Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tìm hội trường

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

Tôi không chút do dự, trực tiếp gật đầu, nói những thứ này đều có thể bán đấu giá, hỏi ông ta đại khái có thể phỏng chừng qua giá trị cho tôi được không?

Sau đó, Khâu Nguyên Chân bảo tôi chờ một chút, ông ta bắt đầu tính toán, cuối cùng, Khâu Nguyên Chân quay lại, nói:

- Hiện tại, định giá của những thứ này, tạm thời dùng giá bán do chúng tôi đề ra, những thứ của đạo hữu, ít nhất có thể đổi được 5000 linh thạch thượng phẩm!

Khi nghe thấy con số này, tôi nhảy dựng cả lên, bởi vì lúc trước Hoàng Tiểu Tiên từng giải thích qua, linh thạch là vật tu luyện thanh thuần hơn cả chân nguyên đan.

Bình thường linh thạch hạ phẩm mới được phân bố rộng rãi, sau đó là linh thạch trung phẩm, cuối cùng là thượng phẩm, trung phẩm có giá trị là 100.

Cũng chính là nói, một viên linh thạch thượng phẩm = 100 viên linh thạch trung phẩm, 100 linh thạch trung phẩm = 10000 linh thạch hạ phẩm.

Hiện tại tính qua, ít nhất tôi đang có 50 vạn trung phẩm linh thạch, lão Doãn cũng đã đề cập qua, trận pháp của lão ấy ít nhất phải cần mười vạn linh thạch trung phẩm để dẫn động, còn đại trận thần bí kia, cần trăm vạn linh thạch trung phẩm.

Lão Doãn nói, đến lúc đó nếu thành rồi, sơn trang Đạo Minh ít nhất cũng có thể sánh ngang với hàng loạt các môn phái lớn trong cả Hoa Hạ.

Đương nhiên, chỉ là nói trên phương diện đại trận và ảo cảnh tu luyện.

Nhưng một trăm linh thạch trung phẩm, ông nội nó, đến bao giờ thì mới tích góp đủ? Hiện tại toàn bộ những thứ bán được đã lấy ra rồi, cũng chỉ mới 50 vạn.

Còn là tất cả, bao gồm cả túi càn khôn của mấy lão già cảnh giới Ngưng Anh, những thứ trong đó đều đã tính cả rồi.

- Bán đấu giá đi!

Tôi thấp giọng nói, không có cách khác, hiện tại tôi đang thiếu linh thạch, nhất định phải bán, hơn nữa con số này cũng đáng kinh ngạc rồi, nhiều linh thạch như vậy, tôi rất hài lòng.

50 vạn, trừ đi 10 vạn phải dùng cho đại trận, tôi vẫn còn 40 vạn, lát nữa đấu giá, nếu tôi thấy thứ gì vừa ý, cũng có thể thò tay vào.

Cho nên, đương nhiên không hề do dự mà quyết định.

Đạo thuật cấp cao của Thần Kiếm Môn và môn phái Hỏa Viêm đều bị tôi bán hết, chỉ để lại kiếm pháp cao nhất của Thần Kiếm Môn, là đạo thuật mà Kiếm Vô Danh từng sử dụng trong hố trời Âm Tang, đúng là rất mạnh.

- Người bạn nhỏ, đây là ‘thẻ’ hội viên của Vạn Thế Thương Hội chúng tôi, cậu ủy thác đồ cần bán , đến lúc tổng giá sau khi bán là bao nhiêu, chúng tôi sẽ trích ra năm phần trăm, coi là phí của chúng tôi, về sau cậu đến bất kì Vạn Thế Thương Hội ở nơi nào, cũng đều nhận được đãi ngộ hội viên của chúng tôi!

Lúc này, Khâu Nguyên Chân trước mặt đưa cho tôi một miếng lệnh bài màu trắng, bên trên có một chữ “Vạn” cổ rất lớn.

Lại nói đại nghiệp của Vạn Thế Thương hội rất lớn, tôi đương nhiên không thể từ chối hội viên, sau này có lẽ sẽ thường xuyên lui tới phòng đấu giá, như vậy, thứ này cũng có lợi hơn.

Sau khi nói lời cảm ơn, tôi và Hoàng Tiểu Tiên liền đi khỏi, Khâu Nguyên Chân nói với tôi, giá cả lúc trước chỉ là do ông ta tự định giá, giá cả có thể cao hơn, cũng có thể thấp đi! Mà lúc tôi đi ra ngoài, lập tức có người đưa tôi và Hoàng Tiểu Tiên đến một ghế lô đơn độc.

(ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)

Đây là đãi ngộ của hội viên, sau khi vào trong ghế lô, Hoàng Tiểu Tiên có phần kinh ngạc!

- Ý, ghế lô này cũng có chút đặc biệt!

Tôi lập tức hỏi Hoàng Tiểu Tiên đặc biệt ở chỗ nào? Hoàng Tiểu Tiên nói, ghế lô này ngăn cách được sự thăm dò của người khác, cũng chính là nói, người khác không thể phát hiện ra bên trong ghế lô lại có người.

Nghe vậy, tôi gật đầu, thật ra tôi chẳng có hứng thú lắm, có điều cũng khá kinh ngạc về thủ đoạn của Vạn Thế Thương Hội, đây được xem như là mánh khóe bảo vệ khách hàng.

Lúc này, tôi cầm một tờ đơn lên, xem qua một chút, hình như là những thứ được đấu giá trong ngày hôm nay.

- Không hổ danh là Vạn Thế Thương Hội, những thứ được bán đấu giá, đem ra bên ngoài, thứ nào cũng là bảo vật quý báu khó tìm, nhưng lại có thể tìm được trong đây!

Hoàng Tiểu Tiên cũng nhìn thoáng qua, sau đó cất tiếng nói:

- Những thứ này thật ra vẫn chưa đủ, chỉ là những vật phẩm đã được định trước được đem ra đấu giá, nếu như vừa nãy em mới ủy thác cho họ, thì trong đơn này đương nhiên chưa có đồ của em, trên này cũng chỉ giới thiệu qua loa, giữa lúc đó, nói không chừng còn xuất hiện thứ gì đó tốt hơn!

Tôi gật đầu, tôi hiểu những gì Hoàng Tiểu Tiên nói, cuối cùng ánh mắt tôi rơi vào vị trí xếp đầu tiên, bởi vì chỗ đó không ngờ lại không có gì cả.

- Sao lại thế? Tại sao cái gì cũng không có?

Tôi nhíu mày, cất tiếng hỏi, Hoàng Tiểu Tiên cầm lấy tờ đơn, sau đó nói, đây là quy tắc muôn đời của Vạn Thế Thương Hội.

- Bọn họ sẽ đặt đồ đấu giá vào trong đáy rương, nhưng không ai biết bên trong có gì, trừ phi một vài thế lực siêu lớn, sẽ láng máng nghe ngóng được, nếu là đồ mình cần, sẽ lập tức đến tranh đoạt.

Lòng tôi sửng sốt, Vạn Thế Thương Hội còn có quy định dở hơi thế này? Có điều lại nói tôi cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, nếu như thực sự nói ra, chỉ sợ tôi không ra nổi cánh cửa này.

Phải biết rằng, nơi này, chính là địa bàn của Vạn Thế Thương Hội, cho dù có vài người thuộc các tông môn siêu cấp có mặt ở đây, chỉ e cũng không dám làm xằng bậy.

Càng nghĩ tôi lại càng tò mò không biết rốt cuộc Vạn Thế Thương Hội có nguồn gốc như thế nào.

- Phiên đấu giá hình như sắp bắt đầu rồi!

Lúc này, tôi nghe thấy phía dưới ồn ào náo động, hình như bắt đầu rồi, mà cái rèm trên ghế lô của chúng tôi cũng tự động mở ra, lập tức thấy được toàn cảnh phía dưới.

Một tòa hội trường cực lớn,đưa mắt nhìn hội trường này, chỉ sợ có thể chứa được cả ngàn vạn người, quan trọng nhất là, tôi không còn nhìn thấy bất kì một cái ghế trống nào trong hội trường cả.

Những người phía dưới, tu vi gần như đều ở cảnh giới Nguyên Đan, tìm không thấy ai dưới Nguyên Đan.

Một màn này đã chứng minh rõ, những người có thể đến nơi này, trên người ngoài tiền ra thì vẫn là tiền!

Tiền ở trong đây, là linh thạch!

Dựa theo tình hình thực tế mà nói, một viên linh thạch hạ phẩm, tương đương với một trăm viên Chân Nguyên Đan, mà ở tỉnh Qúy Châu, tôi chưa gặp qua người nào dùng linh thạch tu luyện.

Rất nhiều người đã tới cảnh giới Ngưng Anh, nhưng tu luyện vẫn dùng Chân Nguyên Đan, nhưng ở bên ngoài, những người cảnh giới Nguyên Đan, đã bắt đầu dùng linh thạch để tu luyện, đây chính là chênh lệch, cảm giác chênh lệch về kinh tế.

- Bắt đầu rồi!

- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

- Lần này gom góp linh thạch đã được khá lâu, nhất định phải đấu giá được thứ gì đó hài lòng!

Từng tiếng nghị luận vang lên từ phía dưới, tôi nhìn thấy sắc mắt tất cả mọi người, đều cực kì hưng phấn, rất rõ ràng, những người này đều rất chờ mong phiên đấu giá sắp diễn ra.

……..

Trong một ghế lô khác, có vài tên thanh niên đang ngồi ngay ngắn, ở giữa còn có một lão già râu bạc trắng, mà một người thanh niên trong đó, lại chính là Diệp Vũ Hoa hai ngày trước bị người ta đánh bại.

- Tiểu sư đệ, nghe nói đệ bị người ta dùng một chiêu hạ gục.

Lúc này, một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi trầm giọng nói, mà sắc mặt Diệp Vũ Hoa bỗng đỏ lừ!

Không thốt được câu gì, một lúc sau, Diệp Vũ Hoa mới lên tiếng:

- Tam sư huynh, là đệ vô dụng, nhưng thằng đó thật sự rất mạnh!

Người hỏi tên là Khương Điền Phong, là kẻ mạnh trong đám đệ tử trẻ tuổi môn phái Thiên Hoa, nếu nói Diệp Vũ Hoa là tiểu yêu nghiệt mới nổi, thì hắn, đã là người sớm thành danh!

Hiện tại thực lực đang ở cảnh giới Nguyên Đan điên phong, lúc nào cũng có thể bước cảnh giới Ngưng Anh, nhưng hắn cũng không phải chưa từng chiến đấu qua với cảnh giới Ngưng Anh.

- Tiểu sư đệ rèn luyện bên ngoài lâu như vậy, bị chút thiệt thòi cũng là chuyện bình thường!

Lại là một gã thanh niên khác lên tiếng, mà không khí trong ghế lô trở nên vô cùng nặng nề, Diệp Vũ Hoa cũng không dám mở miệng.

Lúc này, Khương Điền Phong lại lên tiếng:

- cửu sư đệ, nói thì nói như vậy, nhưng uy nghiêm của môn phái Thiên Hoa, không phải ai cũng khiêu khích được, sau khi đấu giá xong, huynh muốn đi xem, thằng đó rốt cuộc có lá gan to đến đâu, dám đả thương người của môn phái Thiên hoa!

Lúc Khương Điền Phong nói, ánh mắt còn vô cùng ác liệt.

- Được rồi, phiên đấu giá bắt đầu rồi, những chuyện này, đợi xong chuyện rồi nói!

Chính lúc này, người già vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, mà những tên thanh niên còn lại thì cúi gằm đầu, đồng thanh:

- Vâng, thất sư thúc!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.