Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người giết ông

Phiên bản Dịch · 2357 chữ

Quỷ hộ pháp nói xong, khí đen quanh người hắn lập tức tăng vọt lên, giây tiếp theo, quỷ hộ pháp lùi ra sau mấy bước, một chưởng canh khủng bố tức khắc ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Đánh về phía bốn người trước mặt, chưởng canh khổng lồ cứ như một con mãnh thú, đang lao tới nuốt chửng bốn người.

Hơn nữa, bốn người phát hiện, hình như không có bất cứ không gian nào để né khỏi, sắc mặt nặng nề liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó hô lớn.

- Mẹ nó, liều mạng!

Người này nói xong, khí thế khủng bố trên người bốn người bạo phát, bốn đòn tấn công bay thẳng lên trước, nghênh đón chưởng canh trước mặt.

Chưởng canh đập vào bốn đòn tấn công trên không trung, một tiếng nổ rền vang cả góc trời.

Cả không gian dường như đều đang run rẩy, vô số khí đen lan ra tràn ngập ra tứ phía, bốn người cảnh giới Nguyên Đan điên phong của Đạo Minh đều bay ngược ra sau.

Phụt!

Bốn người lúc ở trên không trung đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mắt trắng ngắt như tờ, rõ ràng đòn tấn công vừa rồi, bọn họ hoàn toàn không chiếm ưu thế, thậm chí, chỉ một đòn đã bị trọng thương.

- Làm sao bây giờ? Căn bản không phải là đối thủ của hắn?

Một người cảnh giới Nguyên Đan trong đó lên tiếng, ông ta tên là Tiền Trần, là một tản tu, khoảng thời gian trước nghe ngóng thấy tin tức Đạo Minh thành lập, liền chuẩn bị tới xem một chút, không ngờ lại bị minh chủ thu hút, một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi, không ngờ lại có thể đánh bại ông ta.

Dù sao, đều là vì chống lại Kháng Thiên giả, dứt khoát, ông ta liền ở lại.

- Sao minh chủ còn chưa xuất hiện, cứ tiếp tục, bốn người chúng ta có lẽ đều phải chôn thây ở nơi này!

Lại có một người khác lên tiếng, tên y là Trịnh Thu, là trưởng lão của cả một tông môn, nhưng tông môn đó đã bị Kháng Thiên giả quét sạch, cuối cùng đệ tử may mắn sống sót tháo chạy ra ngoài cũng không còn nhiều, mà y lại là một trong số đó.

Nếu dựa theo lẽ thường, vốn dĩ y cũng định cùng tồn vong với tông môn, nhưng đến cuối cùng, nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi của tông môn thực sự đã chết quá nhiều, chính thống của tông môn không thể cứ như vậy mà mất đi, cho nên y chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ tông chủ giao cho mình, mang theo chính thống chạy trốn.

- Liều mạng một phen đi! Dù sao cũng chỉ là chuyện một cái mạng mà thôi!

Ngay lúc này, lại là một người già khác lên tiếng, người này tên là Hoành Bân, cũng là một tản tu.

- Hố hố hố, bốn thằng tùy tùng, không phải đối thủ của bản tôn, chúng mày vẫn nên gọi minh chủ cảnh giới Ngưng Anh của mình ra chiến một trận đi!

Lúc này, quỷ hộ pháp quát lên một tiếng với bốn người, nói xong, ánh mắt hắn hướng vào nơi sâu trong sơn trang Đạo Minh, bởi vì hắn biết, nơi này nhất định vẫn tồn tại một kẻ mạnh.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cảnh giới Ngưng Anh? Đạo Minh làm gì có cảnh giới Ngưng Anh?

……….

Cảm nhận được trong Thổ Thần cung ( trích lời tác giả: 昨天有书友提醒, 发现写错了, 水元丹已经凝聚了, 这里改成土元丹 – dịch: ‘hôm qua có độc giả nhắc nhở, phát hiện mình viết sai rồi, Thủy nguyên đan đã ngưng tụ rồi, ở đây phải đổi thành Thổ nguyên đan’, =)) anh Mễ viết nhầm thành ra mình chỉ biết dịch thôi nhé các bạn :V) vô số chân nguyên đang không ngừng ngưng tụ, lúc này, tôi cũng cảm nhận thấy, một viên nguyên đan màu vàng đất đang dùng tốc độ cực kì nhanh ngưng tụ lại.

ầm….

Một tiếng nổ đột nhiên truyền ra từ trong Thổ thần cung, giây phút này, tôi cảm thấy trong cả cơ thể mình, truyền ra một luồng năng lượng vô cùng khủng bố, lan ra xương cốt khắp người.

Tức Nhưỡng, thứ này không chỉ có công hiệu ngưng tụ nguyên đan, mà sau khi lấy được Tức Nhưỡng, Hoàng Tiểu Tiên đã nói cho tôi biết, thứ này là vật quý báu nhất trong đất, có Tức Nhưỡng, không cần biết là thứ gì, đều có thể thành thục trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Mặc dù hiện tại Tức Nhưỡng đã bị tôi ngưng tụ thành nguyên đan, nhưng năng lượng trong đó có thể bị tôi sử dụng, đồ lão Doãn đưa cho tôi, quả nhiên không phải vật tầm thường, chuẩn xác mà nói, tác dụng của Tức Nhưỡng, chỉ sợ còn ở trên cả Minh Hỏa.

Phù!

Một ngụm khí đục phun ra từ trong miệng tôi, làn khí không bay trên không trung, mà lại trực tiếp rơi xuống đất.

Xẹt xẹt!

Giây phút làn khí chạm đất, lại lập tức hóa thành một đồng bùn đất màu vàng, tôi nhướn mày, nhặt đống bùn đất lên, sau đó kinh hãi phát hiện, độ cứng rắn của bùn đất, có thể so sánh với sắt thép.

Hay thật, nguyên nhân là do Tức Nhưỡng sao? Lòng tôi bỗng lấy làm kinh ngạc.

- Hô hô hô, bốn con côn trùng, cũng không phải là đối thủ của bản tôn, vẫn là gọi vị cảnh giới Ngưng Anh của Đạo Minh chúng mày ra tay đi!

Chính lúc này, tiếng nói kiêu ngạo ở bên ngoài bỗng truyền vào trong tai tôi, lòng tôi hơi ngưng lại, bởi vì chỉ cần cảm nhận dao động của hơi thở, tôi đã biết, người này là cảnh giới Ngưng Anh!

- Kháng Thiên giả, nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao? Vừa hay, hiện tại đã ngưng tụ Nguyên Đan thứ tư, mình muốn xem xem chênh lệch với cảnh giới Ngưng Anh rốt cuộc như thế nào!

Lòng tôi hơi trùng xuống, thân người lập tức bay thẳng ra bên ngoài.

Trong một căn phòng khác, thân người vốn đã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài của Hoàng Tiểu Tiên lại ngồi xuống:

- Cái thằng nhóc đó nếu đã xuất quan, vậy mình lại nhàn rỗi rồi!

…….

Bên ngoài, hai đôi mắt của quỷ hộ pháp nhìn chằm chằm vào trong sơn trang Đạo Minh, nhưng thật lâu sau, vẫn chưa có ai xuất hiện.

- À? Lẽ nào tứ hộ pháp nói sai rồi? nơi này căn bản không có cảnh giới Ngưng Anh? Chỉ là bốn thằng này đã diệt mấy thứ vô dụng kia?

Nghĩ đến đây, khí mùi trên người quỷ hộ pháp càng thêm ác liệt.

- Mặc kệ có hay không, giết bốn thằng này, lại từ từ chơi!

Ý trong lòng đã quyết, quỷ hộ pháp dang rộng tay, khí đen vô tận trên người chen chúc nhau toát ra, đột nhiên bao trùm lấy bốn người.

- Bốn con côn trùng, chết đi!

Âm thanh âm hiểm vang ra, sắc mặt bốn người Trịnh Thu kinh hãi, bởi vì đòn công kích này, bọn họ cảm nhận được hương vị tử vong, vào chính lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên:

- Thứ người không ra người ngợm không ra ngợm chui ra từ đâu, cũng dám giết bừa giết bãi người của Đạo Minh tôi?

Khi tiếng nói truyền ra, một ngọn lửa màu đen bỗng xuất hiện trước mắt bốn người, ngọn lửa màu đen va chạm vào với luồng khí đen kia.

Hai luồng công kích đập vào nhau, phát ra những tiếng ‘két két két’, khí đen khủng bố, chớp mắt đã bị ngọn lửa thiêu rụi.

Mấy người Trịnh Thu vốn đã tuyệt vọng, lúc này vẻ mặt ai nấy đều mừng rỡ.

- Là Minh Chủ?

- Minh chủ ra tay rồi!

- Lần này chúng ta được cứu rồi!

Từng tiếng hô mừng rỡ truyền ra, thân người tôi đã xuất hiện trước mặt bốn người, kế đó thản nhiên nói:

- Bốn vị, lúc trước tôi đang bế quan đột phá, vất vả cho mọi người rồi, hiện tại, tất cả mọi chuyện đều giao lại cho tôi đi!

Khi tôi nói xong, thần sắc trên mặt bốn người vô cùng hoảng sợ, trong lòng bốn người đều không thể tin nổi.

- Cái gì? Minh chủ thế mà lại đột phá rồi?

- ối trời ơi, tốc độ thế này….

Sau mấy tiếng kinh hô, Tiền Trần cũng vội vàng lên tiếng:

- minh chủ cẩn thận, người này là cảnh giới Ngưng Anh!

Nghe vậy khóe miệng tôi xuất hiện nụ cười lạnh, nói:

- yên tâm, cảnh giới Ngưng Anh, cũng phải chết!

Tiếng nói tôi vang ra, ngay lập tức, mắt quỷ hộ pháp khẽ híp lại.

- ngạo mạn, một thằng ranh con, thực lực chẳng qua chỉ là cảnh giới Nguyên Đan cấp bốn, cũng dám nói xằng nói bậy trước mặt bản tôn? Thế mà còn minh chủ? Mau xưng tên ra cho bản tôn nghe!

nhưng, quỷ hộ pháp nói xong, tôi lại cười khẩy, không hề để ý tới hắn.

- chỉ dựa vào ông, còn chưa đủ trình để biết được tên tôi, chỉ cần nhớ kỹ, tôi là người giết ông, như vậy đủ rồi!

Dứt lời, thân người tôi đã biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt quỷ hộ pháp, quỷ hộ pháp cả kinh, hình như không ngờ tốc độ của tôi lại nhanh như vậy.

Ngay sau đó, một ấn kết to bằng lòng bàn tay xuất hiện trong tay tôi, đẩy nhẹ về phía gã quỷ hộ pháp trước mặt.

Quỷ hộ pháp tỏ vẻ khinh thường, một bàn tay đập về phía tôi.

Thấy một màn như vậy, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, cái gã kiêu ngạo này, ấn Minh Hỏa của tôi không dễ tiếp vậy đâu.

ầm ầm…

Một tiếng nổ truyền ra, hai luồng công kích va chạm vào nhau trên không, khí lưu khủng bố lan ra, thân người của tôi và quỷ hộ pháp đều loạng choạng lùi mạnh ra sau.

Ngay sau đó, tôi khẽ quát một tiếng:

- nổ!

Tiếng nổ thứ hai đột nhiên vang lên, tiếng nổ này lại truyền ra từ phía gã quỷ hộ pháp trước mặt, ngay sau đó, một ngọn lửa lớn màu đen lập tức bốc lên, bao vây quanh người gã quỷ hộ pháp.

Xi xi xi!

Tiếng khí đen bị Minh Hỏa thiêu đốt truyền ra, quỷ hộ pháp đang hỗn loạn bên trong không cam lòng rống lên giận dữ:

- thằng khốn nạn, đây thứ quái quỷ gì, dám chiếm đoạt âm sát của tao!

Thân hình quỷ hộ pháp lùi nhanh, vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của Minh Hỏa, nhưng cả người nhìn trông cực kì thảm hại.

- cái gì? Minh chủ thế mà lại ngăn cản được gã cảnh giới Ngưng Anh?

Trịnh Thu nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ cho rằng với thực lực của Minh Chủ thì chỉ có thể giằng co với gã quỷ hộ pháp trong chốc lát thôi, nhưng hiện tại, bọn họ phát hiện bản thân đã sai lầm, bốn người, đã xem nhẹ thực lực của minh chủ.

Hiện tại, gã kia đã rơi vào thế hạ phong dưới tay minh chủ.

- anh sai rồi, không phải là ngăn cản, mà là chiếm thế thượng phong!

Tiền Trần khẽ nói, ánh mắt phát ra ánh hào quang, ông ta là người trẻ tuổi nhất trong bốn người cảnh giới Nguyên Đan điên phong, mà hiện tại, trong lòng ông ta đang lóe qua suy nghĩ này.

Ông ta đã quyết sẽ đi theo vị minh chủ này, vị minh chủ mới chỉ khoảng hai mươi tuổi.

- cảnh giới Ngưng Anh? Lẽ nào người của Kháng thiên giả, toàn lại những loại phế vật yếu ớt như ông thế này sao?

Tôi quát lên một tiếng, cùng lúc đó, cả người lại lao ra, chưởng canh trong tay mang theo sát khí vô tận,

Chưởng canh đánh ra, trong tay lại xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ như máu.

- kiếm khí như máu, trảm!

Tôi hô lên một tiếng, một luồng kiếm canh đỏ như máu ngưng tụ, chém xuống người gã quỷ hộ pháp, đây là kiếm thuật tôi đạt được trên người của Thần Kiếm Môn, Kiếm Canh Quyết, có thể dùng phương thức nhanh nhất ngưng tụ Kiếm Canh, phát huy được uy lực lớn nhất.

Tạm thời tôi mới chỉ luyện được những đạo thuật này, vẫn còn vài đạo thuật tôi chưa tu luyện, không thể không nói, tông môn lớn như Thần Kiếm Môn, có không ít đạo thuật lợi hại.

Lập tức, xung quanh người quỷ hộ pháp ngưng tụ vô số bộ xương đen sì, khí mùi trên người gã cũng dâng lên ngùn ngụt.

- thằng ranh, bản tôn thừa nhận, đã xem nhẹ mày, nhưng mày cho rằng thực lực cảnh giới Ngưng Anh chỉ có vậy thôi? Thế thì mày quá sai rồi!

Tiếng nói điên cuồng của quỷ hộ pháp truyền ra, ngay sau đó, tôi phát hiện, sau lưng hắn, ngưng tụ một bộ xương pháp thân màu đen khổng lồ.

Thấy một màn như vậy, đồng tử tôi co lại, bởi vì sự việc xảy ra trước mắt, khiến tôi hơi kinh ngạc, pháp thân này hình như khá giống với Thiên Uy Pháp Thân của tôi, chẳng qua, tôi biết, pháp thân rách nát này, làm sao so được với uy lực của Thiên Uy Pháp Thân.

- thẳng ranh, mày ép tao phải triệu hồi ra pháp thân Bách Qủy của mình, mày chờ cái chết đi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.