Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

may mắn thật lớn

Phiên bản Dịch · 2519 chữ

Vật phẩm xếp hạng nhất tại phiên đấu giá?

Không phải chính là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử kia sao? Kiếm linh thế mà lại cảm nhận được thứ này đang tồn tại trên người tôi? Đùa cái gì vậy, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử không phải đã bị người khác mua mất rồi hay sao?

- Ngươi đang đùa với ta đó à?

Tôi vẫn không thể tin được lên tiếng hỏi kiếm linh, nhưng, kiếm linh lại lần nữa nhấn mạnh.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ lấy chuyện này ra đùa sao? Ta có thể khẳng định, chính là thứ đó, thẳng nhóc nhà ngươi coi bộ vớ được món hời lớn rồi!

Thanh âm của kiếm linh lại lần nữa truyền ra, tôi cảm nhận trái tim của mình đã không còn chịu khống chế, trong đầu không ngừng hồi tưởng, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử tại sao lại nằm trên người mình?

Lẽ nào thứ ấy tự bay đến chỗ tôi? Trong lúc đầu óc tôi đang rối tinh rối mù, thì kiếm linh lên tiếng nhắc nhở, nói thứ đó nằm trong mấy cái túi Càn Khôn mà tôi thu thập được.

Lúc này tôi mới tỉnh ngộ, túi Càn Khôn? Đệ tử môn phái Thiên Hoa?

Tâm trạng khó mà bình tĩnh, hiện tại cuối cùng thì tôi cũng hiểu, hóa ra Ngộ Đạo Bồ Đề Tử được người của môn phái Thiên Hoa đạt được, mà môn phái Thiên Hoa còn lựa chọn một phương pháp mà gần như không ai ngờ tới, để Bồ Đề tử trên người mấy đệ tử trẻ tuổi.

Để bọn họ mang về tông môn, như vậy ngược lại, trên người của người chịu bao vây tấn công, lại không hề có Ngô Đạo Bồ Đề Tử!

Dưới tình hình này, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử sẽ âm thầm lặng lẽ được mang về tông môn môn phái Thiên Hoa, hóa ra như vậy, đúng là một chuyện không kẻ nào tưởng tượng được!

Đáng tiếc, nếu người của môn phái Thiên Hoa biết Ngộ Đạo Bồ Đề Tử đã bị tôi đạt được, thì không biết sẽ tức giận thành bộ dạng gì, hơn nữa tình hình hiện tại, người của môn phái Thiên Hoa có lẽ cũng không biết tôi là hung thủ?

Tôi hít sâu một hơi, Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh liếc nhìn tôi một cái, hỏi tôi làm sao vậy? tôi nén tâm trạng vui như hóa điên của mình xuống, lắc lắc đầu, tôi quyết định chờ tới lúc trở về, đợi thương thế của Hoàng Tiểu Tiên hoàn toàn khôi phục thì mới nói chuyện này với chị ta.

Hơn ba tiếng trôi qua, chúng tôi đã có mặt tại tỉnh Qúy Châu, chúng tôi ngay lập tức quay về sơn trang Đạo Minh.

Về tới Đạo Minh, hình như cảm nhận được khí mùi của chúng tôi, bốn người Tiền Trần lập tức ra đón, lúc này bốn người họ đã hoàn toàn ổn định ở cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh.

- Chúc mừng bốn vị chấp sự!

Đạo Minh nhiều thêm bốn kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh, lòng tôi đương nhiên phấn chấn hẳn.

- Đây đều là nhờ phúc khí của minh chủ!

Bốn người nhìn nhau cười, sau đó nói với tôi, tôi gật đầu, hiện tại cũng không phải lúc tán gẫu, tôi dặn bốn người đến phòng hội nghị đợi tôi, còn tôi thì tiễn Hoàng Tiểu Tiên về phòng.

Tới nơi, Hoàng Tiểu Tiên im lặng trị thương, thấy Hoàng Tiểu Tiên đã đi vào trạng thái trị thương, tôi mới đi tới phòng hội nghị.

Đợi đến lúc tôi tới nơi, bốn người đã ngồi sẵn bên trong chờ tôi, nhìn bốn người, tôi cũng trực tiếp hỏi:

- Bốn vị chấp sự, khoảng thời gian tôi vắng mặt, người của Kháng Thiên giả có tới quấy rối không?

Thực ra tính một chút, tôi rời khỏi tỉnh Qúy Châu, cũng chỉ có vài ngày, chắc khoảng một tuần, mà Tiền Trần trước mặt lập tức tiến lên.

- Hồi bẩm minh chủ, khoảng thời gian này Kháng Thiên giả không tới đây, có điều càng như thế, thì chúng tôi lại càng cảm giác được Kháng Thiên giả đang chuẩn bị có ý đồ gì đó, bốn người chúng tôi lúc nào cũng đề cao cảnh giác!

Nghe vậy, tôi gật đầu, đúng thế, tình hình thế này, theo lý mà nói là không bình thường, chả nhẽ Kháng Thiên giả bởi vì bị tôi giết một tên quỷ hộ pháp, cho nên sợ Đạo Minh tôi? Hoàn toàn không có khả năng, thế lực của Kháng Thiên giả, e rằng không phải lớn mạnh bình thường!

Cho nên tình hình thế này, hoặc là đang chuẩn bị gì đó, hoặc là hiện tại Kháng Thiên giả cố ý không đến?

Chỉ có hai khả năng này thôi, khả năng đầu tỉ lệ cao hơn, nếu người của Kháng Thiên giả đang chuẩn bị gì đó để nhắm vào Đạo Minh chúng tôi, vậy thì chỉ sợ là một tình hình không lạc quan cho Đạo Minh.

- Chuyện này mọi người không cần lo lắng, cứ làm tốt công việc của mình là được, đúng rồi, tôi thấy người của Đạo Minh hình như lại tăng thêm rồi, trong mấy ngày tôi rời đi, lại có thành viên mới gia nhập rồi sao?

Tôi nhìn bốn người trước mặt, lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Trịnh Thu lập tức đáp:

- Hồi bẩm minh chủ, trong mấy ngày minh chủ rời đi, bốn người chúng tôi đã liên hệ với tất cả những đạo hữu có quen biết, mấy hôm nay tổng cộng có thêm hơn ba mươi người, trong đó, có hai mươi người là cảnh giới Nguyên Đan, cảnh giới Nguyên Đan điên phong có năm người!

Trịnh Thu nói xong, tôi cũng hiểu, bốn người họ đã một lòng với Đạo Minh, vậy nhất định sẽ vì sự phát triển của Đạo Minh mà cố gắng.

Tu vi của bọn họ cũng khá cao, cho nên khả năng liên hệ với những người khác cũng cao.

Trên người tôi vẫn còn không ít Ngưng Hồn Thảo, nhưng bốn người này không biết, tôi cũng không thể nhắm mắt vung Ngưng Hồn Thảo đi bừa bãi.

- Vất vả cho bốn vị chấp sự rồi, lần này tôi đi ra ngoài, cũng đã đạt được mục đích của mình, ít ngày nữa, đại trận bảo hộ cho Đạo Minh sẽ được thành lập, Đạo Minh của chúng ta cũng sẽ giống như hàng loạt tông môn lớn khác, linh khí vờn quanh, đối với tu luyện của mọi người, cũng có tác dụng rất lớn!

Lại phân phó thêm vài chuyện vụn vặt, tôi mới cho bốn người lui xuống, nói thật, chuyện quản lý tông môn, tôi không am hiểu lắm, nhưng có thể học, dù sao Đạo Minh, nói không chừng về sau sẽ trở thành hậu thuẫn của tôi.

Về phần sự nghiệp học hành sách vở, tôi đã không còn có thời gian đi quan tâm rồi, hiện tại tiếp xúc với những thứ này, tôi mới biết, thực lực mới là năng lượng cơ bản nhất của chính mình, chỉ có sau khi nâng cao thực lực lên thật mạnh, mới có quyền nói chuyện.

Thời gian tiếp theo, tôi tới đón Hoàng Lệ Diễm tới, dù sao ở biệt thự cũng chỉ có mình bà ấy, tôi cũng không yên tâm, xong xuôi, tôi mới đặt tâm tư vào trong đại trận hộ tông.

……

Tỉnh Vân Nam, trong một khu rừng rậm rạp!

- Các vị, đã đuổi theo tôi một ngày một đêm rồi, lẽ nào vẫn chưa bám đuôi đủ hay sao?

Một thanh âm thản nhiên truyền ra, giọng nói là của một lão già, chính là trưởng lão Trầm Niệm của môn phái Thiên Hoa.

Mà giờ phút này, xung quanh Trầm Niệm, có mấy thân ảnh đang đứng thẳng, những người này ai cũng mặc một bộ áo choàng đen kín mít, gương mặt còn bị một chiếc khăn che lấp.

Thực ra Trầm Niệm chỉ cần thông qua khí mùi, là biết ngay những người này lần lượt đến từ các tông môn nào, nhưng hiện tại dưới tình huống ông ta đang đối diện này, ông ta cũng biết, có những thứ, không cần phải gọi tên chỉ mặt, nếu nói toạc ra rồi, mọi chuyện sẽ không hay.

- Chúng tôi vì sao mà tới, chắc hẳn ông biết rõ!

Tiếng nói này cực thấp, hình như đang cố ý che giấu điều gì, nhưng Trầm Niệm lại mỉm cười, cũng không có để ý, mà đưa mắt nhìn tất cả mọi người.

- Đương nhiên biết, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, lão phu cũng biết, mặc dù đã đạt được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, nhưng muốn đem thứ này về tông môn, thì phải tốn rất nhiều công sức!

Tiếng nói của Trầm Niệm lại lần nữa truyền ra, ngay sau đó, khí thế trên người những thân hình xung quanh lập tức trở nên ác liệt, cả không gian, dường như đều đã bắt đầu run rẩy.

Vị nào cũng là kẻ mạnh hàng đầu tỉnh Vân Nam, thực lực của bọn họ, đều đứng ở chóp kim tự tháp tỉnh Vân Nam.

- Nếu đã biết, thì ông cũng hiểu, chạy trốn vô dụng!

Lại là một người khác lên tiếng, từng ánh mắt như sói đói, đều gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Niệm.

- Sư đệ, đệ cũng xuất hiện đi, kịch hay sắp phải hạ màn rồi!

Chính lúc này, Trầm Niệm lại không để ý những người xung quanh mình, mà đưa mắt nhìn về một nơi nào đó cất tiếng nói, khi Trầm Niệm nói xong, nơi đó xuất hiện một bóng người.

- Quảng Trọng? Trầm Niệm, lẽ nào ông cho rằng nhiều thêm một Quảng Trọng, có thể tránh được công kích hợp lực của nhiều người như vậy sao?

Một gã áo choàng đen trong đó khẽ cau mày, trầm giọng nói với Trầm Niệm.

Mà Quảng Trọng kia, lại chính là bát trưởng lão của môn phái Thiên Hoa, Quảng Trọng tiến đến, cất tiếng nói với Trầm Niệm:

- Sư huynh, một ngày một đêm, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử hẳn đã được đem về tông môn!

Quảng Trọng nói xong, tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhìn Trầm Niệm và Quảng Trọng, sau đó, có người lên tiếng hỏi:

- Trầm Niệm, ông đang làm trò quỷ gì? Lẽ nào ông cho rằng như thế này có thể khiến chúng tôi buông tha cho ông sao?

Người này nói xong, khí mùi của những người xung quanh càng thêm ác liệt, hình như lúc nào cũng có dấu hiệu động thủ.

Trầm Niệm cười cười lắc đầu, sau đó nói:

- Chư vị, các người chẳng lẽ không phát hiện ra một vấn đề sao? Các người đuổi theo tôi một ngày, tôi đều không chạy về hướng môn phái Thiên Hoa, mà lại là hướng ngược lại.

Trầm Niệm nói xong, những người ở đây đều tỏ ra nghi hoặc, sau đó, Trầm Niệm nói tiếp:

- Bởi vì, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, căn bản không nằm trên người tôi, tôi đã đưa cho mấy đệ tử tông môn, lúc này, có lẽ đã về tới nơi rồi!

Trầm Niệm tỏ ra vô cùng đắc ý, rất rõ ràng, chiêu này của ông ta, tất cả những người ở đây đều không ai ngờ đến.

- Sao lại có thể? Đó chính là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, ông thế mà lại để cho vài tiểu bối mang về? Trầm Niệm, ông muốn chơi chúng tôi?

Có người nghi ngờ, lên tiếng hỏi Trầm Niệm.

Trầm Niệm lại lắc đầu, nói:

- Chính là bởi vì tất cả các người đều không thể ngờ tới, cho nên tôi mới mạo hiểm dùng chiêu này, các vị, mời quay về đi! Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, đã an toàn về tới môn phái Thiên Hoa, cho dù ông lớn của tông môn các người tới, cũng chẳng thể đạt được đâu!

Tiếng nói của Trầm Niệm truyền ra, mọi người đều khó có thể tin, rất rõ ràng, bọn họ không tưởng tượng nổi, Trầm Niệm lại giao Ngộ Đạo Bồ Đề Tử cho mấy tiểu bối.

- Các người không tin? Tôi cũng không có cách, bởi vì Ngộ Đạo Bồ Đề Tử thật đúng là không có ở trên người tôi, nếu chư vị còn muốn bao vây tấn công tôi, đến lúc đó không phát hiện ra Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, chỉ sợ môn phái Thiên Hoa không dễ dàng bỏ qua đâu!

Trầm Niệm nói xong, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, nếu như thực sự đạt được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, vậy thì tông môn e rằng sẽ liều mình bảo vệ, nhưng nếu giết Trầm Niệm rồi, đến lúc đó đúng là không có Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, môn phái Thiên Hoa tìm đến cửa, tông môn mình có lẽ cũng khó mà che chở.

Những người ở đây đều hiểu rõ, mặc dù che mặt, nhưng chỉ “làm cảnh”, ai cũng biết rõ thân phận thật của đối phương.

- Các vị, xem ra nước cờ lần này của lão già Trầm Niệm cao thâm, tôi phục!

Có một gã áo choàng đen ôm quyền, nói xong quay người rời đi, mà đã có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh, những bóng người đều lần lượt biến mất.

Trầm Niệm cũng khẽ thờ phào nhẹ nhõm.

- Sư huynh, chiêu này quả thực cao minh, có điều cũng quá mạo hiểm, nếu đám người Khương Điền Phong xảy ra bất trắc, như vậy nhiều linh thạch trung phẩm như thế, không phải đã đổ xuống sông xuống biển rồi sao?

Quảng Trọng ở một bên vội vàng lên tiếng, hiển nhiên, gã đến bây giờ vẫn còn cảm thấy chiêu này có chút liều lĩnh.

- Ha ha ha, tiểu bối Khương Điền Phong khá đáng tin, về phần muốn mang theo Ngộ Đạo Bồ Đề Tử chạy trốn? nó căn bản không thể làm được chuyện này, nếu không có hậu thuẫn của tông môn, nó muốn tu luyện tới cảnh giới Ngưng Anh điên phong, chỉ sợ trăm năm còn thiếu, mà trong trăm năm này, môn phái Thiên Hoa hoàn toàn đủ năng lực tìm được nó, đánh chết nó!

Tiếng nói của Trầm Niệm truyền ra, ngay sau đó, mấy thân ảnh đang ẩn nấp ở xung quanh mới thực sự rời đi.

Khóe miệng Trầm Niệm khẽ nhếch lên, ông ta làm sao mà không biết chuyện đó, lúc này, Quảng Trọng lại lên tiếng:

- Đi thôi, mau chóng quay về tông môn, không nhìn thấy Bồ Đề Tử, đệ cứ có cảm giác bức rứt lo lắng!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.