạo có thực lực cao nhất trong tất cả mọi người, tục ngữ có câu, ‘chỉ cần tướng sĩ sợ hãi, thì cả đội quân tương tàn’, người lãnh đạo của chúng ta, nhất định phải có thực lực cao, thì mới kiềm hãm được những người khác!

Hứu Sơ nói xong, quét ánh mắt qua tất cả ‘chúng nhân’ một vòng, mà trong lòng tôi cũng đã biết, hắn đứng ra, chỉ e không chỉ đơn giản có vậy!

- ồ, Hứa đạo hữu nếu đã nói như vậy, thì không biết đối với vấn đề này, còn ai có ý kiến hay hơn không?

Khi tôi nói xong, trên mặt Hứa Sơ lộ ra nụ cười đắc ý, kế đó, ôm quyền nói với mọi người:

- bỉ nhân bất tài, chắc hẳn mọi người ở đây đều biết tiếng tăm của bỉ nhân không quá vang dội, nhưng nguyện tự tiến cứ bản thân, trở thành thủ lĩnh, đương nhiên, nếu có ai cũng muốn làm thủ lĩnh, có thể tới khiêu chiến, chỉ cần là người chiến thắng, thì sẽ trở thành thủ lĩnh của chúng ta!

Lúc nói câu này, Hứa Sơ hình như còn cố ý đưa mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên sau lưng tôi, giống như đang khoe mẽ thực lực của bản thân vậy.

Có điều khi Hứa Sơ nói xong, lập tức, Tào Nguyên kia cũng đứng dậy, cất lời:

- tôi đồng ý với Hứa đạo hữu, thủ lĩnh nhất định phải là người có thực lực khiến những người khác khâm phục, mà biện pháp này của Hứa đạo hữu cũng được coi là một biện pháp hay, nếu vậy, Tào mỗ cũng xin mặt dày tự tiến cử mình!

Quả nhiên, hai tên này cố ý đến muộn, mà lúc này, lại còn trực tiếp đứng lên, tình hình trước mắt, không thể không nói, hai người này có lẽ đã thương lượng với nhau xong từ trước.

Sau đó, cả căn phòng bắt đầu vang lên những tiếng thảo luận, tôi nhìn mọi người, hỏi:

- các vị đạo hữu, cảm thấy biện pháp của Hứa đạo hữu và Tào đạo hữu như thế nào?

Tuy rằng hai người này đã đưa ra biện pháp, nhưng cũng cần phải có sự đồng ý của mọi người, nhất định phải là sau khi tất cả mọi người đều đồng ý, thì mới có thể tiến hành.

Sau khi bàn luận một lúc, mọi người đều tỏ thái độ, không có ý kiến gì với biện pháp này.

Nhưng bọn họ cảm thấy người thủ lĩnh không chỉ dùng võ lực để phán định, người thủ lĩnh chúng ta chọn ra chỉ là tạm thời, mà phải cần một khoảng thời gian suy nghĩ nữa, sẽ dùng phương thức bỏ phiếu, quyết định chọn ra người thủ lĩnh mà mọi người cho rằng có năng lực nhất.

Nghe vậy, tôi cũng gật đầu, không tồi, nếu dùng võ lực để trở thành thủ lĩnh, vậy thì đợi tới lúc có người mạnh hơn tham gia vào, vậy thì thủ lĩnh không phải là phải đổi rồi sao?

- hai vị đạo hữu, đối với kết quả sau khi bàn bạc của mọi người, cảm thấy thế nào?

Hứa Sơ và Tào Nguyên nhìn nhau một cái, cùng nhau nói:

- không có ý kiến, đến lúc đó dùng năng lực để chiến thắng cũng là một phương pháp không tồi!

Tôi gật đầu, chọn ra một người thủ lĩnh tạm thời trước, đến lúc đó lại dùng năng lực để đưa ra đánh giá.

- được, nếu đã vậy, hai vị ra tay đi, tiện thì, đợi hai vị phân thắng bại, Lý mỗ cũng tham gia tranh giành chức vị thủ lĩnh!

Khi tôi nói xong, cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người mình, đương nhiên, kinh ngạc nhất chính là Tào Nguyên và Hứa Sơ.

Giờ phúc này, tôi thấy Hứa Sơ trực tiếp bước lên trước một bước, nhìn tôi nói:

- Lý đạo hữu, nếu cậu cũng có hứng thú, chi bằng chúng ta phân thắng bại trước, thế nào?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.