Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phiên đấu giá bắt đầu

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Nhìn thấy Bồ Tùng đang đứng ôm quyền trước mặt, lòng tôi buồn bực, những người này nhàn rỗi quá à? Không có chuyện gì làm thì thích đi tìm người để khiêu chiến?

- Ơ, tôi có thể từ chối được không?

Tôi gãi gãi mũi, thử lên tiếng hỏi, nhưng, Bồ Tùng lại cau mày, hình như hắn không ngờ, tôi sẽ không do dự mà cự tuyệt.

Hắn nghĩ rằng, bất kì một Thiên Kiêu trẻ tuổi nào, đều có niềm kiêu hãnh của bản thân, loại người này không thể nào cự tuyệt khiêu khích của người khác, nhưng tên trước mặt lại không cần nghĩ đã muốn cự tuyệt, đùa cái gì vậy.

Cho nên, vốn dĩ Bồ Tùng đã chuẩn bị từ sớm một bài văn, hiện tại lại không thể sử dụng, hơn nữa còn phát hiện bản thân không biết phải nói gì!

Tôi thấy Bồ Tùng trước mặt ngây ra một lúc lâu.

Lúc này mới cất ra tiếng nói lạnh như băng:

- Cho tôi một lý do!

Nghe vậy tôi sửng sốt, còn cần lý do sao? Cự tuyệt thì cần lý do gì, đùa gì vui thế? Tôi nhìn tiểu bát quái, sau đó nói:

- Vậy anh cũng cho tôi một lý do không cự tuyệt anh đi!

Sắc mặt Bồ Tùng trùng xuống, rõ ràng không ngờ tôi lại hỏi ngược lại hắn như vậy.

- Anh xem, anh cũng không tìm ra lý do đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi từ chối người khác, không cần lý do! Không muốn đánh thì không đánh, cần quái gì lý do với chả lý chấu, không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!

Nói xong, tôi xoay người, hướng về phía khách điếm, thấy vậy, ánh mắt của những người xung quanh vô cùng kinh hãi.

- Đây, người này sao lại ngông cuồng thế?

- Không ngờ đến cả tiểu bát quái mà cũng không để vào mắt, chậc chậc chậc!

- Các ông mau nhìn kìa, có phải tiểu bát quái tức giận rồi không, cả cái tỉnh Vân Nam này, người có thể chọc giận tiểu bát quái, chỉ e ít đến mức đếm trên đầu ngón tay!

Những tiếng nghị luận xì xào xung quanh vang lên, đương nhiên tôi không thể thoát khỏi Bồ Tùng, mặt mày Bồ Tùng vặn vẹo, hình như đang phải chịu ‘nỗi nhục’ cực lớn, cuối cùng, hắn nhìn tôi, lạnh giọng nói:

- Người tôi muốn khiếu chiến, không ai có thể không tiếp nhận, đây cũng là lý do của tôi!

Tiếng nói truyền đến từ sau lưng, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì tôi đã dự cảm thấy gì đó rồi, một cơn gió sắc lạnh đang ập tới từ phía sau.

- Các người xem kìa, tiểu bát quái ra tay rồi!

- Chỉ cần không hòa hợp một câu, lập tức ra tay, đây mới chính là khí phách của tiểu bát quái!

- Ý, sao thằng kia không nhúc nhích! Làm trò quỷ gì đấy?

- Lẽ nào, hắn…..

Không đợi đám ‘hóng hớt’ xung quanh nói xong, tôi đột nhiên quay lại, lúc xoay người, một nắm đấm đánh về phía luồng gió sau lưng.

Trên nắm đấm, hình như không hề có chút chân nguyên nào, cứ thế “bày ra” trước mặt những người đang trợn mắt há mồm, khó tin nổi nhìn một màn trước mắt.

- Người này làm gì vậy? muốn chết à? Thế mà lại không hề điều động chân nguyên?

- Quá là ngông cuồng, kia chính là tiểu bát quái đấy, Diệp Vũ Hoa chẳng qua chỉ là cảnh giới Nguyên Đan cấp bốn, tiểu bát quái đường đường là cảnh giới Nguyên Đan điên phong!

Thình!

Một tiếng nổ cắt ngang những tràng tiếng nghị luận của mọi người, nhưng, khiến tất cả mọi người không ngờ là, giây phút âm thanh trầm đục truyền ra, một thân hình đột nhiên bay ngược ra ngoài.

Nhìn thân ảnh đang bay ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ hú hồn hú vía, rất nhiều người thậm chí còn há to miệng, không thốt được lời nào.

- Tiểu bát quái, bại rồi….

- Mẹ nó, lại chỉ dùng một quyền, đây rốt cuộc là yêu quái phương nào?

- Tên này, chắc chắn là ‘hạt giống’ của tông môn thần bí nào đó, lần này được thả ra ngoài rèn luyện!

- Có khi thế thật, tông môn nào có thể nuôi dưỡng ra thứ yêu nghiệt này chứ?

Từng tiếng nói không thể tin nổi truyền ra, mà đối với những điều ấy, tôi lại chẳng quan tâm, nói thật, nếu không phải Diệp Vũ Hoa cứ ép bức tôi, tôi cũng không lựa chọn ra tay.

Bởi vì mục đích chủ yếu của tôi đến đây lần này là vì muốn đổi được linh thạch, sau đó đi tìm hiểu một chút về giới tu luyện, tuy rằng hiện tại thực lực của tôi vẫn không ngừng tăng lên, nhưng tôi biết, những thứ tôi biết, nói trắng ra, vẫn là quá ít!

Cứ thế, tôi nhìn Bồ Tùng mặt mày kinh hãi không cam lòng ở dưới đất, thản nhiên nói:

- Hiện tại anh đã biết, lý do tôi từ chối là gì chưa?

Bố Tùng há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, sắc mặt đã tỏ ra khuất phục, không sai, ai cũng thể hiểu được câu nói kia của tôi, lúc trước tôi từ chối, là bởi vì tôi biết, Bồ Tùng căn bản không phải là đối thủ của tôi.

Nhưng Bồ Tùng lại chủ động ra tay, nếu tự hắn đã không biết thức thời, thì tôi cần gì phải tiếp tục nhường nhịn nữa.

Bồ Tùng đứng dậy, không nói nửa lời, xoay người trực tiếp rời đi, mọi người nhìn theo bóng lưng cô đơn của tiểu bát quái, đều vô cùng bùi ngùi.

Vị thiên tài không ai bì nổi này, hiện tại, đã không còn ánh hào quang như ngày trước, hiển nhiên, ở dưới một quyền khi nãy, thì ánh hào quang của hắn đã lụi tàn rồi.

Nhưng chuyện này đối với hắn mà nói, chưa hẳn đã là chuyện xấu, bởi xong chuyện nếu hắn có thể nghĩ thông, vậy hắn sẽ thu hoạch được càng nhiều bài học, nếu hắn không thể bước ra khỏi cuộc bại trận này, vậy thì đó là chuyện của hắn, có lẽ cả cuộc đời, hắn khó mà bước qua được cảnh giới Nguyên Anh.

Những chuyện này tôi không muốn để tâm quá nhiều, sau đó, tôi xoay người rời đi, để lại đám chúng nhân đang khiếp sợ đứng im thin thít.

Về tới phòng, Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi cười:

- Giải quyết rồi?

Tôi bất đắc dĩ xua tay, chỉ e tất cả những chuyện xảy ra khi nãy, đều đã bị Hoàng Tiểu Tiên nhìn rất rõ, tôi cũng không cần giải thích gì nhiều.

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp lên tiếng nói với tôi:

- Thực ra, chị muốn nói với em là, tất cả những chuyện này, có lẽ chỉ là bắt đầu!

Nghe vậy tôi đưa mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên, trên mặt chị ta, mang một nụ cười nhàn nhạt.

- Em phải biết, tỉnh Qúy Châu trong cả Hoa Hạ, hoàn toàn là một thành thị không mấy nổi trội, mà ở trên tu luyện, cũng là một nơi cực kì lạc hậu, cho nên đất trời ở bên ngoài, luôn luôn rộng lớn hơn tỉnh Qúy Châu.

- Những gì hôm nay em gặp phải, có lẽ sau này, sẽ thường xuyên xảy ra, em phải biết rằng, những Thiên Kiêu luôn tự cho mình là đúng đó, thích nhất là dẫm đạp người khác, bọn chúng có khoái cảm là đè bẹp đạo hữu cùng tuổi ở dưới chân, bởi vì đó là một loại thành công, mà con đường tu luyện, cũng chính là đạo lý như vậy.

- Quan trọng nhất là, những người này còn rất huênh hoang, nếu em không tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn, hắn sẽ cảm thấy em xem thường hắn, lại càng muốn chiến đấu với em hơn, biện pháp duy nhất, chính là đánh bại hắn, để hắn biết, hắn không bằng em, như vậy về sau hắn cũng không năm lần bảy lượt tới quấy rầy em nữa!

Hoàng Tiểu Tiên giải thích một tràng cho tôi nghe, sau khi nghe xong, tôi cũng cảm thấy, Hoàng Tiểu Tiên nói như vậy không phải là không có đạo lý.

ở tỉnh Qúy Châu, lớp trẻ tuổi, hoàn toàn không thấy mấy ai có thực lực cao, nhưng khi ra ngoài, ở khắp nơi đều có, chỉ nhìn đại một người, cũng là cảnh giới Nguyên Đan.

ở tỉnh Qúy Châu, Đạo Minh chính là minh chứng, cảnh giới Nguyên Đan cũng chỉ có vài người, quan trọng nhất là, cho dù đã tới cảnh giới Nguyên Đan, cũng đều sắp ba mươi tuổi.

Đừng chỉ nghĩ là vài năm, thời gian vài năm, chính là thời gian vàng kim, lúc còn trẻ bản lĩnh của bạn càng lớn,thì chứng minh về sau bạn càng tiến được xa hơn.

- Ý của chị là, muốn em đánh hạ từng người một?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hứng thú hỏi, mà lúc này, khóe miệng Hoàng Tiểu Tiên xuất hiện nụ cười thản nhiên.

- Tự em lý giải, chị chỉ tùy ý nói với em một chút thôi, với lại chị cũng cảm giác được, em thành lập Đạo Minh, một lòng một dạ muốn xây dựng Đạo Minh ngày một lớn mạnh, chị biết, trong lòng em vẫn có mục đích riêng, nhưng chị không hỏi em, chị chỉ muốn nói, muốn Đạo Minh lớn mạnh hơn, vậy thì không thể chỉ phủ sóng một nơi, đặc biệt là tỉnh Qúy Châu!

Sau khi nói xong, Hoàng Tiểu Tiên ngáp một cái, nói chị ta buồn ngủ rồi, bảo tôi cứ ngẫm nghĩ lại, kế đó Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp xoay người, đi vào trong phòng ngủ.

- Đúng rồi, chị vào trước sưởi ấm chăn, nếu em lạnh, có thể vào!

(nhặt liêm sỉ lên chị hồ ly ơi, cơ mà ta nói có khi phải thế này mới thoát ế =)) )

Nhìn thấy ánh mắt ‘khiêu gợi’ của Hoàng Tiểu Tiên, tôi lập tức nhận thua, lạnh con mẹ nhà chị, ông đây tốt xấu gì cũng là cảnh giới Nguyên Đan, còn bị lạnh phải đắp chăn sao, đơn giản là lại đang dụ dỗ ông mà thôi!

Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hồi tưởng về những gì Hoàng Tiểu Tiên nói.

Lúc này, lòng tôi vô cùng cảm khái, đúng vậy! tôi phải mở rộng Đạo Minh, đúng là tôi có tâm tư riêng, tôi biết mẹ tôi nhất định chưa chết, nhưng thế lực sau lưng mẹ tôi, đến cả bố tôi cũng phải dè chừng, đủ để chứng minh mạnh tới cỡ nào.

Lý Nửa Cân rất mạnh, huyết sát thi vương được nuôi dưỡng thành công, là khái niệm thế nào! Dù sao cũng rất mạnh, ít nhất cũng không yếu hơn Hoàng Tiểu Tiên, đây là thứ mà bố tôi tạo ra.

Vậy thì bố tôi, rõ ràng là còn mạnh hơn cả Lý Nửa Cân, dưới tình hình này, mà bố tôi vẫn không có cách gì trực tiếp đối mặt với thế lực sau lưng mẹ tôi.

Hít sâu một hơi, trong đầu tôi vẫn là câu nói của hoàng Tiểu Tiên, muốn phát triển Đạo Minh, thì không thể chỉ phổ cập ở tỉnh Qúy Châu.

Bất kì nơi nào ở bên ngoài, các tông môn tu luyện đều lớn hơn tỉnh Qúy Châu.

Ví dụ như tôi đã từng tới qua môn phái Thanh Thành, nhưng hiện tại xem ra, môn phái Thanh Thành so với cả Hoa Hạ, cũng chưa được coi là quá khủng bố.

Từ từ khép mắt lại, tôi tạm thời ném hết thảy ra sau đầu!

……

Rất nhanh, thời gian hai ngày đã trôi qua, tôi và Hoàng Tiểu Tiên đi thẳng tới hội trường đấu giá.

Lần này, tôi cuối cùng cũng cảm nhận thấy cả hội trường trở nên cực kì náo nhiệt, biển người tấp nập, mà giờ phút này, tôi và Hoàng Tiểu Tiên không vội vã đi tới phòng đấu giá, mà đi thẳng tới nơi gửi đồ để đấu giá.

Muốn đổi chút linh thạch, đương nhiên cần một ít đồ, mà trong tay tôi, cũng có không ít bảo bối, mấy thứ này đều là cướp được từ trên người mấy kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh.

Nói chính xác hơn thì không tính là cướp, giết xong người, thì những đồ này đương nhiên thuộc về tôi!

- Hai vị, xin hỏi các người có đồ muốn đem ra đấu giá sao?

Tôi gật đầu, sau đó lấy vài thứ trong túi Càn Khôn ra, rồi nói với người thiếu nữ trước mặt:

- Chị xem mấy thứ này, cái nào có thể bán!

Tôi cũng không biết mấy thứ trong tay mình, có thể bán đấu giá được linh thạch hay không, thôi kệ cứ để ra đó, lúc này không chỉ có Hoàng Tiểu Tiên đầu chằng chịt hắc tuyến, mà ngay cả những người xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tiên sinh xin chờ một chút, tôi đi mời chấp sự của chúng tôi tới!

Rất rõ ràng, người con gái này không làm chủ được, tôi thu đồ của mình lại, rất nhanh đã có một người già đi tới, nhìn người nọ, lòng tôi hơi trùng xuống, một chấp sự, mà đã là kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh, Vạn Thế Thương Hội này, có phong thái thật lớn.

- Người bạn nhỏ này, nghe nói cậu có không ít thứ muốn đem ra bán đấu giá?

Tôi gật đầu, người già cũng dẫn tôi tới một phòng riêng, sau đó người già tự mình giới thiệu.

- Lão già tôi tên là Khâu Nguyên Chân, là chấp sự của Vạn Thế Thương Hội, người bạn nhỏ không ngại thì hãy lấy đồ ra, để lão đây xem qua rồi nói!

Tôi gật đầu, gần như không do dự, lấy vài thứ kia ra, xếp thành một chồng nhỏ, ánh mắt của Khâu Nguyên Chân khẽ phát sáng, bắt đầu chọn lựa trong đống đồ vật.

Cuối cùng, trên mặt Khâu Nguyên Chân, vẻ vui mừng càng thêm sâu!

- Người bạn nhỏ, những thứ cậu đưa ra đều không phải đạo thuật bình thường, có đồ thậm chí là đạo thuật cấp cao nhất, cậu chắc chắn sẽ mang ra bán đấu giá sao?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.