Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

một chiêu đánh bại Thiên Kiêu

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Thấy vậy, ánh mắt tôi khẽ sáng ngời, nơi này, thật đúng là thú vị, Hoàng Tiểu Tiên lại tiếp tục giải thích bên tai tôi.

- Em cũng thấy rồi đấy, em có thể trực tiếp đi vào xem, nhìn trúng thứ gì thì mua, tiền tệ thông dụng trong này là Chân Nguyên Đan, còn về linh thạch, chỉ có hội đấu giá lớn mới dùng linh thạch để đại diện cho tiền tệ.

Tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên truyền ra, tôi cũng đã hiểu, nói trắng ra là, mấy cửa hàng vỉa hè bên ngoài chẳng có đồ gì tốt, cho nên mới dùng Chân Nguyên Đan để làm tiền tệ.

- Đến cũng đến rồi, lượn qua đó xem!

Tôi liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên một cái, cất tiếng nói, Hoàng Tiểu Tiên khẽ gật đầu, chúng tôi trực tiếp bước chân đi vào trong khu chợ vỉa hè.

Tôi đi xem một vòng, nhưng xem được một lúc, vẫn chưa thấy đồ gì đáng để tôi mua, nói thật, hiện tại những thứ bình thường, tôi căn bản không bỏ vào mắt, cho nên đi xem một lúc, tôi cảm thấy. nơi này không có thu hoạch gì.

Tôi quay sang nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi chị ta có nhìn trúng thứ gì không? Hoàng Tiểu Tiên lắc đầu, hiển nhiên cũng không muốn mua gì, mà lúc này, trong đầu tôi lại truyền đến tiếng nói của kiếm linh.

- Nhóc con, quầy hàng thứ ba, có lẽ có đồ ngươi muốn!

Nghe kiếm linh nói vậy, tôi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đi qua bên đó, bởi vì dù sao Thị cũng được luyện thành từ trân châu Tiên Thiên linh bảo, tự thân đối với cảm ứng bản vật nhất định rất nhạy cảm, cho nên tôi đương nhiên tin tưởng kiếm linh.

Khi tôi tiến gần quầy thứ ba, tôi ngồi xổm xuống, trong lòng hỏi kiếm linh, thứ gì?

Kiếm linh trực tiếp nói cho tôi biết, một khúc cây khô ở bên trái!

Tôi nhướn mày, nhìn sang khúc cây khô, nhìn không ra là thứ gì, nhưng kiếm linh lại nói với tôi, đây chính là bảo bối lợi hại, chỉ là người bình thường không phát hiện được thôi!

Không đợi tôi hỏi, kiếm linh lại nói tiếp:

- Thứ này chính là Tiên Thiên Lôi Mộc, biết cái gì là Tiên Thiên Lôi Mộc không?

- Đó là Thụ tinh nghìn năm được độ kiếp, sau khi bị Thiên Lôi rửa tội, chỉ còn lại một vài thứ được coi là tinh hoa nhất, tia năng lượng này bị che giấu rất kỹ, cho nên người bình thường căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của bảo bối này, thằng nhóc nhà ngươi lại may mắn rồi!

Kiếm linh nói xong, trong lòng tôi cũng lập tức hiểu ra, đồng thời, lại bỗng thấy hoảng sợ, không ngờ thứ này lại đúng là bảo bối, hơn nữa hiện tại, tôi chẳng phải vừa hay đang cần bảo vật Mộc thuộc tính để ngưng tụ viên Nguyên Đan thứ năm sao?

Thứ này tới thật đúng lúc, có điều tôi cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, trực tiếp thả Lôi Mộc xuống, lắc lắc đầu, trưng ra bộ mặt chán ghét.

- Đạo hữu, không thích thứ này sao? Đây chính là thứ tôi lấy được trong một di tích cổ xưa, nhất định phi phàm!

Vị chủ quán tuổi khoảng hơn bốn mươi, tu vi đã tới cảnh giới Nguyên Đan cấp ba, mà tên này nom khá xảo quyệt, thấy tôi không muốn xem nữa, vội vàng lên tiếng.

Tôi tỏ ra chẳng thèm, giả bộ nói:

- Thôi đi, lừa ai thế, cái thứ rách nát đó đến ngay cả một chút khí mùi của linh khí cũng không có, chắc không phải ông tùy tiện tìm tới một khúc gỗ khô vụn ở đâu đem đến đây đấy chứ?

Mặt tên kia đỏ lên, vội vàng giải thích, thứ đó thật sự là được y lấy ở trong một di tích.

Tôi cũng không tiếp lời, kế đó xem tiếp, cuối cùng nhìn thấy một thanh linh khí không trọn vẹn, hỏi hắn thứ này bán thế nào?

- Đôi mắt của đạo hữu quả là tinh tường, linh khí này mặc dù đã hao tổn, nhưng chỉ cần trải qua một khoảng thời gian bồi dưỡng, chắc chắn lại khôi phục về thời kì đỉnh cao, giá chỉ đúng một vạn Chân Nguyên Đan!

Nhưng khi y nói xong, tôi ném thẳng linh khí xuống, quay người đi.

Tôi còn chưa nhấc bước, tên chủ quầy đã giữ chặt lấy tôi:

- ấy ấy ấy, đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng nóng vội mà! Cậu cảm thấy giá cả thế nào hợp lý thì có thể trả!

Nhìn biểu hiện của người này tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, kế đó tôi vội vàng nói:

- ông cắt cổ người ta quá, tôi chuẩn bị đi nhà khác xem đây!

Khi tôi nói xong, mặt y hơi xấu hổ, lên tiếng:

- đừng mà, cậu trả giá đi! Cậu còn chưa mặc cả cơ mà!

Mấy người này, đều là cáo già, nhất định lúc nào cũng trong trạng thái bịp người, tôi xoay người lại, nói:

- nhiều nhất là năm trăm Chân Nguyên Đan, cái thứ này của ông đều đã hỏng bét ra như vậy rồi, với lại, vẫn còn phải tặng khúc gỗ khô kia cho tôi!

Nói xong, tôi chỉ chỉ khúc gỗ ở một bên.

Vẻ mặt của tên chủ quầy khó xử, nói:

- đạo hữu, cậu ra giá thấp quá, lại còn muốn tặng thêm, kiểu gì cũng phải hai nghìn Chân Nguyên Đan.

- năm trăm!

- một nghìn tám, cái gì cũng không nói nữa rồi!

- năm trăm!

- một nghìn năm, thật sự không thể thấp hơn được nữa!

- năm trăm!

- một nghìn hai, thật sự không thể thấp hơn rồi đạo hữu, coi như kết bạn, thế nào?

- năm trăm!

- tôi đ**, đừng thế nữa mà, một nghìn, còn ít hơn một viên nào nữa tôi gọi cậu là bố!

- được, một nghìn, giao dịch xong!

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi trực tiếp vung tay lên, một nắm Chân Nguyên Đan bay ra, người này vội vàng bắt lấy, sau đó cầm hai thứ đồ lên, đi loanh quanh một lát, kiếm linh nói hắn không cảm ứng được thứ gì tốt nữa, tôi mới cùng Hoàng Tiểu Tiên rời đi.

- Thứ này của em là gì? Hình như em rất quan tâm?

Trên đường, Hoàng Tiểu Tiên hỏi tôi, lúc mặc cả Hoàng Tiểu Tiên không hỏi câu nào, rõ ràng là không muốn gây ảnh hưởng đến tôi.

Mà lúc này, tôi cười cười với Hoàng Tiểu Tiên, nói:

- Đây là Tiên Thiên Lôi Mộc!

Nói xong, ngay cả Hoàng Tiểu Tiên cũng hơi kinh hãi, cười mỉm nhìn tôi:

- Cái thằng nhóc này, chủ quầy kia mà biết, chỉ sợ sẽ tức chết mất!

- Phải biết, tác dụng lớn nhất của Tiên Thiên Lôi Mộc, là có thể tăng cường khí tức sinh mệnh tự thân, còn đẩy nhanh tốc độ tự chữa trị của xác thịt!

Hoàng Tiểu Tiên đương nhiên cũng biết mức độ quan trọng của Tiên Thiên Lôi Mộc, liền cất tiếng nói với tôi, tôi cũng biết lần này mình chơi lão bán hàng một vố, sau đó hỏi Hoàng Tiểu Tiên, tiếp theo đây chúng tôi đi đâu?

- Đương nhiên là đi vào phòng đấu giá trong thành, chỉ là không biết phiên đấu giá gần nhất sẽ cử hành vào lúc nào, qua đó xem trước đã!

Nói xong, Hoàng Tiểu Tiên đi trước dẫn đường, tôi đi theo cạnh Hoàng Tiểu Tiên, rất nhanh đã tới phòng đấu giá, xem qua thông báo một chút, nói gần đây sẽ có một phiên đấu giá, hai ngày sau cử hành.

Trong thời gian hai ngày này, cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi, kế đó tôi và Hoàng Tiểu Tiên đi tìm một khách điếm ở gần, trong này mọi thứ đều cổ xưa, cũng không có khách sạn, đến chiếu sáng, còn vẫn dùng đèn dầu từ xưa, sau khi tôi và Hoàng Tiểu Tiên tới khách điếm, lại nhận được thông tin chỉ còn một phòng cuối cùng!

- Vậy thì một phòng!

Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh gần như không do dự, trực tiếp lên tiếng.

- Căn phòng này bổn thiếu gia thuê!

Nhưng, khi Hoàng Tiểu Tiên nói xong, phía sau bỗng truyền ra một tiếng nói lạnh như băng.

Khi âm thanh này truyền ra, lông mày tôi khẽ nhíu lại, nhìn ra đằng sau.

Chỉ thấy một gã thanh niên đang đi tới chỗ chúng tôi, nhìn thấy người này, lông mày tôi nhíu chặt hơn, hắn không phải ai khác, mà chính là Diệp Vũ Hoa, trên mặt hắn giăng đầy vẻ kiêu ngạo, hình như không để bất kì người nào vào trong mắt.

- Diệp công tử, phòng này đã được hai vị đây đặt trước rồi!

Nhân viên lễ tân lập tức lên tiếng, nói với Diệp Vũ Hoa, nhưng tôi có thể nhìn được ra, vẻ mặt nhân viên lễ tân hơi ái ngại, còn có chút sợ hãi.

- Không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi nói căn phòng này tôi thuê rồi? anh là không nể mặt tôi, hay là không nể mặt môn phái Thiên Hoa?

Diệp Vũ Hoa không hề quan tâm lời nói của nhân viên lễ tân, trực tiếp cất lời, sau khi nói xong còn liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Sau đó mắt hắn dừng trên thân người của Hoàng Tiểu Tiên, ánh mắt khẽ phát sáng, bởi vì dáng người của Hoàng Tiểu Tiên, lúc này dù Hoàng Tiểu Tiên đã sử dụng huyễn thuật để che đi dung mạo thật, nhưng dáng người vẫn rất nóng bỏng.

Có điều khi nhìn lên gương mặt của Hoàng Tiểu Tiên, Diệp Vũ Hoa lập tức mất hứng.

- Phòng này chúng tôi đã đặt rồi, nếu anh muốn có thể đi nơi khác!

Tôi nhìn Diệp Vũ Hoa, lập tức lên tiếng.

Người này vừa nhìn là biết đang ỷ vào thế lực của tông môn, tùy ý làm xằng bậy ở bên ngoài, điều này, trùng hợp là không thực hiện được với tôi.

- Cậu là ai? Phòng bổn thiếu gia nhìn trúng, cũng đến lượt cậu mở miệng? được rồi, hiện tại căn phòng này thuộc về tôi, hai người có thể đi nơi khác!

Diệp Vũ Hoa thản nhiên lên tiếng, sau đó đi thẳng đến chỗ tôi, rõ ràng là có ý muốn ép buộc.

- Người này xui xẻo rồi, không ngờ lại đụng phải Diệp Vũ Hoa!

- Diệp Vũ Hoa này nổi tiếng kiêu ngạo, hầu như chẳng có mấy ai được hắn liếc nhìn dù chỉ một cái.

- Nếu là tôi, thì đành nhượng bộ, dù sao người này không dễ trêu chọc!

- Khà khà, tôi thấy, thằng kia đen đủi rồi!

Xung quanh lập tức truyền tới những tiếng nghị luận, hiển nhiên đều là bởi vì Diệp Vũ Hoa, thấy Diệp Vũ Hoa ở đây, mắt ai cũng lóe lên ánh nhìn hứng thú.

- Theo tôi thấy, anh mới không xứng!

Đối với thái độ của Diệp Vũ Hoa, tôi lạnh giọng đáp trả.

Vẻ mặt Diệp Vũ Hoa hơi thay đổi, khí thế trên người gần như ngay lập tức bạo phát, cảm nhận được khí thế của Diệp Vũ Hoa, khóe miệng tôi xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Kế đó, thân người Diệp Vũ Hoa không có dấu hiệu báo trước, lao thẳng tới chỗ tôi.

- Muốn chết, đã lâu không động tay động chân, không phải thứ gì cũng có thể kêu gào ở trước mặt tôi đâu!

Thân hình vừa động đậy, tiếng nói nhàn nhạt của Diệp Vũ Hoa cũng truyền ra.

Nhưng tôi thì lại vẫn đứng im tại chỗ, cũng không hề nhúc nhích!

- Thằng đó thật đen đủi, chắc là người ngoại tỉnh? Không ngờ lại không nể mặt Diệp Vũ Hoa?

- Tính khí của Diệp Vũ Hoa này luôn nóng nảy, nói động thủ là động thủ, trước nay chưa từng thay đổi!

- Có điều lại nói, dáng người của người con gái bên cạnh thằng đó, con mẹ nó bốc lửa thật, nếu như gương mặt xinh đẹp một chút, vậy thì sướng chết mất!

- Thật ra tắt điện đi rồi thì đều giống nhau, như vậy, cũng vẫn sướng chết!

Những tiếng nghị luận lại truyền ra quanh người, Diệp Vũ Hoa đã tới trước mặt tôi, nhìn thấy thân ảnh trước mặt, tôi khẽ nhếch môi, một nắm đấm trực tiếp vung về phía Diệp Vũ Hoa.

Thình!

Hai nắm đấm lập tức đập vào nhau, ngay sau đó, sắc mặt Diệp Vũ Hoa đột nhiên đại biến, ánh mắt lấp đầy vẻ khó tin.

Nhưng, không đợi hắn kinh hãi quá nhiều, thân người hắn vẫn là trực tiếp bay ngược ra đằng sau.

- Cái gì?

- Đó là Diệp Vũ Hoa?

- Hắn…. thế mà lại bại rồi?

- Một chiêu?

Những tên đang xem kịch vui ở xung quanh cũng không thể tin được nhìn một màn trước mắt, thân người tôi vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn Diệp Vũ hoa đã rơi xuống đất, cất tiếng:

- Thiên tài? Cũng chỉ như vậy mà thôi!

Tiếng nói khinh miệt châm chọc của tôi rơi thẳng vào trong tai Diệp Vũ Hoa, hắn giận dữ bò dậy, muốn tiếp tục lao tới, nhưng tôi lại không hề để ý.

Cười nói;

- ồ, xem ra cảm thấy mặt vẫn chưa đủ xấu?

Khi tôi nói xong, thân người Diệp Vũ Hoa cuối cùng cũng khựng lại, trừng mắt nhìn tôi trân trân!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.