Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tìm đến tận cửa

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Chính lúc này, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Diệp Vũ Hoa, sau đó lại chuyển sang người tôi.

- Người này là ai?

- Còn trẻ như vậy, tôi thấy có lẽ hắn còn ít tuổi hơn Diệp Vũ Hoa?

- Thế mà lại có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Vũ Hoa? Lẽ nào là ‘hạt giống’ của tông môn nào đó đang che giấu?

- Kinh khủng quá! Thực lực thế này, chỉ sợ cũng có thể hạ gục được đám người Bạch Ngọc Thanh kia?

Những tiếng nghị luận kinh hãi ở quanh thân khiếp Diệp Vũ hoa chau mày, thậm chí tôi còn cảm nhận được ngọn lửa giận ngùn ngụt trong lòng hắn, muốn tìm chỗ phát tiết, nhưng lúc này, lại không có chỗ cho hắn chuốc giận.

- Thằng ranh, mày tên gì? Báo danh ra đây!

Diệp Vũ Hoa trầm ngâm thật lâu, hình như đã có ý muốn từ bỏ việc dây dưa với tôi, trầm giọng hỏi, nghe vậy tôi cười ảm đạm. đáp:

- Thực lực của anh, còn chưa đủ tư cách để biết tên tôi, tôi ở trong khách điếm này, nếu khó chịu, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi!

Sau khi nói xong, tôi trực tiếp quay người, không hề để ý tới Diệp Vũ Hoa, rồi sau đó nói với nhân viên lễ tân:

- Phiền anh giúp chúng tôi làm thủ tục nhận phòng!

Nhân viên lễ tân bị tiếng nói của tôi kéo về hiện thực, lúc này mới phản ứng lại, sau đó vội vàng gật đầu, còn Diệp Vũ Hoa sau lưng, cuối cùng nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ rời đi.

Hắn không đi, lẽ nào còn muốn tiếp ở lại làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Hắn không làm được, Diệp Vũ Hoa bản tính kiêu ngạo, mặc dù hắn vẫn chưa bằng mấy yêu quái của tông môn khác, nhưng trong tông môn mình, hắn đã được coi là thiên tài hàng đầu!

Nhưng vừa rồi, bản thân lại bị thua dưới một chiêu của người khác, hơn nữa nhìn thằng đó, còn ít tuổi hơn mình, chuyện này là thế nào chứ?

Không phải có nghĩa là hắn đã bị người ta cưỡi lên đầu hay sao? Quan trọng nhất là, nhìn thằng đó lạ hoắc, nó là ai mà hắn cũng không biết.

Diệp Vũ Hoa hậm hực ấm ức trong lòng, hắn nói với bản thân, nhất định phải lập ngược thế cờ! qua hai ngày nữa, sư huynh trong tông môn sẽ tới, đến lúc đó, xem thằng đó còn kiêu ngạo như vậy được không!

Kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Đan rất nhiều, nhưng trong những người đồng cảnh giới, cũng phân cao thấp.

Là nói có yêu nghiệt trong tông môn, mặc dù chỉ là cảnh giới Nguyên Đan, nhưng lại có thể chiến một trận phân cao thấp với cảnh giới Ngưng Anh!

Còn cả Bạch Ngọc Thanh kia, nghe nói từng chạy thoát khỏi truy sát của kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh, tên dâm ma đó nhìn trúng nhan sắc của Bạch Ngọc Thanh, nhưng cuối cùng lại không làm được gì Bạch Ngọc Thanh.

Hơn nữa, sau khi Bạch Ngọc Thanh thoát được, gã cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh kia đã bị người của Bạch Trúc Xá truy sát.

Đây chính là hậu quả phải gánh chịu khi khiêu khích các môn phái lớn! dù sao các môn phái đều có thái độ kiêu kỳ của riêng mình, cũng không phải người nào cũng có thể khiêu khích được.

Những đệ tử trẻ tuổi tông môn ra ngoài xảy ra tranh chấp, cũng là điều rất bình thường, tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể tùy ý khiêu khích quyền uy của tông môn.

…….

- Nơi này cũng không tệ lắm!

Sau khi tiến vào khách điếm, tôi phát hiện cảnh vật chung quanh đều mang phong vị cổ xưa, thực ra cũng không kém cạnh hơn khách sạn năm sao bên ngoài, hơn nữa quan trọng nhất là, linh khí trong này nồng đậm hơn ở bên ngoài.

- Đúng là không tồi, đáng tiếc lại chỉ có một cái giường!

Hoàng Tiểu Tiên cười như không cười nhìn tôi, cất tiếng nói, nghe vậy, tôi không tiếp lời, sau đó nói với Hoàng Tiểu Tiên, buổi tối tôi ngồi thiền ở bên ngoài là được rồi!

Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tiên mất hứng, bĩu môi lườm tôi, thấy vậy, tôi sửng sốt, lẽ nào chị ta không phản đối tôi ngủ cùng chị ta?

Có điều không còn cách khác, cho dù có như vậy, tôi cũng không dám thử, ông nội nó, người con gái trước mắt này không phải thứ thiện lành gì, cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh rồi, đến lúc đó nếu làm chị ta khó chịu, một cước đạp tôi xuống, vậy thì quá mất mặt.

Nhưng, lúc này, tôi lại không biết, ở bên ngoài, tên tuổi của tôi đã truyền ra khắp nơi, chẳng qua là không ai biết tên thật của tôi là gì mà thôi.

……

- Các người nghe tin gì chưa? Diệp Vũ Hoa bị người ta đánh bại rồi!

- Hả? là ai thế? Phạm Trùng? Hay vẫn là tiểu bát quái?

Người nói vội vàng lắc đầu, nói đều không phải, bảo mọi người tiếp tục đoán!

- Lẽ nào là Bạch Ngọc Thanh, Bạch Ngọc Thanh của Bạch Trúc Xá thực lực cao thâm, nhưng rất ít động thủ với người khác! Diệp Vũ Hoa đó chắc không phải đi trêu đùa Bạch Ngọc Thanh đấy chứ?

Lập tức có người mặt mày phẫn nộ lên tiếng đoán, dù sao tên tuổi của Bạch Ngọc Thanh cũng khá vang dội ở trong tỉnh Vân Nam, không chỉ riêng thực lực, mà chủ yếu vẫn là dung mạo và khí chất của Bạch Ngọc Thanh.

Hình như đại đa số các Thiên Kiêu tu luyện, đều có tâm tư muốn theo đuổi Bạch Ngọc Thanh.

- Không đúng không đúng, đều không phải, mà là một thằng còn ít tuổi hơn Diệp Vũ Hoa, một thanh niên trẻ tuổi không rõ tên !

Sau đó, người nói trực tiếp ném ra một quả bom, tất cả mọi người đều ồn ào náo động hẳn lên.

- Chém gió vừa thôi ông ơi, thanh niên tài tuấn lợi hại như thế, còn không vang danh khắp tỉnh Vân Nam sao?

- Đúng vậy, thôi ông không phải lừa chúng tôi!

- Mẹ nó, tôi nói thật, tên đó đang ở trong khách điếm Thanh Văn, các người không tin có thể đi xem, hơn nữa còn là thua trong một chiêu duy nhất, Diệp Vũ Hoa bị hạ gục bởi một chiêu!

Người con trai đang nói ấm ức, vội vàng giải thích, hình như đang chứng minh lời nói của mình, còn muốn dẫn mọi người đi gặp thanh niên kia.

- Tôi tin cậu, tiếp tục nói!

Lúc này, một bàn trà bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một thân người, tiếng nói thản nhiên vang ra, mà đương nhiên tất cả mọi người đều lập tức đưa mắt nhìn người đến, sắc mặt ai cũng trở nên đứng đắn hơn.

- Tiểu, tiểu bát quái?

Trong đám người có một người bỗng kinh hô, không sai, người tới chính là Bồ Tùng, sở dĩ bị gọi là tiểu bát quái, là bởi vì mọi người đều tin rằng hắn sẽ là đệ tử trẻ tuổi kế thừa chủ vị của Bát Quái Môn.

- Tiếp tục nói, không cần để ý tôi!

Bồ Tùng không lờ đi, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, lên tiếng nói, lúc nói xong, người kia uống một ngụm trà, sau đó lại tiếp tục kể lại cảnh tượng ngày hôm nay ở khách điếm Thanh Văn.

nói xong, Bồ Tùng khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm người nọ, hỏi:

- Một chiêu đã thua, hơn nữa còn mới khoảng hai mươi tuổi sao?

Rõ ràng, trong đầu Bồ Tùng đã chuyển động rất lâu, nhưng đều không tìm thấy ấn tượng về người nào như vậy, hắn thực sự không hiểu, từ bao giờ mà tỉnh Vân Nam lại xuất hiện thêm một yêu nghiệt thế này.

Có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Vũ Hoa, hắn biết thực lực này có nghĩa là gì, nếu thực lực của người đó là cảnh giới Nguyên Đan điên phong, thậm chí tuổi còn chưa đến hai mươi, vậy thì yêu nghiệt thế này không thể nào không có chút danh tiếng.

Nghĩ đến đây, Bồ Tùng đứng dậy, rời khỏi quán trà!

- Tiểu bát quái rời đi rồi! hắn đi đâu làm gì?

- Chắc không phải tới khách điếm kia đi?

- Mẹ nó, hắn đi tìm thanh niên kia, tôi cũng phải đi!

- Mau qua đó xem, có lẽ có kịch hay!

Từng thân ảnh đồng loạt đứng dậy, chạy ra bên ngoài!

Hiển nhiên, mọi người đều đoán được ra, tiểu bát quái muốn đến khách điếm tìm thanh niên đánh bại Diệp Vũ Hoa, kịch hay thế này, không thể không đến xem.

…….

Tôi đang ngồi khoanh chân trong phòng, bỗng cảm nhận thấy phía dưới có tiếng động ồn ào, khi nghe thấy tiếng động, tôi khẽ cau mày, bởi vì trong những tiếng nghị luận bên dưới, hình như có liên quan tới Diệp Vũ Hoa!

- Vị đạo hữu đánh bại Diệp Vũ Hoa kia ơi, Bồ Tùng đến diện kiến!

Bên dưới lập tức truyền lên tiếng nói lạnh lùng, lòng tôi sửng sốt, Bồ Tùng? Người này sao lại đến đây?

Sau khi nghĩ kỹ một hồi, tôi đã hiểu ra, có lẽ bởi vì tin tức tôi đánh bại Diệp Vũ Hoa đã bị truyền ra ngoài, cho nên hiện giờ Bồ Tùng đã tìm đến tận cửa.

- Bảo em bớt làm màu thôi em không tin, lần này thì hay rồi, tìm đến tận cửa rồi!

Bên cạnh vang lên tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên, mà lúc này, tôi đứng dậy, có chút bắt đắc dĩ cười cười:

- Không có cách nào khác mà, em đã cố gắng muốn người ta chỉ coi mình là ngọn cỏ ven đường, nhưng mà tên đó ức hiếp người quá đáng!

Xua xua tay, tôi vẫn đi ra khỏi khách điếm, đợi tôi đã đi tới phía bên dưới, lập tức nhìn thấy Bồ Tùng đang đứng sừng sững trước mặt, phía sau lưng Bồ Tùng, lại là một đám người ‘lót dép hóng’.

Khi nhìn thấy Bồ Tùng, tôi thản nhiên nói:

- Anh tìm tôi?

Bồ Tùng nhướn mày, đồng tử hơi co lại, hình như đang đánh giá tôi, sau một lát, Bồ Tùng mới lên tiếng:

- Nghe nói đạo hữu đánh bại Diệp Vũ Hoa, còn là chỉ cần một chiêu, Bồ Tùng đến đây xin lĩnh giáo!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.